Mục lục
Long tế – Trần Phong (Đỉnh cấp rể quý) – Truyện full tác giả: Lư Lai Phật Tổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng trong lúc này, Hạ Hạo cầm điện thoại đi qua đi lại trong văn phòng, tâm trạng anh ta thấp thỏm vô cùng.

Hạo Hạo nghĩ bụng một buổi chiều trôi qua rồi, có lẽ Cố Đông Thâm cũng đã làm xong việc.

Khi làm việc này Hạ Hạo cũng phải đối mặt với rủi ro cực kì lớn, nếu để Hạ Vân Thịnh biết anh ta giúp người ngoài đối phó với người nhà mình, chắc chắn anh ta sẽ bị Hạ Vân Thịnh trừng phạt rất nghiêm khắc, cho dù anh ta là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hạ.

Nhưng nếu chuyện này thành công thì anh ta cũng nhận được lợi ích cực lớn. Chỉ cần Cố Đông Thâm ngủ với Hạ Mộng Dao, gạo nấu thành cơm rồi, có video trong tay, anh ta có thể tùy ý sai khiến Hạ Mộng Dao.

Lại thêm Cố Đông Thâm làm chỗ dựa cho Hạ Hạo, anh ta hoàn toàn có thể nghênh ngang bước đi trong nhà họ Hạ.

Nghĩ đến đây, Hạ Hạo bất giác có chút phấn khích, anh ta rất muốn gọi điện thoại cho Cố Đông Thâm.

Lúc này Cố Đông Thâm vừa làm xong phẫu thuật trong bệnh viện, tuy đã nối được bàn tay bị Trần Phong chặt nhưng sau này muốn bàn tay hoạt động như bình thường là điều không thể.


Nên lúc này Cố Đông Thâm đang cực kì hối hận, hắn không nên nghe lời xúi giục của thằng ngốc Hạ Hạo, tự kiếm rắc rối cho mình.

Lúc này người Cố Đông Thâm hận nhất chắc chắn không phải Trần Phong mà là Hạ Hạo.

Đúng vào lúc này Hạ Hạo lại gọi điện thoại đến.

“Anh Thâm, thế nào, có phải là sảng khoái lắm không?”

Nghe thấy lời này, con mắt của Cố Đông Thâm suýt nữa thì tóe ra lửa.

Sảng khoái? Sáng khoải cái con khỉ!

Nếu giữa Cố Đông Thâm và Hạ Mộng Dao thật sự xảy việc gì đó thì còn đỡ, quan trọng là hắn còn chưa chạm được vào người Hạ Mộng Dao đã bị chặt mất một bàn tay, việc này khiến hắn không còn gì để nói.

Lúc này tuy Cố Đông Thâm đã có suy nghĩ chặt Hạ Hạo ra làm trăm mảnh, nhưng hắn không quên trước khi đi tay Trần Phong chỉ vỗ một cái mà cái bàn đá cẩm thạch dày mười centimet đã vỡ tan, đúng là không phải người bình thường.



Bàn tay đó mà vỗ vào cơ thể người thì xương sẽ tan nát hết.

Tất nhiên là Cố Đông Thâm không muốn lấy cơ thể mình để thử nghiệm, có đánh chết hắn cũng không dám nói ra chuyện của Trần Phong.

“Sảng khoái cái con khỉ, tôi vừa muốn ngủ với cô ta thì cảnh sát đã đến rồi.” Cố Đông Thâm ra vẻ buồn bực nói.

“Cảnh sát? Sao bọn họ lại đến đó?” Hạ Hạo mở to mắt, sao anh ta lại đen đủi thế này.

“Hai, ai mà biết được, có lẽ hôm nay họ muốn thanh tra.”

“Anh Thâm, phải làm sao đây? Có phải anh thả con khốn Hạ Mộng Dao chạy rồi không?” Hạ Hạo hoảng hốt hỏi, nếu không quay video, anh ta lấy cái gì uy hiếp Hạ Mộng Dao. Còn Hạ Mộng Dao chắc chắc sẽ nói chuyện này với Hạ Vân Thịnh, Hạ Vân Thịnh chắc chắn sẽ không tha cho anh ta!

“Vớ vẩn, tôi không thả cô ta đi, chẳng lẽ còn giữ cô ta lại ăn cơm!” Cố Đông Thâm mắng: “Còn cậu làm sao thì làm, tôi cũng không quản được đâu.”

“Anh Thâm, anh phải cứu tôi, nếu ông tôi biết tôi và anh cấu kết với nhau chuốc thuốc con khốn đó thì ông ấy sẽ đánh chết tôi mất.” Hạ Hạo lập tức cuống lên, Hạ Vân Thịnh không dám gây rắc rồi cho Cố Đông Thâm nhưng chắc chắn dám gây rắc rồi với anh ta.

“Cậu chết hay không liên quan gì đến tôi! Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng đến làm phiền tôi nữa. Nếu còn đến làm phiền tôi, không cần lão già Hạ Vân Thịnh ra tay, tôi sẽ giết chết cậu trước!” Cố Đông Thâm hung hăng mắng một câu, sau khi mắng xong liền cúp điện thoại.

Dù sao thì hắn cũng không nói với Hạ Hạo sự thật. Một là đúng là hắn sợ Trần Phong tìm đến chặt nốt bàn tay kia của hắn. Hai là hắn cũng có suy nghĩ của riêng mình, nếu Hạ Hạo biết Trần Phong không phải người bình thường thì Hạ Hạo chắc chắn sẽ sợ, không dám gây rắc rối cho Trần Phong nữa.

Nhưng nếu Hạ Hạo không biết Trần Phong không phải người bình thường, vẫn coi Trần Phong là đồ vô dụng, Hạ Hạo vẫn sẽ gây rắc rối với Trần Phong, làm Trần Phong thấy kinh tởm.

Cả hai người đều là kẻ thù của Cố Đông Thâm, hắn rất vui lòng nhìn hai người cắn xé nhau.

Sau khi Cố Đông Thâm cúp điện thoại, Hạ Hạo lập tức sốt ruột đi vòng vòng, giống như kiến nằm trên chảo nóng.

Phải giải thích chuyện này với Hạ Vân Thịnh thế nào? Hay là anh ta trốn luôn đi cho xong?

Đúng lúc Hạ Hạo sốt ruột thì Hạ Tử Lan đi vào.



“Hạ Hạo, chị nghe người khác nói là buổi trưa Hạ Mộng Dao đến Kim Sắc Niên Hoa, em có biết chuyện này không?” Hạ Tử Lan hỏi.

“Sao chị lại biết?” Sắc mặt Hạ Hạo lập tức trắng bệch, chẳng lẽ sự việc đã bại lộ rồi?

“Một người bạn thân của chị hôm nay đi hát ở đó, cô ấy nói lúc sắp nhìn thấy Hạ Mộng Dao vào phòng của Cố Đông Thâm. Em nói xem có phải con khốn Hạ Mộng Dao lại cấu kết với Cố Đông Thâm không?” Hạ Tử Lan tức giận nói.

Cấu kết?

Mắt của Hạ Hạo đột nhiên sáng lên, anh ta vỗ mạnh tay, đúng vậy, sao anh ta lại không nghĩ đến chuyện này nhỉ?

Hạ Mộng Dao có thể đi tố cáo với Hạ Vân Thịnh là bị anh ta lừa đi đến đó. Nhưng anh ta cũng có thể nói với Hạ Vân Thịnh là Hạ Mộng Dao chủ động chạy đến đó quyến rũ Cố Đông Thâm, sau đó đổ tội cho anh ta.

Dù sao thì không phải Hạ Mộng Dao chưa từng làm chuyện đó, mấy hôm trước nó còn ngủ với Lâm Tông Vĩ mà.

Hạ Hạo lập tức trở nên phấn khích.

“Chị, em còn tưởng là chuyện này chỉ có một mình em biết, hai, không ngờ chị cũng biết.” Hạ Hạo thở dài, anh ta cố làm cho giọng điệu của mình nặng nề.

“Lẽ nào chuyện này là sự thật?” Hạ Tử Lan ngạc nhiên mở to mặt.

Hạ Hạo gật đầu liên tục và nói: “Trưa nay em vừa bàn xong chuyện làm ăn với Cố Đông Thâm, lúc chuẩn bị đi về thì nhìn thấy Mộng Dao. Lúc đó trông nó có vẻ hơi hoảng loạn, rõ ràng là không ngờ em cũng đến đấy. Sau khi đi ra từ trong phòng Cố Đông Thâm, em nhìn thấy nó bí mật đi vào phòng của anh ta, sau đó cả buổi chiều không ra ngoài…”


“Con mẹ nó, con khốn này đúng là không có chút liêm sỉ nào!” Hạ Tử Lan lớn tiếng mắng.


“Đúng vậy, vì thăng tiến mà trong mắt Hạ Mộng Dao không có chút lễ nghĩa liêm sỉ nào nữa, nó cũng không nghĩ xem Cố Đông Thâm là loại người nó có thể với tới sao?”


“Không được, nhất định phải nói chuyện này với ông nội, để ông đuổi con khốn đó ra khỏi nhà họ Hạ! Con khốn đó làm mất hết thể diện của nhà họ Hạ rồi.” Hạ Tử Lan hùng hổ nói, cô ta không hề cân nhắc xem lời Hạ Hạo nói là thật hay giả. Trong mắt cô ta, Hạ Hạo không dám bịa đặt về chuyện này, vì dù sao thì nhà họ Hạ cũng là danh gia vọng tộc, nếu chuyện này xảy ra thì cả nhà họ sẽ mất mặt. Hơn nữa Hạ Vân Thịnh lại cực kì coi trọng danh tiếng, Hạ Hạo dám bịa đặt về chuyện này thì không ai bảo vệ được.


Khóe môi Hạ Hạo lộ ra một nụ cười đắc ý, có Hạ Tử Lan nói giúp anh ta, chuyện này gần như là thành công.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK