Mục lục
Long tế – Trần Phong (Đỉnh cấp rể quý) – Truyện full tác giả: Lư Lai Phật Tổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cậu Trần?" Thẩm Quân Văn càng ngơ ngác. Nếu tính trong số người ở đây, người duy nhất có thể xưng hàng cậu chủ cũng chỉ có mình Thẩm Quân Văn anh ta mà thôi, làm gì có cậu Trần nào?

"Bác cả, chỗ cháu đâu có cậu Trần nào đâu." Vẻ mặt Thẩm Quân Văn khó hiểu. Anh ta căn bản không hề nghĩ là Trần Phong, mặc dù Trần Phong cũng họ Trần nhưng Trần Phong có thân phận gì chứ? Ở rể nhà họ Hạ, hoàn toàn chẳng phải cậu chủ nào cả.

Thẩm Hồng Xương suýt chút nữa phun một ngụm máu, hắn coi như đã hiểu ra rồi, thằng cháu ngu ngốc của mình đến bây giờ vẫn chưa biết thân phận của Trần Phong. Hắn muốn nói thân phận của Trần Phong cho Thẩm Quân Văn biết nhưng nếu Trần Phong đứng ngay bên cạnh thì nói qua điện thoại cũng không hợp lý.

Thẩm Hồng Xương chỉ đành nghiến răng bất lực: "Mày đứng yên đó đợi bác, bắt đầu từ bây giờ, mày phải cung kính với tất cả mọi người cho bác, còn dám gây sự thì ông tới đánh gãy chân mày!"

"Bác cả..." Thẩm Quân Văn còn định nói gì thì Thẩm Hồng Xương đã vội vã tắt máy rồi.

Hàn Long đứng bên cạnh cũng kinh ngạc vô cùng, người có thể khiến Thẩm Hồng Xương đối đãi thận trọng, cung kính gọi là cậu Trần này, rốt cuộc có thân phận gì?

Lẽ nào...

Hàn Long quay sang nhìn Trần Phong, có thể nhìn thấy cách ăn mặc của Trần Phong hoàn toàn không liên quan gì đến hai chữ "cậu chủ."


Chưa đến mười phút sau, Rolls Royce của Thẩm Hồng Xương dưới cao ốc Hoàng Hậu, hắn dẫn theo A Hổ, A Báo vội vã xuống xe.

Việc này khiến bảo vệ của cao ốc vô cùng bất ngờ, cũng không biết hôm nay tầng thượng của cao ốc Hoàng Hậu đã có ai đến mà có thể khiến các nhân vật máu mặt nối đuôi nhau tới thế này.

Đầu tiên là Thẩm Quân Văn – con nhà siêu giàu, sau đó là ông hoàng thế giới ngầm Hàn Long, bây giờ đến cả người giàu nhất Thương Châu cũng đến luôn.

Nhân viên lễ tân đón khách trước cửa cung kính dẫn Thẩm Hồng Xương lên tầng cao nhất.

Thẩm Hồng Xương vừa bước vào cửa nhà hàng là đã nhìn thấy Thẩm Quân Văn đang nhìn ngang ngó dọc, còn có Hàn Long tay đang vê tràng hạt.

Lúc nhìn thấy Hàn Long, con ngươi của Thẩm Hồng Xương chợt co rút kịch liệt, sao Hàn Long cũng ở đây thế?!

Không phải ông ta đã làm Trần Phong rồi đấy chứ?!

Lòng Thẩm Hồng Xương chợt như lửa đốt, nếu Trần Phong thật sự xảy ra chuyện ở đây thì cả cái Thương Châu này đều sẽ hứng chịu một trận “động đất” mạnh chưa từng thấy.

Vì có dính dáng đến Thẩm Quân Văn nên e rằng cả nhà họ Thẩm đều sẽ chôn cùng Trần Phong!



Thẩm Hồng Xương thấy bắp chân mình hơi nhũn ra rồi, đồng thời trong lòng luôn cầu mong Trần Phong tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.

Sau khi tới gần thêm mấy bước nữa, Thẩm Hồng Xương nhìn thấy một bóng người, đang nhàn nhã ngồi ở bàn ăn cơm.

Đó chính là Trần Phong.

Thấy Trần Phong bình yên vô sự, hơn nữa trông có vẻ tâm trạng anh cũng không tệ, thì trái tim treo lơ lửng của Thẩm Hồng Xương cuối cùng cũng trở về đúng chỗ.

"Bác cả, ở đây đâu có cậu Trần nào đâu, có phải bác nhầm rồi không?" Thấy Thẩm Hồng Xương, Thẩm Quân Văn vội vàng lên trước.

Ai ngờ Thẩm Hồng Xương chỉ lườm Thẩm Quân Văn một cái rồi bước mấy bước tới trước mặt Trần Phong đang ngồi ăn cơm, sau đó cung kính cúi người: "Cậu Trần, xin lỗi cậu, tôi đến muộn rồi."

Cậu Trần!

Con ngươi Hàn Long bỗng nhiên co rút lại, quả nhiên!

Thẩm Quân Văn thì kinh ngạc đến trợn sắp rớt cả tròng mắt.

"Bác cả, hắn... hắn..." Thẩm Quân Văn chỉ vào Trần Phong, nói lắp ba lắp bắp.

"Bốp!"

Thẩm Hồng Xương giơ tay tát mạnh một cái lên mặt Thẩm Quân Văn rồi lớn tiếng quát: "Thằng mất dạy, còn không quỳ xuống xin lỗi cậu Trần!"

Thẩm Quân Văn xoa dấu tay đỏ chót trên mặt mình, không dám do dự, quỳ bụp một phát xuống sàn luôn: "Cậu Trần, xin lỗi, tôi sai rồi."

Mặt Thẩm Quân Văn tràn đầy sợ hãi, lần này anh ta thật sự biết sợ rồi, anh ta hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được người đàn ông có thể khiến bác mình cung kính gọi cậu Trần, rốt cuộc có thân phận khủng bố đến thế nào.

Trần Phong giơ tay lên rồi thản nhiên nói: "Đứng lên đi, tôi đã nói rồi, chuyện giữa chúng ta đã qua rồi."

Thẩm Quân Văn làm gì dám đứng dậy, lúc nãy Trần Phong thu phục Hàn Long, tuy anh ta có kiêng dè Trần Phong nhưng cũng không đến mức sợ hãi thế này. Nhưng bây giờ, chỗ dựa duy nhất của anh ta là Thẩm Hồng Xương cũng tỏ thái độ cung kính với Trần Phong như thế này, Thẩm Quân Văn không hề nghi ngờ nếu mình còn khiến Trần Phong không vui thì chắc chắn mình sẽ chết không không chỗ chôn!

Ông trời có xuống cũng không cứu được anh ta!



Trần Phong cười gượng nhìn Thẩm Hồng Xương: "Thẩm tổng, bảo cháu ông đứng dậy đi, đúng là chúng tôi có chút hiểu lầm nhỏ nhưng đã qua cả rồi."

"Cậu Trần, cậu quá rộng lượng rồi, thằng cháu này của tôi thường ngày ương bướng quen rồi, tôi không dạy nó tốt. Không ngờ lần này nó lại to gan lớn mật chọc đến cậu."

"Lần này tuyệt đối không thể bỏ qua như thế được, cậu Trần, tôi buộc phải dạy cho nó một bài học." Vẻ mặt Thẩm Hồng Xương cung kính nói với Trần Phong. Nói xong thì hắn quay sang nhìn A Hổ đứng bên cạnh, cắn răng nói: "A Hổ, cắt một tay của nó!"

"Vâng, ông chủ." A Hổ vô tình rút một con dao ngắn bên hông ra, đi tới chỗ Thẩm Quân Văn.

Thấy Thẩm Hồng Xương có vẻ định làm thật, sắc mặt Thẩm Quân Văn trắng bệch trong nháy mắt, thậm chí đũng quần cũng ươn ướt rồi. Lúc này, anh ta còn không dám xin tha, anh ta biết tính cách của Thẩm Hồng Xương, nếu anh ta dám xin tha thì e rằng không chỉ một tay bị cắt thôi đâu.

Nhìn thấy A Hổ cầm dao ngắn chuẩn bị cắt.

"Thẩm tổng, bỏ đi." Trần Phong mỉm cười cười, xua tay ngăn A Hổ lại. Anh biết hành động này của Thẩm Hồng Xương có chút làm màu, chính là vì nể mặt anh.

Trần Phong cũng không nghi ngờ, nếu anh không ngăn cản thì Thẩm Hồng Xương chắc chắn sẽ cắt tay Thẩm Quân Văn để đền tội với anh thật.

Chỉ có điều nếu như vậy thì chắc chắn sẽ để lại một chiếc dằm trong lòng Thẩm Hồng Xương, sau này anh muốn thu phục Thẩm Hồng Xương thì khó rồi.

Hơn nữa về lâu về dài, cắt tay của Thẩm Quân Văn cũng chẳng có ý nghĩa gì.

"Cậu Trần..." Thẩm Hồng Xương còn định nói gì đó nhưng Trần Phong xua tay nói: "Thẩm tổng, con người tôi không nhỏ nhen đến vậy, hơn nữa cũng chẳng phải chuyện gì to tát, cứ vậy đi."

Thấy Trần Phong thật sự không định so đo, Thẩm Hồng Xương cũng thầm thở phào, trong lòng cũng cảm thấy Trần Phong thật sự rộng lượng, quả nhiên là người thừa kế của gia đình tài phiệt.

Thẩm Hồng Xương lại tới trước mặt Thẩm Quân Văn, đạp mạnh anh ta một phát rồi quá: "Còn không cảm ơn cậu Trần đi!"


Thẩm Quân Văn gần như là lăn lê bò toài đến dưới chân Trần Phong, nước mắt nước mũi tèm lem nói: "Cậu Trần, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã tha cho tôi, trước đây là tôi có mắt không tròng. Anh yên tâm, từ nay về sau tôi tuyệt đối không dám nữa."


"Còn sau này? Tối nay mày cút đi nước Mễ ngay cho ông, sau này còn dám về Thương Châu nữa thì ông lột da mày ra!" Thẩm Hồng Xương hung hăng nói. Tuy Trần Phong nói là không để bụng nhưng Thẩm Hồng Xương vẫn cảm thấy còn để Thẩm Quân Văn ở Thương Châu thì sẽ khiến Trần Phong khó chịu.


"Thẩm tổng, cứ để Quân Văn ở lại Thương Châu đi, tôi còn vài chuyện cần anh ta làm." Trần Phong cười nói. Anh còn cần Thẩm Quân Văn đi đòi lại một trăm triệu ở chỗ Lâm Lan, sau đó dạy cho Tôn Quế Phương một bài học nữa nên Thẩm Quân Văn không được đi.


"Dạ, cậu Trần." Thẩm Hồng Xương vội vàng trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK