“Chỉ là đáng nghi, chứng cứ cụ thể thì phải phụ thuộc vào hắn”, Trần Phong lại chuyển mắt sang kiếm khách nước R bị giữ chặt.
Kiếm khách nước R hiện tại là bước đột phá, từ hắn có lẽ có thể tìm được chứng cứ Kim Giáp Tông ra tay.
“Tôi sẽ đưa hắn về thẩm vấn luôn”, trong mắt Thạch Phá Quân xẹt qua vẻ hung ác, Liên minh chiến đấu vốn phụ trách việc đối ngoại, giờ kiếm khách nước R giết võ sĩ Hoa Hạ ngay trên phố, đương nhiên là trong phạm vi chức trách của Liên minh chiến đấu.
“Được”, Trần Phong gật đầu, thực ra anh không ôm hi vọng lớn lắm với việc thẩm vấn, có khả năng cao Thạch Phá Quân căn bản không thể mọi được cái gì từ miệng kiếm khách nước R.
Trong lòng kiếm khách này biết rõ, nếu mình không nói sự thật ra thì có lẽ còn được sống, nếu dám nói ra thì chính là chắc chắn phải chết, dù là Kim Giáp Tông hay Liên minh chiến đấu cũng sẽ không để hắn sống.
Con đường sống duy nhất của hắn chính là chịu đựng, chịu đứng đến khi Kim Giáp Tông giải cứu hắn.
Ở chỗ khác, sau khi Trần Phong rời khỏi Hộp đêm Hồng Diệp thì Lâm Lan cuối cùng cũng thở phào.
Lâm Nguyệt thì lại chuyển mắt sang Vương Đức Phúc, xin lỗi: “Chủ tịch Vương, ngại quá đi mất, chúng tôi cũng không ngờ thằng vô dụng kia sẽ xuất hiện ở đây…”.
“Không sao”, Vương Đức Phúc xua tay, mặc dù trong lòng rất bực nhưng lúc này ở trước mặt Hạ Mộng Dao, ông ta cũng không thể nổi giận.
“Vậy… chủ tịch Vương, anh có thể xem mắt hẳn hoi với Mộng Dao rồi, thằng vô dụng kia đi rồi, giờ không có ai làm phiền anh hết”, Lâm Nguyệt cười trừ nói, từ biểu hiện hiện tại của Vương Đức Phúc thì ông ta rất hài lòng với Hạ Mộng Dao, không có Trần Phong gây rắc rối, buổi xem mắt của hai người chắc đến chín phần mười rồi, biết đâu hôm nay có thể quyết định chuyện kết hôn luôn.
“Ừ”.
Vương Đức Phúc khẽ gật đầu, vẻ đắc ý lộ rõ trong lời nói, cử chỉ, vừa nãy Hạ Mộng Dao từ chối Trần Phong trước mặt ông ta, việc này khiến ông ta rất vui mừng.
Sau khi cân nhắc một lúc, Vương Đức Phúc cười khẽ nói: “Cô Hạ, chồng cũ của cô… rất thô bỉ, cô li hôn với cậu ta đúng là hành động sáng suốt”.
“Chủ tịch Vương, anh nói đúng quá, nhưng thằng vô dụng này không chỉ thô bỉ thôi đâu, nó còn là kẻ cuồng bạo lực! Chủ tịch Vương, anh không biết ngày trước lúc tôi ở nhà, thằng vô dụng đó đã đánh đôi bao nhiêu lần đâu, thằng vô dụng kia căn bản không hề coi tôi là mẹ vợ”, Lâm Lan bắt đầu tỏ vẻ đáng thương, suy nghĩ lúc này của bà ta rất đơn giản, chính là xây dựng hình tượng cả nhà bà ta rất dễ bắt nạt trước mặt Vương Đức Phúc, tăng thêm khả năng thành công của buổi xem mắt.
Còn về việc bôi nhọ Trần Phong, lúc này chỉ là tiện thôi.
“Cái gì? Cậu ta đánh cả bà?”.
Sau khi nghe lời Lâm Lan nói, sắc mặt Vương Đức Phúc chợt trở nên âm u, ông ta không ngờ, Trần Phong lại quá đáng như vậy, điên lên còn đánh cả mẹ vợ mình.
Làm việc như vậy không sợ bị sét đánh sao?
“Đúng đó, trong mắt thằng vô dụng đó căn bản không có kính trên nhường dưới, lúc trước nó bắt nạt hai mẹ con chúng tôi, bắt nạt ghê lắm, nếu không thì tôi cũng sẽ không bảo Mộng Dao li hôn với nó”, Lâm Lan nước mắt ròng ròng tiếp tục tỏ vẻ đáng thương.
Vương Đức Phúc siết chặt nắm đấm, gương mặt âm u đến mức nhỏ được cả nước: “Cô Hạ, cô yên tâm, mối thù thằng khốn kiếp đó bắt nạt mẹ con cô, tôi nhất định sẽ trả giúp cô, sau này, tôi sẽ không để cậu ta quầy rầy cô lần nào nữa”.
Nghe thấy Vương Đức Phúc tỏ lòng trung thành, vẻ mặt Lâm Lan không nén nổi vui mừng.
Sau khi chuyển mắt sang Hạ Mộng Dao, Lâm Lan vội vàng thúc giục: “Mộng Dao, còn ngơ ra đó làm gì, mau cảm ơn chủ tịch Vương đi!”.
“Cảm ơn cái gì?”, giọng điệu Hạ Mộng Dao vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng giọng nói lại lạnh như băng.
Lâm Lan sửng sốt: “Cảm ơn chủ tịch Vương giúp con xử lý thằng vô dụng kia chứ gì nữa”.
“Xử lý Trần Phong?”.
Hạ Mộng Dao nhếch mép, đột nhiên cười khẩy nhìn Vương Đức Phát: “Ông ta cũng xứng à?”.
Ông ta cũng xứng à?
Ầm!
Mấy chữ này cứ như sấm sét, đánh vào lòng mọi người có mặt, khiến mọi người đứng cũng không vững.
Mãi một lúc, Lâm Lan mới tỉnh ra.
Sau khi tỉnh ra, sắc mặt bà ta bỗng chốc thay đổi, vội vàng quát to: “Mộng Dao, con nói gì thế? Mau xin lỗi chủ tịch Vương!”.
“Đúng đó, xin lỗi chủ tịch Vương đi! Mộng Dao, sao cháu có thể không biết điều như vậy, chủ tịch Vương xử lý thằng vô dụng kia cho cháu là muốn tốt cho cháu! Thế mà cháu còn dám nói chủ tịch Vương không xứng, nếu nói không xứng thì thằng vô dụng kia mới không xứng, sao có thể là chủ tịch Vương không xứng chứ?”, Lâm Nguyệt cũng ở bên cạnh nghiêm nghị trách cứ, bà ta không biết rốt cuộc Hạ Mộng Dao bị làm sao, mà lại nói ra lời như vậy. Dù thế nào thì bà ta cũng không ngồi yên để việc này hỏng bét.
“Cô Hạ, cô khinh thường tôi sao?”, Vương Đức Phúc cố gắng dằn ngọn lửa giận trong lòng xuống rồi nói, ông ta được dạy dỗ rất tốt, nhưng dù có tốt thế nào thì bị Hạ Mộng Dao khinh thường trước mặt nhiều người, lúc này cũng sẽ bực bội.
“Đúng, tôi khinh thường ông đó. Trong mắt tôi, ông còn không bằng một ngón tay của anh ấy!”, Hạ Mộng Dao lạnh lùng nhìn Vương Đức Phúc, mặc dù đã li hôn với Trần Phong, nhưng cô cũng không cho phép bất kì ai hạ thấp Trần Phong.
“Hạ Mộng Dao! Cháu điên rồi à? Mau xin lỗi chủ tịch Vương!”.
Lâm Nguyệt sắp tức đến nổ tung rồi, bà ta không ngờ, việc chắc đến chín phần mười thế mà lại thành cục diện hiện giờ.
Trần Phong đắc tội với Vương Đức Phúc thì thôi, giờ Hạ Mộng Dao còn mắng luôn Vương Đức Phúc, thế không phải là đắc tội hoàn toàn với Vương Đức Phúc sao?
“Đúng, Mộng Dao, mau xin lỗi chủ tịch Vương đi!”, Lâm Lan cũng nghiêm mặt, ai ngờ Vương Đức Phúc không hề nể mặt bà ta.
“Không cần nữa! Lời xin lỗi của cô Hạ, tôi đây không nhận nổi! Xin phép!”, Vương Đức Phúc sầm mặt xua tay, sau khi nói xong thì đứng dậy bỏ đi, việc đến nước này, dù Hạ Mộng Dao có quỳ xuống với ông ta thì ông ta cũng sẽ không tha thứ cho Hạ Mộng Dao.
“Chủ tịch Vương, anh đợi chút, anh đừng đi vội…”, thấy Vương Đức Phúc đứng dậy bỏ đi, Lâm Nguyệt bỗng chốc hoảng hốt, vội vàng tiến lên muốn ngăn Vương Đức Phúc, nhưng lại bị Vương Đức Phúc hất văng.
Cuối cùng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Đức Phúc rời khỏi Hộp đêm Hồng Diệp.
“Choang!”.
Lâm Nguyệt túm lấy cốc trà trên bàn, quăng mạnh xuống đất, bà ta gào lên the thé, chỉ vào mũi Hạ Mộng Dao tức giận mắng: “Hạ Mộng Dao, mày chính là một con khốn!”.
“Lâm Nguyệt, bà ăn nói sạch sẽ chút!”, sắc mặt Hạ Mộng Dao lạnh đi, cô vốn đã chẳng có tình cảm gì với cả nhà Lâm Nguyệt, sau việc lần trước cô càng chán ghét cả nhà Lâm Nguyệt hơn.
Việc xem mắt lần này nói cho cùng cũng là cả nhà Lâm Nguyệt xúi giục Lâm Lan làm.
“Mày gọi tao là gì? Con khốn, trong mắt mày có còn kính trên nhường dưới không hả?”, Lâm Nguyệt tức muốn nổ tung, Trần Phong gọi thẳng tên bà ta, không tôn trọng bà ta thì cũng thôi, Hạ Mộng Dao có tư cách gì mà gọi thẳng tên bà ta, không tôn trọng bà ta?
“Kính trên nhường dưới? Bà thấy mình xứng sao?”, Hạ Mộng Dao cười khẩy, ngày trước cô yếu đuối dễ bắt nạt, không phải thực sự yếu đuối dễ bắt nạt, mà chỉ là cô không muốn so đo với những người như Lâm Nguyệt.
Nhưng hôm nay, cô lại nhận ra, cô càng không so đo với những người này thì họ lại càng vênh váo.
Người hiền quá thì bị bắt nạt, ngựa ngoan quá thì bị người ta cưỡi.
Cô không muốn bị người khác bắt nạt nữa!
Ngày tháng như vậy cô chịu đủ rồi!