Mục lục
Huyền Thiên Tôn Đế - Diệp Tiêu Dao (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh Phong đột nhiên lạnh cười.

- Bao che hung thủ. Các hạ thật biết nói đùa. Nếu như Huyền Cơ Tông ngươi nói Huyền Diệp đánh chết trưởng lão của các ngươi, không biết mấy vị… có chứng cứ hay không?

Bản thân Thanh Phong chính là người ghét ác giống như thù. Huống gì thiên phú của Diệp Huyền cũng khiến cho hắn rất là tán thưởng. Tất nhiên hắn muốn bảo vệ được Diệp Huyền. Huyền Cơ Tông năm lần bảy lượt đến đây, cũng khiến cho hắn nổi giận.

- Chứng cứ? Hắn chính là một Vũ Tông ngũ giai. Ta đường đường là Huyền Cơ Tông, chẳng lẽ còn sẽ vì hắn mà hồ ngôn loạn ngữ hay sao?

Đoạn Thiên Lang cười giễu cợt một tiếng.

- Ha ha ha, Đoạn phó tông chủ ngươi cũng nói, hắn đường đường là một Vũ Tông. Theo ta được biết, trưởng lão của Huyền Cơ Tông của ngươi, chí ít cũng là Vũ Tôn lục giai? Cuồng Phong này, ta cũng từng nghe nói qua. Chính là Vũ Tôn lục giai nhị trọng đỉnh phong, cách lục giai tam trọng cũng chỉ có một bước xa. Lẽ nào ngươi cảm thấy một Vũ Tông như Huyền Diệp hắn, có thể giết chết trưởng lão của Huyền Cơ Tông của ngươi? Quả thực buồn cười.

Lời của đạo sư Thanh Phong vừa nứt, không ít học viên ở đây đều lộ ra sắc mặt cổ quái nhìn về phía Diệp Huyền.

Nếu như lời này của hắn, nói ra vào một ngày trước, ở đây gần như không có học viên nào sẽ không ủng hộ.

Nhưng trước đó mọi người đã chứng kiến sự đáng sợ của Diệp Huyền trong lúc đấu loại. Ngược lại, bọn họ cảm thấy, Diệp Huyền giết chết trưởng lão của Huyền Cơ Tông, cũng không phải là chuyện hoàn toàn không có khả năng.

Đương nhiên, bọn họ cũng chỉ suy nghĩ ở là trong lòng một chút, không có người nào nói ra lời.

- Thanh Phong đạo sư, ngươi nói như vậy cũng không đúng.

Đoạn Thiên Lang híp mắt, nói:

- Chúng ta mặc dù nói Diệp Huyền này là hung thủ, nhưng cũng chưa nói nhất định chính là đích thân hắn đánh chết. Nói không chừng bên cạnh hắn còn có người giúp đỡ. Lẽ nào ngươi không thấy được ở trong lệnh truy nã, còn có một người thanh niên tóc vàng sao?

- Không sai.

Cuồng Chiến cắn răng nói:

- Huyền Diệp này hết sức giảo hoạt. Ban đầu ở Đế Đô của đế quốc Hạo Thiên, ta cũng nhìn thấy tu vi của hắn yếu kém, mới bị hắn che mắt. Nếu như không phải Tần Phong gia chủ Tần gia chết, ta còn không nghi ngờ đến tiểu tử này.

- Ban đầu ở Đế Đô của đế quốc Hạo Thiên, Tần Phong gia chủ Tần gia một đường truy sát Huyền Diệp này. Nhưng không những không thành công, trái lại bị một người thanh niên tóc vàng ở dãy núi Lạc Nguyệt chém giết. Bởi vậy có thể thấy được, người thanh niên tóc vàng này tất nhiên là có liên quan đến Huyền Diệp này. Người này ngay cả cường giả Võ Vương như Tần Phong cũng có thể chém giết. Giết chết trưởng lão Huyền Cơ Tông ta, tất nhiên là đơn giản đến cực điểm.

Cuồng Chiến nói, trong con ngươi đột nhiên bắn ra sát cơ nồng đậm mạnh mẽ. Mỗi khi nghĩ đến con trai của mình chết thảm, phẫn nộ trong lòng hắn liền giống như núi lửa phun trào, dù làm thế nào cũng không có cách nào dập tắt được.

Giờ này phút này, hắn hận không thể chém Diệp Huyền thiên đao vạn quả, băm thây vạn đoạn.

Mọi người tại đây nghe được Cuồng Chiến nói vậy, tất cả đều nhất thời lộ ra vẻ sợ hãi kinh ngạc.

Gia chủ Tần gia của đế quốc Hạo Thiên Tần Phong không ngờ cũng chết ở trên tay Huyền Diệp này? Đây không phải là đang nói đùa chứ?

Đặc biệt là La Thành đi tới học viện Lam Quang trước, cũng không biết được rõ ràng về sự kiện kia. Đám người Mộ Dung Vân Tiêu, Chu Khinh Vi càng trợn mắt há hốc mồm.

Tần Phong là ai? Gia chủ hào môn Tần gia, cường giả Võ Vương thất giai, trụ cột của Tần gia, ở Đế Đô của đế quốc Hạo Thiên có danh thanh to lớn.

Người mạnh như vậy, không ngờ ngã xuống, nguyên nhân lại có liên quan đến Huyền Diệp.

Trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mấy người đều tập trung nhìn ở trên người Diệp Huyền, lộ ra ánh sáng hoảng sợ.

Tin tức này quả thực quá chấn động. chấn động đến mức bọn họ gần như không thể tin được.

- Ha ha ha.

Trên trường đấu võ, Thanh Phong đạo sư lại đột nhiên cười ha hả.

- Đoạn phó tông chủ, lời nói này của ngươi, khó tránh khỏi cũng quá buồn cười. Dựa theo như lời ngươi nói vậy, giết chết trưởng lão Huyền Cơ Tông của ngươi, căn bản là người thanh niên tóc vàng, cùng Huyền Diệp của học viện Lam Quang ta, có quan hệ như thế nào?

Trong lòng hắn đã quyết định chú ý, phải bảo vệ Huyền Diệp. Không chỉ là bởi vì danh dự của học viện Lam Quang, còn là bởi vì thiên phú của Diệp Huyền.

- Hừ.

Cuồng Chiến đột nhiên hừ lạnh một tiếng, sát cơ bắn ra bốn phía nói:

- Người mặc dù là do người thanh niên tóc vàng kia giết, nhưng không có thoát khỏi quan hệ cùng Huyền Diệp này. Hai người bọn họ, căn bản là một phe.

- Nếu Cuồng Chiến ngươi đều thừa nhận người là do người thanh niên tóc vàng kia giết, các ngươi liền đi tìm người thanh niên tóc vàng kia. Cùng Huyền Diệp của học viện Lam Quang ta có quan hệ gì đâu? Nếu như nói hai người bọn họ thật sự thông đồng làm bậy, vậy cũng phải chờ các ngươi tìm được người thanh niên tóc vàng kia rồi lại nói tiếp.

Thanh Phong cũng hừ lạnh một tiếng.

Cuồng Chiến tức giận nói:

- Người thanh niên tóc vàng kia xuất quỷ nhập thần, hành tung quỷ dị. Chỉ có bắt được Huyền Diệp này, mới có khả năng dụ được hắn ra.

- Buồn cười.

Thanh Phong đạo sư cười giễu cợt một tiếng:

- Cuồng Chiến, ngươi không phát hiện ra suy luận của ngươi, có chút đần độn hay sao?

- Ngươi nói cái gì?

Trong nháy mắt, đôi mắt của Cuồng Chiến đỏ ngầu. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, nhìn chằm chằm vào Thanh Phong. Huyền nguyên toàn thân hắn điên cuồng phun ra, giống như vực sâu giống như ngục tối.

Nếu như không phải gia hỏa này lần trước ngăn cản, hắn đã sớm lập tức bắt được hoặc là chém chết Diệp Huyền này. Không nghĩ tới, lần này, phó tông chủ bây giờ đến đây, người này vẫn cứ liều chết bảo vệ cho tiểu tử kia. Điều này thật khiến cho trong lòng hắn nổi giận không thôi.

- Nói đạo lý không lại, liền chuẩn bị động thủ sao?

Thanh Phong cười lạnh nói.

Đoạn Thiên Lang híp mắt:

- Thanh Phong, chuyện này, hình như không tới phiên ngươi tới làm chủ.

- Thanh Phong là chủ nhiệm hệ võ giả của học viện chúng ta, thế nào lại không làm chủ được?

Ngay vào lúc này, Dược lão và Đông lão đột nhiên thản nhiên lên tiếng:

- Chúng ta đều là một thành viên của học viện, tất nhiên có tư cách vì học viện đưa ra quyết định.

Hai người vừa nói ra lời này, tất cả mọi người ở đó đều trở nên yên tĩnh.

Dược lão và Đông lão, một người là chủ nhiệm của hệ luyện dược, một người là chủ nhiệm của hệ luyện hồn, thân phận cao quý. Có thể nói, ở trong toàn bộ học viện Lam Quang, ngoại trừ Phó viện trưởng ra, hai nà là người có quyền uy nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK