- Người trẻ tuổi, không nghĩ tới ngươi ở bên trong lâu như vậy. Không biết ngươi xông qua tầng thứ mấy?
Người mặc áo khoác trấn thủ tháp thí luyện này cũng cảm thấy vạn phần chấn động kinh ngạc đối với thời gian Diệp Huyền ở bên trong. Sau khi Diệp Huyền bi đào thải ra ngoài, hắn cũng không có quấy rầy Diệp Huyền. Mà hắn chờ tới khi Diệp Huyền hoàn toàn phục hồi lại tinh thần, khôn ngoan mang theo vẻ kinh ngạc nghi ngờ hỏi.
Nghe được giọng của người áo choàng nói, trong nháy mắt Diệp Huyền nhất thời kinh sợ. Bất chợt hắn vỗ đầu một cái, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ. Mình lại có thể quên mất, ở đây vẫn có người.
Ban đầu, hắn vẫn lo lắng không yên, sợ người mặc áo choàng này có thể nhìn thấy tình cảnh bên trong tháp thí luyện. Nếu như hắn phát hiện ra bí mật của mình, vậy thì xong rồi.
Chỉ có điều sau khi nghe thấy hắn hỏi ra vấn đề như, trái tim Diệp Huyền nhất thời buông lỏng.
Hắn suy nghĩ một chút cũng thấy đúng. Nếu như người của học viện Lam Quang có thể nhìn thấy được tất cả mọi chuyện phát sinh ở bên trong tháp thí luyện, vậy người của thế lực khác làm sao còn dám âm thầm đưa con cháu của bọn họ qua đây nữa. Bởi vậy nếu vậy, công pháp và vũ kỹ của các thế lực lớn bọn họ làm sao còn chỗ nào bí mật nữa? Chẳng phải tất cả đều bị học viện Lam Quang lén quan sát rồi sao?
- Hồi bẩm tiền bối, xông tới tầng thứ tư. Chỉ tiếc, thất bại.
Diệp Huyền cung kính đáp lại.
- Tầng thứ tư.
Trong giọng nói của người mặc áo choàng giọng rõ ràng có một tia chấn động kinh ngạc:
- Được rồi. Sát hạch đã kết thúc. Ngươi đi ra ngoài đi.
- Vâng.
Diệp Huyền xoay người rời đi.
Chờ tới sau khi Diệp Huyền rời đi, người mặc áo choàng không nhịn được lẩm bẩm nói:
- Tiểu tử này, lại có thể ở trong lần đầu tiên tham gia sát hạch tháp thí luyện, xông qua tới tầng thứ tư. Ta trấn thủ ở trong này nhiều năm như vậy, hắn vẫn là người đầu tiên. Không biết hắn có cơ hội trùng kích về phía tầng thứ chín hay không?
Trong giọng nói của hắn, mơ hồ có một tia kích động.
Lúc này, ở bên ngoài tháp thí luyện từ lâu đã là một mảnh chấn động.
- Tầng thứ tư. Huyền Diệp này không ngờ đã vọt tới tầng thứ tư.
- Ông trời của ta ơi. Điều này quá kỳ diệu đi.
- Thượng đế à, ta đây là hoa mắt sao? Ngươi bấm ta một chút, xem ta có phải là đang nằm mơ hay không?
- Làm sao có thể. Huyền Diệp này là một học viên mới, làm sao hắn có thể vọt tới tầng thứ tư được.
Sau khi phát hiện xếp hạng của Diệp Huyền dừng lại ở tầng thứ tư, thậm chí vượt qua một ít học viên cũ ở tầng thứ tư, tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ tới mức ngây người.
Mỗi người bọn họ ánh mắt dại ra, tròng mắt trừng tròn xoe, miệng mở dường như có thể bỏ vào dưới một cái trứng gà.
Tầng thứ tư, đây là khái niệm gì?
Nói đơn giản, một ít đệ tử nội viện ở trên tầng số tháp thí luyện, cũng là ở cấp bậc này.
Nhưng mà Diệp Huyền dừng ở tầng thứ tư, còn không phải là tầng thứ tư bình thường. Xếp hạng của hắn, thậm chí còn vượt qua không ít đệ tử nội viện ở đây.
Điều này đại biểu cho cái gì?
Đại biểu Diệp Huyền cũng không phải vừa tiến vào tầng thứ tư liền bị thất bại đào thải. Mà hắn đã ở tầng thứ tư trong thời gian rất lâu. Thậm chí đánh chết mấy thể tinh thần trong đó.
Thành tích như vậy, phát sinh ở trên người một ít học viên năm hai năm ba, cũng đủ để dẫn tới sự chấn động. Nhưng hôm nay, không ngờ lại phát sinh ở trên người một học viên mới.
- Là thật sao?
- Không biết có phải là do tháp thí luyện phát sinh trục trặc gì đó hay không?
- Dối trá, tiểu tử này nhất định là dối trá.
Có học viên khó có thể tin nổi âm thầm hò hét. Trong lòng bọn họ tràn ngập sự ghen tỵ và hâm mộ.
Nhưng bọn họ có kêu nữa cũng vậy thôi. Tất cả mọi người đều biết, tháp thí luyện này căn bản không có khả năng xảy ra vấn đề. Ở bên trong đó cũng không có khả năng dối trá được. Chỉ là bọn họ không muốn đi tin tưởng vào điều đó mà thôi.
Một học viên mới, lại có thể ở trong lần sát hạch đầu tiên, xông đến tầng thứ tư. Vậy học viên cũ như bọn họ còn đang quanh quẩn ở tầng hai, tầng ba, tuổi đã cao lẽ nào tất cả đều sống trên thân chó hay sao?
- Tầng thứ tư sao?
Hầu Phi lặng lẽ xiết chặt hai tay, ánh mắt sắc bén.
Hắn không nói một câu, lặng lẽ xoay người rời đi.
Lần lượt thất bại, khiến hắn đối với thành tích của Diệp Huyền, đã sớm có chuẩn bị. Mà khi kết quả đi ra, vẫn khiến cho hắn phải kinh sợ giật mình.
- Không uổng công là người ta muốn vượt qua. Ngươi càng mạnh, động lực của ta mới càng đủ. Một ngày nào đó, ta sẽ vượt qua ngươi, trở thành đệ nhất thiên tài của học viện Lam Quang này.
Trong lòng Hầu Phi đang lặng lẽ gào thét.
- Ha ha, Diệp thiếu, ngươi cũng quá nghịch thiên đi.
Trương Liệt và La Thành còn kích động tới mức toàn thân run rẩy. Biểu tình trên mặt bọn họ, quả thực còn muốn hưng phấn hơn so với chính mình xông qua tầng thứ tư.
- Không được. Tin tức này, ta phải lập tức nói cho cao tầng của học viện biết mới được.
Ngay cả nhân viên công tác của tháp thí luyện cũng bị thành tích của Diệp Huyền làm cho khiếp sợ đến mức ngây người ra ở đó. Một người trong đó phục hồi lại tinh thần, vội vàng rời khỏi đại điện của tháp thí luyện, dốc lòng chạy về phía sâu bên trong học viện.
Sâu bên trong học viện Lam Quang.
Một căn tiểu lâu năm tầng.
Căn tiểu lâu này hết sức bình thường, căn bản không nhìn ra có cái gì đặc biệt. Mà ở trong mắt nhân viên công tác của học viện Lam Quang, căn tiểu lâu này, lại đại biểu cho quyền uy và uy nghiêm của học viện Lam Quang.
Bởi vì nơi này, là nơi tiến hành hội nghị của các đại cường giả trong học viện Lam Quang.
Giờ này phút này, trong phòng hội nghị của tiểu lâu năm tầng, không ít cường giả với khí tức không tầm thường, lần lượt ngồi ở hai bên của một bàn hội nghị hình tròn.
- Các vị, ta nghĩ các người đều biết chuyện xảy ra. Cuồng Phong của Huyền Cơ Tông đã chết, mặc dù chỉ là một trưởng lão bình thường của Huyền Cơ Tông, nhưng hắn lại là người con trai duy nhất của Cuồng Chiến. Cho nên ta tin tưởng, Cuồng Chiến tuyệt đối không chịu từ bỏ ý đồ về chuyện này. Không biết các vị đối với chuyện này, có ý kiến gì không?
Một lão nhân, ở phía trước bàn tròn, thản nhiên nói.
Khí tức trên người hắn ngưng tụ lại giống như trở thành thực chất. Mỗi lời nói mỗi hành động của hắn đều có một loại uy áp kỳ lạ lộ ra.
Ở dưới tay hắn, khí tức trên người của mỗi một người đều không tầm thường.
Người mặc áo khoác trấn thủ tháp thí luyện này cũng cảm thấy vạn phần chấn động kinh ngạc đối với thời gian Diệp Huyền ở bên trong. Sau khi Diệp Huyền bi đào thải ra ngoài, hắn cũng không có quấy rầy Diệp Huyền. Mà hắn chờ tới khi Diệp Huyền hoàn toàn phục hồi lại tinh thần, khôn ngoan mang theo vẻ kinh ngạc nghi ngờ hỏi.
Nghe được giọng của người áo choàng nói, trong nháy mắt Diệp Huyền nhất thời kinh sợ. Bất chợt hắn vỗ đầu một cái, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ. Mình lại có thể quên mất, ở đây vẫn có người.
Ban đầu, hắn vẫn lo lắng không yên, sợ người mặc áo choàng này có thể nhìn thấy tình cảnh bên trong tháp thí luyện. Nếu như hắn phát hiện ra bí mật của mình, vậy thì xong rồi.
Chỉ có điều sau khi nghe thấy hắn hỏi ra vấn đề như, trái tim Diệp Huyền nhất thời buông lỏng.
Hắn suy nghĩ một chút cũng thấy đúng. Nếu như người của học viện Lam Quang có thể nhìn thấy được tất cả mọi chuyện phát sinh ở bên trong tháp thí luyện, vậy người của thế lực khác làm sao còn dám âm thầm đưa con cháu của bọn họ qua đây nữa. Bởi vậy nếu vậy, công pháp và vũ kỹ của các thế lực lớn bọn họ làm sao còn chỗ nào bí mật nữa? Chẳng phải tất cả đều bị học viện Lam Quang lén quan sát rồi sao?
- Hồi bẩm tiền bối, xông tới tầng thứ tư. Chỉ tiếc, thất bại.
Diệp Huyền cung kính đáp lại.
- Tầng thứ tư.
Trong giọng nói của người mặc áo choàng giọng rõ ràng có một tia chấn động kinh ngạc:
- Được rồi. Sát hạch đã kết thúc. Ngươi đi ra ngoài đi.
- Vâng.
Diệp Huyền xoay người rời đi.
Chờ tới sau khi Diệp Huyền rời đi, người mặc áo choàng không nhịn được lẩm bẩm nói:
- Tiểu tử này, lại có thể ở trong lần đầu tiên tham gia sát hạch tháp thí luyện, xông qua tới tầng thứ tư. Ta trấn thủ ở trong này nhiều năm như vậy, hắn vẫn là người đầu tiên. Không biết hắn có cơ hội trùng kích về phía tầng thứ chín hay không?
Trong giọng nói của hắn, mơ hồ có một tia kích động.
Lúc này, ở bên ngoài tháp thí luyện từ lâu đã là một mảnh chấn động.
- Tầng thứ tư. Huyền Diệp này không ngờ đã vọt tới tầng thứ tư.
- Ông trời của ta ơi. Điều này quá kỳ diệu đi.
- Thượng đế à, ta đây là hoa mắt sao? Ngươi bấm ta một chút, xem ta có phải là đang nằm mơ hay không?
- Làm sao có thể. Huyền Diệp này là một học viên mới, làm sao hắn có thể vọt tới tầng thứ tư được.
Sau khi phát hiện xếp hạng của Diệp Huyền dừng lại ở tầng thứ tư, thậm chí vượt qua một ít học viên cũ ở tầng thứ tư, tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ tới mức ngây người.
Mỗi người bọn họ ánh mắt dại ra, tròng mắt trừng tròn xoe, miệng mở dường như có thể bỏ vào dưới một cái trứng gà.
Tầng thứ tư, đây là khái niệm gì?
Nói đơn giản, một ít đệ tử nội viện ở trên tầng số tháp thí luyện, cũng là ở cấp bậc này.
Nhưng mà Diệp Huyền dừng ở tầng thứ tư, còn không phải là tầng thứ tư bình thường. Xếp hạng của hắn, thậm chí còn vượt qua không ít đệ tử nội viện ở đây.
Điều này đại biểu cho cái gì?
Đại biểu Diệp Huyền cũng không phải vừa tiến vào tầng thứ tư liền bị thất bại đào thải. Mà hắn đã ở tầng thứ tư trong thời gian rất lâu. Thậm chí đánh chết mấy thể tinh thần trong đó.
Thành tích như vậy, phát sinh ở trên người một ít học viên năm hai năm ba, cũng đủ để dẫn tới sự chấn động. Nhưng hôm nay, không ngờ lại phát sinh ở trên người một học viên mới.
- Là thật sao?
- Không biết có phải là do tháp thí luyện phát sinh trục trặc gì đó hay không?
- Dối trá, tiểu tử này nhất định là dối trá.
Có học viên khó có thể tin nổi âm thầm hò hét. Trong lòng bọn họ tràn ngập sự ghen tỵ và hâm mộ.
Nhưng bọn họ có kêu nữa cũng vậy thôi. Tất cả mọi người đều biết, tháp thí luyện này căn bản không có khả năng xảy ra vấn đề. Ở bên trong đó cũng không có khả năng dối trá được. Chỉ là bọn họ không muốn đi tin tưởng vào điều đó mà thôi.
Một học viên mới, lại có thể ở trong lần sát hạch đầu tiên, xông đến tầng thứ tư. Vậy học viên cũ như bọn họ còn đang quanh quẩn ở tầng hai, tầng ba, tuổi đã cao lẽ nào tất cả đều sống trên thân chó hay sao?
- Tầng thứ tư sao?
Hầu Phi lặng lẽ xiết chặt hai tay, ánh mắt sắc bén.
Hắn không nói một câu, lặng lẽ xoay người rời đi.
Lần lượt thất bại, khiến hắn đối với thành tích của Diệp Huyền, đã sớm có chuẩn bị. Mà khi kết quả đi ra, vẫn khiến cho hắn phải kinh sợ giật mình.
- Không uổng công là người ta muốn vượt qua. Ngươi càng mạnh, động lực của ta mới càng đủ. Một ngày nào đó, ta sẽ vượt qua ngươi, trở thành đệ nhất thiên tài của học viện Lam Quang này.
Trong lòng Hầu Phi đang lặng lẽ gào thét.
- Ha ha, Diệp thiếu, ngươi cũng quá nghịch thiên đi.
Trương Liệt và La Thành còn kích động tới mức toàn thân run rẩy. Biểu tình trên mặt bọn họ, quả thực còn muốn hưng phấn hơn so với chính mình xông qua tầng thứ tư.
- Không được. Tin tức này, ta phải lập tức nói cho cao tầng của học viện biết mới được.
Ngay cả nhân viên công tác của tháp thí luyện cũng bị thành tích của Diệp Huyền làm cho khiếp sợ đến mức ngây người ra ở đó. Một người trong đó phục hồi lại tinh thần, vội vàng rời khỏi đại điện của tháp thí luyện, dốc lòng chạy về phía sâu bên trong học viện.
Sâu bên trong học viện Lam Quang.
Một căn tiểu lâu năm tầng.
Căn tiểu lâu này hết sức bình thường, căn bản không nhìn ra có cái gì đặc biệt. Mà ở trong mắt nhân viên công tác của học viện Lam Quang, căn tiểu lâu này, lại đại biểu cho quyền uy và uy nghiêm của học viện Lam Quang.
Bởi vì nơi này, là nơi tiến hành hội nghị của các đại cường giả trong học viện Lam Quang.
Giờ này phút này, trong phòng hội nghị của tiểu lâu năm tầng, không ít cường giả với khí tức không tầm thường, lần lượt ngồi ở hai bên của một bàn hội nghị hình tròn.
- Các vị, ta nghĩ các người đều biết chuyện xảy ra. Cuồng Phong của Huyền Cơ Tông đã chết, mặc dù chỉ là một trưởng lão bình thường của Huyền Cơ Tông, nhưng hắn lại là người con trai duy nhất của Cuồng Chiến. Cho nên ta tin tưởng, Cuồng Chiến tuyệt đối không chịu từ bỏ ý đồ về chuyện này. Không biết các vị đối với chuyện này, có ý kiến gì không?
Một lão nhân, ở phía trước bàn tròn, thản nhiên nói.
Khí tức trên người hắn ngưng tụ lại giống như trở thành thực chất. Mỗi lời nói mỗi hành động của hắn đều có một loại uy áp kỳ lạ lộ ra.
Ở dưới tay hắn, khí tức trên người của mỗi một người đều không tầm thường.