Mục lục
Huyền Thiên Tôn Đế - Diệp Tiêu Dao (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe được Vũ Hoàng kia nói, trong lòng Thiết Kiếm Hoàng không nhịn được kích động lên, híp mắt liếc nhìn Diệp Huyền cùng Vũ Hoàng kia, hai người này quả nhiên là từ không gian bí ẩn đi ra, nhìn dáng dấp sau khi không gian bí ẩn biến mất, võ giả bên trong đều bị truyền tống ra, nói như vậy, trên người hai người này chẳng phải đều có bảo vật từ không gian bí ẩn lấy được?

Trong lòng Thiết Kiếm Hoàng không khỏi bốc lên một tia tham lam, lần này hắn rời Huyền Vực, không có thể đi vào không gian bí ẩn lấy được bảo vật, thế nhưng tin tức bên trong có rất nhiều bảo vật, đã sớm truyền vào trong tai hắn, bây giờ không gian bí ẩn biến mất, có hai người trước tiến vào không gian bí ẩn xuất hiện ở trước mặt, muốn nói trong lòng hắn không hề có một chút ý nghĩ, là căn bản không thể.

Chỉ là hai người trước mặt này, một tựa hồ là Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong, tu vi còn ở trên hắn, một cái khác mặc dù là Vũ Hoàng nhất trọng, nhưng có người kia ở đây, hắn cũng không tiện động thủ.

- Ồ, ngươi cũng là từ không gian bí ẩn đi ra? Nói như vậy, trên người ngươi khẳng định có không ít bảo vật từ không gian bí ẩn chiếm được?

Chỉ là chưa kịp Thiết Kiếm Hoàng nghĩ ra sách lược vẹn toàn, tên Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong khác chợt mở miệng, hơn nữa hắn hồn nhiên không để ý đến ba người Thiết Kiếm Hoàng, chỉ đưa mắt rơi vào trên người Diệp Huyền, lộ ra một tia tham lam.

Trên người Diệp Huyền, khí tức Ma Sát Khí rất đậm, chỉ cần là người đã tiến vào không gian bí ẩn, cũng có thể nhìn ra được Diệp Huyền là mới vừa từ không gian bí ẩn đi ra.

Trong lòng Thiết Kiếm Hoàng lập tức trầm xuống, không nghĩ tới thiếu niên kia lại bị Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong vừa ý, nghe ngữ khí của hắn, còn muốn cướp giật bảo vật trên người thiếu niên, một khi bị hắn cướp giật thành công, vậy hắn chẳng phải là một chút chỗ tốt cũng không có?

Chỉ là vào lúc này, Thiết Kiếm Hoàng lại không biết nên làm gì?

Giả như cùng thiếu niên kia liên thủ, đối diện dù sao cũng là một tên Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong, cho dù thêm vào hai đồ đệ của hắn, cũng chưa chắc có phần thắng.

Mà cùng Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong liên thủ, đối phương e là căn bản sẽ không đồng ý.

- Ta đang hỏi ngươi đó, lẽ nào ngươi không nghe?

Nhìn thấy Diệp Huyền không hề trả lời, Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong kia ngay lập tức sắc mặt trầm xuống quát lớn.

Người này quá mức vô lễ, trong lòng Diệp Huyền đã có chút khó chịu, hơn nữa từ ánh mắt cùng giọng nói của đối phương, hắn cũng cảm giác được đối phương mơ ước đồ vật trên người hắn.

- Trên người ta có bảo vật hay không, mắc mớ gì đến ngươi? Nếu như không có chuyện gì, ta liền đi rồi.

- Làm càn, bổn hoàng có để ngươi đi sao? Ở trước mặt Xích Chưởng Hoàng ta, ngươi còn dám kiêu ngạo như thế, ngươi là đệ tử thế lực nào? Còn có hiểu quy củ hay không.

Xích Chưởng Hoàng lần thứ hai lạnh giọng quát.

Hắn vừa nhìn Diệp Huyền quát lớn, một bên tỏa ra uy thế Vũ Hoàng của mình, nhất thời khí tức Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong như một toà núi lớn trấn áp xuống.

Thiết Kiếm Hoàng cảm nhận được cỗ uy thế này, trong lòng không khỏi trầm xuống, tuy hắn chưa từng nghe nói Xích Chưởng Hoàng, thế nhưng thực lực của người này so với hắn tưởng tượng còn đáng sợ hơn, tuyệt đối là Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong, thực lực mạnh hơn hắn không chỉ một bậc.

Vốn Thiết Kiếm Hoàng còn chuẩn bị cùng đối phương đàm luận điều kiện, nhưng hiện tại hắn nhất thời hiểu được, đối phương tuyệt đối sẽ không cùng hắn bàn điều kiện, Xích Chưởng Hoàng này tu vi cao, cho dù bị thương nhẹ, cũng tuyệt không phải hắn có thể đối kháng.

Trong lòng Thiết Kiếm Hoàng đã có ý nghĩ rời đi.

Diệp Huyền bị uy thế của đối phương bao phủ lại, trong lòng càng thêm khó chịu, ánh mắt cũng từ từ trở nên lạnh, tên này coi mình là Vũ Hoàng nhất trọng liền dễ ức hiếp sao?

- Há, hóa ra là Xích Chưởng Hoàng đại nhân, không biết đại nhân hỏi dò bảo vật trên người ta, là có chuyện gì?

Diệp Huyền châm chọc nói.

Xích Chưởng Hoàng hừ lạnh một tiếng, hắn hiển nhiên cũng nghe ra Diệp Huyền châm chọc, có điều hắn cũng cảm giác được, Diệp Huyền ở dưới Vũ Hoàng uy thế của hắn dĩ nhiên không có nửa điểm phản ứng, hơn nữa trong ánh mắt cũng không có sợ sệt.

Điều này làm cho hắn cũng có chút kiêng kỵ, hắn lo lắng chính là Diệp Huyền có thể là đệ tử một thế lực lớn nào đó hay không, dù sao Diệp Huyền xem ra quá trẻ tuổi a.

Hơn nữa bên cạnh còn có một Thiết Kiếm Hoàng, một khi hắn giết Diệp Huyền, nhất định phải giết ba người Thiết Kiếm Hoàng, bằng không nếu thiếu niên kia có đại bối cảnh, hắn sẽ trở nên rất bị động.

Vì lẽ đó ý nghĩ của Xích Chưởng Hoàng là không đánh mà thắng đoạt bảo vật của Diệp Huyền.

Nếu không thì, hắn đã sớm động thủ, làm sao cùng Diệp Huyền phí lời như thế.

Nghĩ tới đây, Xích Chưởng Hoàng lạnh lùng nói:

- Thiên Âm Cốc này nguy hiểm tầng tầng, bổn hoàng là lo lắng ngươi an nguy, nếu trên người ngươi có quá nhiều bảo vật, khó tránh khỏi sẽ đưa tới một ít kẻ mơ ước, như vậy, ngươi đưa không gian giới chỉ của mình cho bổn hoàng, bổn hoàng sẽ thay ngươi bảo quản một ít bảo vật, miễn cho bị người có dụng tâm khác mơ ước.

Diệp Huyền không nói gì, hắn vẫn là lần đầu tiên nghe được cướp đồ vật còn nói đường hoàng như vậy, da mặt của Xích Chưởng Hoàng này cũng rất dày a.

Hắn lạnh lùng nói:

- Không gian giới chỉ của ta, vì sao phải cho ngươi xem, ngu si.

- Ngươi muốn chết.

Sắc mặt của Xích Chưởng Hoàng thay đổi, hắn cảm giác mình đã rất dễ nói chuyện, hắn một Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong, cùng một Vũ Hoàng nhất trọng nói chuyện như thế, đối phương dĩ nhiên không có chút cảm kích nào?

Một tia sát cơ từ tròng mắt Xích Chưởng Hoàng lướt qua, hắn đã quyết định muốn giết chết Diệp Huyền, mặc kệ đối phương có bối cảnh gì, dám cùng hắn nói chuyện như thế, đó chính là muốn chết.

Tiếng hét phẫn nộ hạ xuống, Xích Chưởng Hoàng không chút do dự đánh tới Diệp Huyền.

Mặc dù là một quyền thanh thanh thản thản, nhưng thực lực nhị trọng đỉnh phong triển lộ ra, hư không phía trước đều phảng phất như chấn động, nương theo vực giới mạnh mẽ của hắn, gần giống như một viên thiên thạch từ trên trời giáng xuống, đừng nói một thiếu niên, coi như là một ngọn núi lớn cũng có thể bị hắn đánh thành phấn vụn.

- Quyền uy thật đáng sợ.

Một bên Thiết Kiếm Hoàng sắc mặt lần thứ hai thay đổi, hắn vui mừng mình không có ngay lập tức tới gây phiền phức.

Nhưng mà Thiết Kiếm Hoàng không thấy chính là, trong nháy mắt Xích Chưởng Hoàng nổ ra nắm đấm, sắc mặt trở nên so với hắn còn muốn kích liệt.&

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK