Mục lục
Huyền Thiên Tôn Đế - Diệp Tiêu Dao (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Có khả năng này.

Ở trong rất nhiều khán giả nghị luận, Ngô Quân cùng Diệp Huyền đã nhanh như tia chớp giao thủ cùng nhau.

Ầm ầm!

Lang nha bổng trong tay Ngô Quân, trong nháy mắt trở nên bành trướng, một luồng khí tức làm người ta sợ hãi từ bên trong lan tràn ra, hóa thành một biển máu ngập trời bao phủ, điên cuồng oanh về phía Diệp Huyền.

So với chiến đấu ngày hôm qua, Ngô Quân này vào hôm nay như đổi thành một người khác, hắn nắm bản mệnh Huyền binh, thả ra sức chiến đấu so với ngày hôm qua mạnh đâu chỉ một bậc.

- Hừ, ngày hôm qua ta không có vũ khí của mình, ngày hôm nay ta không những được Thiên Lang Bổng, càng mặc vào một huyền giáp có thể chống đỡ hồn lực xung kích nhất định, ta xem ngươi còn có bao nhiêu năng lực.

Ngô Quân cười gằn, ánh mắt đỏ như máu, liều lĩnh thôi thúc Võ Hồn cùng Huyền binh của mình, thế phải trong nháy mắt đánh bại Diệp Huyền.

- Hô!

Trên võ đài, ánh mắt của Diệp Huyền lạnh lùng, không mang theo một tia cảm tình.

Hắn làm sao không rõ ý nghĩ trong lòng Ngô Quân, thế nhưng đối phương được Huyền binh, lẽ nào hắn không có sao?

- Ngày hôm nay một trận chiến mấu chốt nhất vẫn là trận cuối cùng, phía trước nhất định phải bảo tồn thực lực.

Biết mình ngày hôm nay sẽ có một hồi huyết chiến, Diệp Huyền ngay lập tức liền thôi thúc Trấn Nguyên Thạch ra.

- Vù!

Trấn Nguyên Thạch cấp tốc xuất hiện ở trên hư không, đón gió xoay tròn, vẻn vẹn trong chớp mắt, liền biến thành một núi nhỏ cao tới trăm trượng, ầm ầm, Trấn Nguyên Thạch ẩn chứa lực lượng đáng sợ tỏa ra một luồng khí tức mông lung cuồn cuộn, nhắm ngay Ngô Quân trấn áp xuống.

Cùng lúc đó, Diệp Huyền trong nháy mắt thả ra vực giới của mình, đối với áo nghĩa không gian lĩnh ngộ thôi thúc đến mức tận cùng, một nguồn lực lượng vô hình bao phủ Ngô Quân lại.

Lực lượng không gian tỏ khắp, Ngô Quân chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, không gian bên người mình phảng phất như ximăng đọng lại, hồ nước kết băng, tầng tầng ràng buộc thân thể của hắn, mặc cho hắn làm sao thôi thúc vực giới bản thân, cũng bị gắt gao khắc chế, khó có thể nhúc nhích.

- Cái gì? Tiểu tử này hình thành vực giới làm sao sẽ đáng sợ như thế, ta lại bị áp chế không cách nào nhúc nhích, rõ ràng ngày hôm qua chiến đấu hắn vẫn không có đáng sợ như thế, sao có thể có chuyện đó?

Trong lòng Ngô Quân đột nhiên kinh hãi, đồng thời trên Trấn Nguyên Thạch tỏa ra khí tức đáng sợ, càng làm cho hắn ngơ ngác.

- Tiểu tử này sử dụng đến tột cùng là bảo vật gì.

Trong lòng kinh nộ kêu to, hai mắt Ngô Quân đỏ ngầu, toàn lực thôi thúc Võ Hồn cùng Huyền binh của mình, ầm ầm, lang nha bổng to lớn lần thứ hai tăng vọt, một luồng uy thế hủy thiên diệt địa phóng thích ra, cùng Diệp Huyền thôi thúc Trấn Nguyên Thạch mạnh mẽ va chạm.

Oanh ầm!

Tiếng nổ trời long đất lở vang rền, ở trong ánh mắt kinh hãi của Ngô Quân, hắn triển khai ra hư ảnh lang nha bổng ầm ầm nổ tung, yếu đuối không đỡ nổi một đòn.

Đùng!

Sau đó, liền như một tảng đá lớn chìm vào mặt hồ, Trấn Nguyên Thạch cùng lang nha bổng trong tay hắn mạnh mẽ va chạm, một luồng lực lượng không thể chống đối trong nháy mắt tràn vào thân thể của hắn.

Xì xì!

Trong miệng phun mạnh máu tươi, áo bào của Ngô Quân trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, cả người như một viên đạn pháo ra khỏi nòng, mạnh mẽ đập trên mặt đất, răng rắc, toàn bộ mặt đất ầm ầm nổ tung, kịch liệt lay động, nếu như không phải bởi vì Đấu Vũ Hội lâm thời gia cố một tầng trận pháp phòng ngự bát giai đỉnh phong, e là toàn bộ đấu vũ tràng sẽ ở dưới đòn đánh này nát tan.

Yên tĩnh!

Toàn trường đều yên lặng nhìn tình cảnh này, từng cái từng cái yết động hầu lung, trợn mắt ngoác mồm.

Ngày hôm qua, Ngô Quân thân là trưởng lão hạch tâm của Đấu Vũ Hội còn có thể kiên trì mấy chiêu mới bại, nhưng hôm nay, hắn sử dụng Huyền binh của mình, xem tư thế rõ ràng là chuẩn bị ngăn cơn sóng dữ, rửa sạch nhục nhã, nhưng kết quả cuối cùng là so với hôm qua còn không bằng, vẻn vẹn một hiệp liền bị đánh rơi võ đài.

Một màn chấn động lòng người này, làm cho tất cả mọi người đều bất ngờ, trong lúc nhất thời chưa hoàn hồn lại.

Thời khắc này.

Tất cả mọi người đều không tự chủ được chấn động nhìn về phía Trấn Nguyên Thạch ở trên đỉnh đầu của Diệp Huyền.

Chính là Huyền bảo này, lúc trước trong chiến đấu trong nháy mắt phá tan công kích của Ngô Quân, một chiêu đánh bay hắn, suy tàn tại chỗ.

Này đến tột cùng là Huyền bảo cấp bậc gì?

Mỗi cái khán giả nội tâm đều không cách nào bình tĩnh, tràn ngập chấn động.

- Đây chính là Diệp Huyền kia, quả nhiên mạnh mẽ, một chiêu đánh bại Ngô Quân, cấp bậc của Huyền bảo này chí ít cũng là bát giai.

Trong phòng quý khách của Đấu Vũ Hội, vài tên cường giả khí thế bất phàm đang ngồi, một người trong đó chính là Đấu Vũ Hội Phó hội trưởng Trác Nhất Phàm, hai mắt hắn nhìn chằm chằm Trấn Nguyên Thạch trên đỉnh đầu của Diệp Huyền, khóe miệng mỉm cười nói.

Sau khi nói xong, ánh mắt của Trác Nhất Phàm nhìn về phía một nam tử trung niên bên người.

- Phỉ Liệt, ngươi thấy thế nào?

Nam tử trung niên nhếch miệng nở nụ cười, cười nhạt nói:

- Là thật sự có tài, có điều người này có thể một chiêu đánh bại Ngô Quân, ngoại trừ uy lực của Huyền bảo kia, còn có vực giới của hắn, người này lĩnh ngộ ở áo nghĩa không gian, vượt xa Ngô Quân, làm cho Ngô Quân căn bản không có cách tránh thoát khỏi không gian ràng buộc của hắn, chỉ có thể bị động phòng ngự.

- Không sai, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, bổn Đế còn chưa tin cõi đời này có thiên tài như thế, so với thiên tài số một Tây Môn Vô Tình của Đấu Vũ Hội ta mạnh chí ít gấp đôi, nếu như người này có thể gia nhập Đấu Vũ Hội ta, không ra mười năm, Đấu Vũ Hội ta nói không chắc lại sắp xuất hiện một Cửu Thiên Vũ Đế.

Trác Nhất Phàm cười nói.

- Trác hội trưởng, hắn nếu tới tham gia chính là Đấu Vũ Hội võ đài tái, nói vậy nhất định là có ý định nguyện gia nhập Đấu Vũ Hội, lão phu ở đây trước tiên chúc mừng, chúc Trác hội trưởng Đấu Vũ Hội nhân tài xuất hiện lớp lớp, nhất thống Hỗn Loạn Chi Thành.

Lúc này ngồi ở Trác Nhất Phàm bên người một tên râu cá trê lão giả đột nhiên cười nói.

Trác Nhất Phàm lắc đầu cười nói:

- Hứa Nguyên Lão, ngươi liền chớ giễu cợt Đấu Vũ Hội ta, so với người mới, Đấu Vũ Hội ta là làm sao cũng không sánh được ngươi Vô Lượng Sơn a, ngươi Vô Lượng Sơn chính là đại lục bảy đại tông môn một trong, Đấu Vũ Hội ta những thiên tài đó, ngươi nói không chắc cũng nhìn không thuận mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK