Mục lục
Huyền Thiên Tôn Đế - Diệp Tiêu Dao (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ba tên kia đã rời đi.

Nam tử hơi mập trầm giọng nói.

- Nhĩ gia, ba tên kia quả thực quá làm càn, ta đã hỏi thăm được, một người trong đó gọi Kỷ Linh, là cư dân bản thổ Hỗn Loạn Chi Thành, ở thành tây có lưu lại một đình viện, mà hai người Huyền Diệp cùng Huyết Kiếm kia là ở mấy ngày trước vừa tới Hỗn Loạn Chi Thành, hiện nay ở trong đình viện của Kỷ gia, chỉ cần ngươi ra lệnh một tiếng, ta lập tức liền phái người diệt bọn họ.

Nam tử trung niên ánh mắt dữ tợn nói, trong mắt tràn ngập sát ý.

- Không được.

Nam tử hơi mập liền ngắt lời hắn.

- Lấy thực lực của chúng ta, giết không được ba người kia.

- Nhĩ gia, này không thể nào?

Nam tử trung niên biểu hiện ngẩn ra.

- Hừ, không phải vậy ngươi cho rằng như thế nào? Nam tử mặc trường bào màu đỏ kia, là một Cửu Thiên Vũ Đế.

Nhĩ gia âm trầm nói.

Nam tử trung niên cả kinh, tưởng tượng cảnh tượng trước kia mình bị Huyết Kiếm Vũ Đế ràng buộc khó có thể nhúc nhích, miệng môi của hắn bị cắn phá, cắn răng nói:

- Cửu Thiên Vũ Đế thì thế nào? Hỗn Loạn Chi Thành chúng ta Cửu Thiên Vũ Đế cũng không phải chỉ có một hai cái, hơn nữa chỉ cần Nhĩ gia ngươi mở miệng, tin tưởng tuyệt đối có Vũ Đế đồng ý thay chúng ta ra tay.

- Không cần, nghe mệnh lệnh của ta, không nên đi trêu chọc bọn họ.

- Nhĩ gia, ngươi sẽ không muốn cứ định như vậy chứ?

Nam tử trung niên mặt không cam lòng, hắn xưa nay chưa từng thấy, Nhĩ gia lúc nào sợ phiền phức như vậy.

Tuy Cửu Thiên Vũ Đế mạnh mẽ, được xưng đại lục đỉnh phong, nhưng bọn họ ở Hỗn Loạn Chi Thành kinh doanh nhiều năm như vậy, biết nhiều tình báo như vậy, cũng không phải tùy tiện Cửu Thiên Vũ Đế gì cũng có thể giẫm lên hai chân.

Nam tử trung niên con ngươi đảo một vòng, lại bốc lên ý kiến.

- Nhĩ gia, nếu như chúng ta không muốn động thủ, chúng ta hoàn toàn có thể mang tin tức của Huyền Diệp kia nói cho Vô Lượng Sơn, đến thời điểm đó ba tên kia chắc chắn phải chết.

- Nếu như ngươi không muốn chết, liền nghe mệnh lệnh của ta.

Nhĩ gia sắc mặt âm trầm quát lớn.

- Nhĩ gia, đối phương chỉ là có một Cửu Thiên Vũ Đế mà thôi, hơn nữa còn là ngoại lai, dĩ nhiên dám ở chỗ chúng ta làm càn như vậy, cơn giận này để chúng ta làm sao có thể nuốt trôi? Hơn nữa truyền đi để thanh danh của Nhĩ gia ngươi sẽ ảnh hưởng lớn bao nhiêu? Nhĩ gia ngươi không thể nào không biết a?

Nam tử trung niên không cam lòng nói.

Nhĩ gia lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, trầm giọng nói:

- Ngươi cho rằng ta sợ Cửu Thiên Vũ Đế kia? Ta lo lắng là tiểu tử Huyền Diệp.

- Hắn?

Nam tử trung niên không rõ.

- Tiểu tử kia chỉ là một Vũ Hoàng mà thôi, coi như thiên phú kinh người như thế nào đi nữa, cũng không đến nỗi để chúng ta sợ hãi a?

- Vũ Hoàng mà thôi?

Nhĩ gia không khỏi xì cười một tiếng:

- Ngươi thấy Vũ Hoàng có thể làm cho Cửu Thiên Vũ Đế tuỳ tùng sao? Ngươi có gặp Vũ Hoàng không nhìn thấy ta, liền một lời nói toạc ra Võ Hồn của ta sao? Còn có ngươi có từng thấy Vũ Hoàng có thể làm cho Vô Lượng Sơn náo loạn, rất nhiều cường giả truy sát vẫn như cũ bình yên vô sự sao?

Nam tử trung niên lập tức nghẹn lời.

Xác thực, một tên Vũ Hoàng phổ thông, căn bản không thể nắm giữ thế lực như Diệp Huyền.

- Nhĩ gia, tên kia đến tột cùng là người nào? Lại chọc đến Vô Lượng Sơn truy sát như vậy? Hơn nữa hắn lại làm sao biết Võ Hồn của Nhĩ gia ngươi?

Thiên Nhĩ Võ Hồn của Nhĩ gia vẫn là bí mật, ngoại trừ hắn vẫn tuỳ tùng Nhĩ gia ra, dưới tay Nhĩ gia căn bản không người hiểu rõ, Diệp Huyền lúc trước một lời nói phá Võ Hồn của Nhĩ gia, để trong lòng nam tử trung niên cũng khiếp sợ không tên.

Nhĩ gia trầm tư chốc lát, lẩm bẩm nói:

- Nếu như ta không đoán sai, Huyền Diệp kia hẳn là từ trên nhiệm vụ ta tuyên bố nhìn ra.

- Nhiệm vụ?

Nam tử trung niên càng thêm nghi hoặc.

Nhĩ gia tuyên bố nhiệm vụ hắn đều biết, mặc dù có chút quỷ dị cùng kỳ lạ, nhưng không có chỗ cộng đồng gì, làm sao sẽ từ nơi này phát hiện?

- Không sai, chính là nhiệm vụ, ta tuyên bố rất nhiều nhiệm vụ, tuy nhìn như không có bất kỳ quy luật, trên thực tế đều là tăng lên năng lực Võ Hồn, yếu bớt Võ Hồn thương tổn đối với thân thể ta mà thiết trí, bất kể là Dưỡng Hồn Thảo, Huyễn Âm Thú Hồn Tinh, hay Ngưng Tâm Đan, Phong Hành Đan, thậm chí Võ Hồn bí kỹ đều là như vậy, Huyền Diệp kia có thể từ bên trong những thứ đơn giản như vậy liền nhìn ra Võ Hồn của ta, đây mới là thứ để ta khiếp sợ nhất.

- Hí!

Nam tử trung niên không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, Nhĩ gia giải thích, hắn mới cuối cùng rõ ràng Diệp Huyền đáng sợ.

Qua nhiều năm như vậy, cường giả đã từng tới phủ đệ của Nhĩ gia vô số kể, trong đó Vũ Đế cũng không ít, cũng có một chút Luyện Hồn Sư, Luyện Dược Sư mạnh mẽ, thậm chí có người đi vào không chỉ một lần.

Nhưng không có người có thể nhìn ra thân phận khôi lỗi của mình, còn nói ra bí mật Võ Hồn của Nhĩ gia.

Mà Diệp Huyền vẻn vẹn thông qua nhiệm vụ mình thu được, liền suy đoán ra tất cả những thứ này, để trong lòng nam tử trung niên dâng lên một chút sợ hãi.

- Nhĩ gia, tiểu tử kia đến tột cùng lai lịch ra sao?

Miễn cưỡng áp chế lại sợ hãi trong lòng, nam tử trung niên theo tiếng hỏi.

Nhĩ gia lắc đầu, trầm giọng nói:

- Lai lịch của người nọ, ta vẻn vẹn là từ trong miệng cường giả Vô Lượng Sơn đóng quân ở Hỗn Loạn Chi Thành nghe được vài lần, có thể làm cho Vô Lượng Sơn truy sát lâu như vậy, nhưng thủy chung không thể làm gì, tuyệt đối không phải một người bình thường, chúng ta đặt chân Hỗn Loạn Chi Thành lâu như vậy, tuy không có gì lo sợ, nhưng bởi vì biết quá nhiều, mỗi ngày đều ở bên bờ vực, người như vậy, tốt nhất không nên trêu chọc.

- Nhưng tiểu tử kia có thể nói ra bí mật của Nhĩ gia ngươi hay không?

- Sẽ không, tiểu tử kia là một người thông minh, hắn biết như thế đối với hắn không có gì hay, hơn nữa mục đích của hắn hẳn là cứu người, tuyệt đối sẽ không gây rắc rối.

Nhĩ gia trầm tư một chút, nói tiếp:

- Ngươi có thể phái người nhìn bọn hắn chằm chằm, nhìn bọn họ sau này chuẩn bị làm gì? Có tin tức gì, trở lại thông báo ta.

- Vâng.

Trung niên nam tử kia lập tức cung kính lui xuống.

- Huyền Diệp, ngươi đến tột cùng là nhân vật như thế nào?

Chờ nam tử trung niên rời đi, ánh mắt Nhĩ gia tìm đến phương xa, miệng lẩm bẩm nói:

- Đấu Vũ Hội không phải là thế lực nhỏ gì, muốn ở bên trong cứu người, hầu như khó như lên trời, ta ngược lại muốn xem xem, ngươi có biện pháp gì cứu Hoàng Phủ Tú Minh từ bên trong ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK