- Vũ Hồn sao?
Người thanh niên khôi ngô này nhếch miệng cười. Trên đỉnh đầu của hắn cũng xuất hiện một con gấu to gầm thét, vung vẩy hai tay.
Sau một khắc, hai người giống như sao chổi, thiên thạch, hung hăng va chạm vào nhau.
Giờ này phút này, chẳng những là hai người bọn họ, gần như mỗi một người học viên đều lập tức phóng ra Vũ Hồn của từng người, toàn lực chém giết.
- Đào thải học viên mới này trước đó.
Trong lúc hỗn chiến, Hầu Phi tất nhiên dẫn đầu bị người người nhìn chăm chú.
Tu vi của hắn là Vũ Tông ngũ giai tam trọng. Hơn nữa còn là học viên mới gia nhập học viện năm thứ nhất. Tất nhiên chọc cho vô số học viên cũ quan tâm.
Gần như ở trong nháy mắt khi cuộc thi đấu bắt đầu, xung quanh lại có ba gã học viên cũ tập kích bất ngờ đến, muốn bắt hắn khai đao.
- Ở đây không phải là nơi cho học viên mới như ngươi nên tới. Cút xuống cho ta.
Một tên học viên cũ trong đó dữ tợn cười to, dẫn đầu đi tới trước người Hầu Phi. Trường kiếm trong tay hắn rung lên. Kiếm khí bén nhọn hóa thành một mảnh Thiên La Địa Võng, bao vây Hầu Phi ở trong đó.
Kiếm khí kia vô cùng sắc bén, đồng thời có chứa từng đạo thuộc tính hỏa diễm. Trường kiếm đi qua nơi nào, nhiệt độ không khí xung quanh nơi đó liền tăng cao kịch liệt.
Hầu Phi cười khổ một cái. Dự định ban đầu của hắn, trong nháy mắt đã trở thành vô nghĩa.
Chẳng qua là khi kiếm khí của học viên cũ, gần như mang theo tất cả cuốn tới hắn, trong nháy mắt, ánh mắt khổ sở của Hầu Phi lại đột nhiên trở nên sắc bén.
- Đã như vậy, vậy thì chiến.
Vèo!
Một đạo ánh sáng rực rỡ kinh thiên, từ trên chiến đao trong tay Hầu Phi hung bạo lao ra. Khi tức đáng sợ này làm cho da thịt của mọi người ở đây, đều nổi lên một tầng da gà.
Trên đỉnh đầu của hắn, một thanh chiến đao màu đen hiện lên, khí tức đao ý sắc bén, giống như cầu vồng, phóng lên cao.
- Đao ý, đao ý đáng sợ như thế.
- Người này mới là ngũ giai tam trọng, thế nào lại nắm giữ đao ý cường đại như vậy?
- Không thể tưởng tượng nổi.
Đoàn người lập tức phát ra một tiếng thét kinh hãi. Đao ý, gần như là mỗi một đao khách đều có. Mỗi người có ý cảnh, đao pháp khác nhau, công pháp thuộc tính khác nhau, tu luyện ra được đao ý, cũng không giống nhau.
Những điều này, đều không có gì đáng trách. Nhưng đao ý của Hầu Phi lại quá mức đáng sợ.
Hắn chém ra một đao, trong thiên địa dường như thoáng cái bị tối sầm lại. Giống như ở trong trời đất này, không có gì có thể ngăn cản được hắn.
Đao ý như vậy, cho dù là một ít học viên cũ cấp bậc Vũ Tôn lục giai, cũng chưa từng nắm giữ.
Ầm ầm!
Ở trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, một đao một kiếm, ở trong hư không va chạm vào nhau. Dao động năng lượng này mang theo tất cả cuốn ra, chấn động tới mức không khí ở gần hai người đều có chút rung động.
Vù!
Học viên cũ đâm về phía Hầu Phi một kiếm kia, ở dước lực lượng cuồng phách này, thân hình bay ngược ra khoảng cách mấy thước. Trái lại thân thể Hầu Phi vẫn không nhúc nhích.
Ánh mắt của đám người thoáng chậm lại.
Học viên có thể ở học viện Lam Quang tiến tu, ở bên ngoài đều thiên tài cực kỳ nghịch thiên. Trước đây, học viên cũ này mặc dù chỉ là lục giai nhất trọng, nhưng thả tới bên ngoài, cho dù là Vũ Tôn lục giai nhị trọng, hắn cũng có thể chém giết.
Nhưng Hầu Phi là một Vũ Tông ngũ giai tam trọng, không ngờ ngăn cản được một đòn của đối phương, đồng thời vẫn chiếm ưu thế. Điều này, đã rất có thể nói rõ một vài thứ.
Chí ít nó cho thấy, học viên mới mới ngũ giai tam trọng này, quả thực nắm giữ tư cách tiến quân vào nội viện.
Mà học viên cũ này bị Hầu Phi đẩy lùi, lại là thoáng cái trở nên phẫn nộ.
- Cút ra ngoài cho ta.
Hắn rít gào một tiếng, lại một lần nữa xông tới.
Chẳng những là hắn, mấy học viên cũ còn lại quan tâm tới tình hình nơi đây, cũng đều nhào tới.
- Hừ, một học viên mới cũng muốn gia nhập nội viện. Thực sự không biết tự lượng sức mình.
- Không quan tâm ngày hôm nay ngươi có thực lực như thế nào, cũng phải đào thải.
- Bao vây tấn công hắn!
- Mọi người đào thải người này trước lại nói sau.
Những học viên cũ tham gia sát hạch nội viện, bình thường thường đều là ở trong học viện hai ba năm, lúc này mới nắm giữ tư cách trùng kích đệ tử nội viện.
Hầu Phi một học viên mới, vừa vào học lại thu được tư cách này. Điều này tất nhiên dẫn tới không ít học viên cũ đố kị, muốn hắn bị đào thải trước tiên.
Trong lúc nhất thời, vô số công kích, giống như đại dương mênh mông, cuốn về phía Hầu Phi.
- Không tốt.
Sắc mặt Hầu Phi nhất thời đại biến.
Hắn có thiên tài mấy đi nữa, cũng không có khả năng đồng thời giao đấu với mấy học viên cũ.
Chỉ là nhiều học viên cũ như vậy đến bao vây tấn công, lại ở trên lôi đài nhỏ hẹp như vậy, hắn muốn tránh, căn bản cũng không có chỗ đi tránh.
- Ừ?
Đột nhiên, ánh mắt hắn liếc về phía giữa lôi đài.
Giờ này phút này, toàn bộ trên lôi đài, khắp nơi đều là hỗn chiến. Nhưng duy nhất có một nơi, lại là gió êm sóng lặng. Đó chính là giữa lôi đài này.
Bởi vì nơi đó, có một bóng người đang lẳng lặng đứng, không có gia nhập chiến đoàn. Nhưng cũng không có người nào dám lên trước khiêu khích hắn.
Chính là Lâm Nguyên.
- Đi vào trong đó.
Hầu Phi hạ quyết tâm, hung bạo lao nhanh về phía chỗ của Lâm Nguyên.
- Đừng để cho hắn chạy thoát.
- Lên.
Mấy học viên cũ gầm thét đuổi theo. Từng công kích giống như trận mưa trút xuống.
Chờ tới khi bọn họ nhìn thấy được Lâm Nguyên, nhưng căn bản đã không kịp.
- Ừ?
Lâm Nguyên vốn lẳng lặng đứng ở giữa lôi đài. Giờ phút này trong ánh mắt đột nhiên bắn ra ánh sáng sắc bén.
- Lấy ta ra làm tấm lá chắn sao?
Vèo!
trường kiếm bên hông Lâm Nguyên trước sau để ở trong vỏ kiếm, đột nhiên được rút ra khỏi vỏ.
Một tiếng phá không truyền ra. Một đạo hào quang rực rỡ, ở trong không gian lóe lên sáng ngời.
...
Một kiếm này, dường như từ thiên ngoại đến. Một kiếm này, nhanh như ánh sáng di chuyển, rực rỡ giống như cướp ảnh.
Kiếm quang sắc bén, dường như thiên ngoại kéo tới, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Hầu Phi.
- Một kiếm thật đáng sợ.
Trên mặt Hầu Phi lộ ra vẻ hoảng sợ.
Ầm!
Kiếm quang tiêu tan. Ngực hắn xuất hiện một vết kiếm đến gần thước. trong lúc máu tươi điên cuồng phun ra, toàn thân hắn đã ngã ra bên ngoài trường đấu võ.
- Không tốt. Là Lâm Nguyên sư huynh, đi mau.
Mấy truy kích Hầu Phi học viên cũ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sợ đến vội vàng xoay người bỏ chạy.
Người thanh niên khôi ngô này nhếch miệng cười. Trên đỉnh đầu của hắn cũng xuất hiện một con gấu to gầm thét, vung vẩy hai tay.
Sau một khắc, hai người giống như sao chổi, thiên thạch, hung hăng va chạm vào nhau.
Giờ này phút này, chẳng những là hai người bọn họ, gần như mỗi một người học viên đều lập tức phóng ra Vũ Hồn của từng người, toàn lực chém giết.
- Đào thải học viên mới này trước đó.
Trong lúc hỗn chiến, Hầu Phi tất nhiên dẫn đầu bị người người nhìn chăm chú.
Tu vi của hắn là Vũ Tông ngũ giai tam trọng. Hơn nữa còn là học viên mới gia nhập học viện năm thứ nhất. Tất nhiên chọc cho vô số học viên cũ quan tâm.
Gần như ở trong nháy mắt khi cuộc thi đấu bắt đầu, xung quanh lại có ba gã học viên cũ tập kích bất ngờ đến, muốn bắt hắn khai đao.
- Ở đây không phải là nơi cho học viên mới như ngươi nên tới. Cút xuống cho ta.
Một tên học viên cũ trong đó dữ tợn cười to, dẫn đầu đi tới trước người Hầu Phi. Trường kiếm trong tay hắn rung lên. Kiếm khí bén nhọn hóa thành một mảnh Thiên La Địa Võng, bao vây Hầu Phi ở trong đó.
Kiếm khí kia vô cùng sắc bén, đồng thời có chứa từng đạo thuộc tính hỏa diễm. Trường kiếm đi qua nơi nào, nhiệt độ không khí xung quanh nơi đó liền tăng cao kịch liệt.
Hầu Phi cười khổ một cái. Dự định ban đầu của hắn, trong nháy mắt đã trở thành vô nghĩa.
Chẳng qua là khi kiếm khí của học viên cũ, gần như mang theo tất cả cuốn tới hắn, trong nháy mắt, ánh mắt khổ sở của Hầu Phi lại đột nhiên trở nên sắc bén.
- Đã như vậy, vậy thì chiến.
Vèo!
Một đạo ánh sáng rực rỡ kinh thiên, từ trên chiến đao trong tay Hầu Phi hung bạo lao ra. Khi tức đáng sợ này làm cho da thịt của mọi người ở đây, đều nổi lên một tầng da gà.
Trên đỉnh đầu của hắn, một thanh chiến đao màu đen hiện lên, khí tức đao ý sắc bén, giống như cầu vồng, phóng lên cao.
- Đao ý, đao ý đáng sợ như thế.
- Người này mới là ngũ giai tam trọng, thế nào lại nắm giữ đao ý cường đại như vậy?
- Không thể tưởng tượng nổi.
Đoàn người lập tức phát ra một tiếng thét kinh hãi. Đao ý, gần như là mỗi một đao khách đều có. Mỗi người có ý cảnh, đao pháp khác nhau, công pháp thuộc tính khác nhau, tu luyện ra được đao ý, cũng không giống nhau.
Những điều này, đều không có gì đáng trách. Nhưng đao ý của Hầu Phi lại quá mức đáng sợ.
Hắn chém ra một đao, trong thiên địa dường như thoáng cái bị tối sầm lại. Giống như ở trong trời đất này, không có gì có thể ngăn cản được hắn.
Đao ý như vậy, cho dù là một ít học viên cũ cấp bậc Vũ Tôn lục giai, cũng chưa từng nắm giữ.
Ầm ầm!
Ở trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, một đao một kiếm, ở trong hư không va chạm vào nhau. Dao động năng lượng này mang theo tất cả cuốn ra, chấn động tới mức không khí ở gần hai người đều có chút rung động.
Vù!
Học viên cũ đâm về phía Hầu Phi một kiếm kia, ở dước lực lượng cuồng phách này, thân hình bay ngược ra khoảng cách mấy thước. Trái lại thân thể Hầu Phi vẫn không nhúc nhích.
Ánh mắt của đám người thoáng chậm lại.
Học viên có thể ở học viện Lam Quang tiến tu, ở bên ngoài đều thiên tài cực kỳ nghịch thiên. Trước đây, học viên cũ này mặc dù chỉ là lục giai nhất trọng, nhưng thả tới bên ngoài, cho dù là Vũ Tôn lục giai nhị trọng, hắn cũng có thể chém giết.
Nhưng Hầu Phi là một Vũ Tông ngũ giai tam trọng, không ngờ ngăn cản được một đòn của đối phương, đồng thời vẫn chiếm ưu thế. Điều này, đã rất có thể nói rõ một vài thứ.
Chí ít nó cho thấy, học viên mới mới ngũ giai tam trọng này, quả thực nắm giữ tư cách tiến quân vào nội viện.
Mà học viên cũ này bị Hầu Phi đẩy lùi, lại là thoáng cái trở nên phẫn nộ.
- Cút ra ngoài cho ta.
Hắn rít gào một tiếng, lại một lần nữa xông tới.
Chẳng những là hắn, mấy học viên cũ còn lại quan tâm tới tình hình nơi đây, cũng đều nhào tới.
- Hừ, một học viên mới cũng muốn gia nhập nội viện. Thực sự không biết tự lượng sức mình.
- Không quan tâm ngày hôm nay ngươi có thực lực như thế nào, cũng phải đào thải.
- Bao vây tấn công hắn!
- Mọi người đào thải người này trước lại nói sau.
Những học viên cũ tham gia sát hạch nội viện, bình thường thường đều là ở trong học viện hai ba năm, lúc này mới nắm giữ tư cách trùng kích đệ tử nội viện.
Hầu Phi một học viên mới, vừa vào học lại thu được tư cách này. Điều này tất nhiên dẫn tới không ít học viên cũ đố kị, muốn hắn bị đào thải trước tiên.
Trong lúc nhất thời, vô số công kích, giống như đại dương mênh mông, cuốn về phía Hầu Phi.
- Không tốt.
Sắc mặt Hầu Phi nhất thời đại biến.
Hắn có thiên tài mấy đi nữa, cũng không có khả năng đồng thời giao đấu với mấy học viên cũ.
Chỉ là nhiều học viên cũ như vậy đến bao vây tấn công, lại ở trên lôi đài nhỏ hẹp như vậy, hắn muốn tránh, căn bản cũng không có chỗ đi tránh.
- Ừ?
Đột nhiên, ánh mắt hắn liếc về phía giữa lôi đài.
Giờ này phút này, toàn bộ trên lôi đài, khắp nơi đều là hỗn chiến. Nhưng duy nhất có một nơi, lại là gió êm sóng lặng. Đó chính là giữa lôi đài này.
Bởi vì nơi đó, có một bóng người đang lẳng lặng đứng, không có gia nhập chiến đoàn. Nhưng cũng không có người nào dám lên trước khiêu khích hắn.
Chính là Lâm Nguyên.
- Đi vào trong đó.
Hầu Phi hạ quyết tâm, hung bạo lao nhanh về phía chỗ của Lâm Nguyên.
- Đừng để cho hắn chạy thoát.
- Lên.
Mấy học viên cũ gầm thét đuổi theo. Từng công kích giống như trận mưa trút xuống.
Chờ tới khi bọn họ nhìn thấy được Lâm Nguyên, nhưng căn bản đã không kịp.
- Ừ?
Lâm Nguyên vốn lẳng lặng đứng ở giữa lôi đài. Giờ phút này trong ánh mắt đột nhiên bắn ra ánh sáng sắc bén.
- Lấy ta ra làm tấm lá chắn sao?
Vèo!
trường kiếm bên hông Lâm Nguyên trước sau để ở trong vỏ kiếm, đột nhiên được rút ra khỏi vỏ.
Một tiếng phá không truyền ra. Một đạo hào quang rực rỡ, ở trong không gian lóe lên sáng ngời.
...
Một kiếm này, dường như từ thiên ngoại đến. Một kiếm này, nhanh như ánh sáng di chuyển, rực rỡ giống như cướp ảnh.
Kiếm quang sắc bén, dường như thiên ngoại kéo tới, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Hầu Phi.
- Một kiếm thật đáng sợ.
Trên mặt Hầu Phi lộ ra vẻ hoảng sợ.
Ầm!
Kiếm quang tiêu tan. Ngực hắn xuất hiện một vết kiếm đến gần thước. trong lúc máu tươi điên cuồng phun ra, toàn thân hắn đã ngã ra bên ngoài trường đấu võ.
- Không tốt. Là Lâm Nguyên sư huynh, đi mau.
Mấy truy kích Hầu Phi học viên cũ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sợ đến vội vàng xoay người bỏ chạy.