Nhị Hắc cấp tốc hóa thành một vệt sáng xông ra ngoài, đồng thời xì xì phun ra một đoàn sương mù.
Trình Thiên Kiều không nghĩ tới Diệp Huyền nói động thủ liền động thủ, sắc mặt hắn kinh hãi, vội vàng trong lúc đó, một tấm khiên màu nhũ bạch xuất hiện ở trước người, tấm khiên này cấp tốc lớn lên, rất nhanh hóa thành một đạo hào quang màu trắng, bao vây cả người hắn ở trong đó.
Nhị Hắc phun sương mù đến trên khiên, tấm khiên phát ra lồng ánh sáng lập tức dập dờn, thậm chí trên tấm khiên cũng bắt đầu bốc lên bọt khí, nhưng cuối cùng vẫn ngăn cản khói độc ở bên ngoài.
- Được!
Trong lòng Trình Thiên Kiều nhất thời đại hỉ, tấm khiên này của hắn chính là một bảo vật bát giai, là từ trong một bí cảnh đạt được, sức phòng ngự kinh người, ngay cả Vũ Hoàng tam trọng cũng chưa chắc có thể một lần phá tan.
Vốn hắn còn thấp thỏm tấm khiên của mình có thể ngăn trở khói độc của Thiềm Thừ hay không, không nghĩ tới dĩ nhiên thật sự chặn được.
Tuy tấm khiên của hắn đang bị chậm rãi ăn mòn, nhưng Trình Thiên Kiều một chút cũng có thể nhìn ra, tấm khiên của hắn chống đỡ thời gian một nén nhang là căn bản không thành vấn đề, mà trong khoảng thời gian này, hắn hoàn toàn có thể đánh giết Diệp Huyền.
Hắn không tin một Vũ Vương nhị trọng, có thể chống lại mình tiến công bao lâu.
Nghĩ tới đây, trong tay hắn xuất hiện một thanh chiến đao màu đen, phút chốc liền bổ về phía Diệp Huyền.
Đao khí màu đen như một ngọn núi, ầm ầm trấn áp về phía Diệp Huyền.
- Hừ.
Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng, cũng không chống đối, thân hình hơi lóe lên, ở thế ngàn cân treo sợi tóc, trong nháy mắt né tránh đao khí tiến công.
- Ta cũng không tin, ngươi có thể trốn bao lâu.
Trình Thiên Kiều xì cười một tiếng, ánh mắt toả sáng, chiến đao màu đen trong tay hắn phút chốc phóng ra vô số ánh sáng màu đen, từng đạo từng đạo ánh sáng như đao lâm, hóa thành bão táp, triệt để bao vây Diệp Huyền ở trong đó.
- Xem lần này ngươi còn làm sao trốn.
Trong mắt Trình Thiên Kiều có vẻ dữ tợn, Huyền Nguyên thôi thúc đến mức tận cùng, đao khí bão táp trong nháy mắt càng thêm cuồng bạo, sát cơ khủng bố cắt chém hư không thành sóng gợn.
Hắn là muốn hạ tử thủ với Diệp Huyền.
Từ Nghiễm Lâm lo lắng, Huyền Nguyên lưu chuyển, ánh mắt sắc bén, hiển nhiên nếu Diệp Huyền gặp nguy hiểm, hắn liền động thủ.
Chỉ là Huyền Nguyên của hắn vừa nhấc lên, hắn liền cảm thấy một luồng khí thế doạ người từ bên phải lao đến, chính là Đao Minh Hoàng đứng cách đó không xa.
Rõ ràng, chỉ cần Từ Nghiễm Lâm dám động thủ, Đao Minh Hoàng tuyệt đối sẽ lập tức ra tay ngăn hắn lại.
- Diệp thiếu, xem chính ngươi a, nếu như ngươi chết, vậy thì chỉ trách mệnh ngươi không tốt.
Từ Nghiễm Lâm thở dài một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu.
Dưới đao khí bão táp, ánh mắt của Diệp Huyền bình tĩnh, khóe miệng đột nhiên phác hoạ lên một nụ cười lạnh lùng.
- Ta cần trốn sao?
Hắn xì cười một tiếng, dưới con mắt mọi người, Diệp Huyền đột nhiên giương tay lên, một cái bóng màu đen từ trong tay hắn bay ra ngoài, đánh vào trên đao khí bão táp.
Oanh ầm!
Toàn bộ đao khí bão táp bị cái bóng màu đen này va chạm, trong nháy mắt nổ tung lên, sau khi cái bóng màu đen kia va nát đao khí bão táp, thế đi không giảm, càng lao về phía tấm khiên của Trình Thiên Kiều.
Sao có thể có chuyện đó?
Tất cả mọi người thất kinh, Huyền Diệp kia chỉ là một tên Vũ Vương, thực lực làm sao sẽ đáng sợ như vậy, dưới một đòn không chỉ nổ nát đao khí bão táp của Trình Thiên Kiều, còn có năng lực phản kích?
Chỉ nghe phịch một tiếng, tấm khiên trước người Trình Thiên Kiều tạo thành lồng ánh sáng, lập tức dập dờn lên vô số gợn sóng, đồng thời thanh âm kèn kẹt ca vang lên, lồng ánh sáng cấp tốc rạn nứt.
Trình Thiên Kiều giật nảy cả mình.
Oanh, sau khi cái bóng màu đen kia va chạm, cấp tốc rơi xuống đất, sau đó lại lần thứ hai bạo lướt đến, lần nữa đánh vào trên tấm khiên.
Lần này, tấm khiên của Trình Thiên Kiều càng thêm kích đãng, vô số vết rạn nứt cấp tốc khuếch tán, kẽo kẹt vang vọng, tựa như lúc nào cũng có thể nổ tung ra.
Mà lúc này, mọi người mới rốt cục nhìn rõ ràng cái bóng màu đen kia đến cùng là cái gì.
Vừa nhìn rõ ràng, con ngươi của tất cả mọi người đều trợn tròn.
Ta sát, lại là một con Yêu thú, Huyền Diệp này đến cùng từ nơi nào thu phục đến?
Cái bóng màu đen kia, chính là một con Yêu thú như con tê tê, cả người trải rộng vảy giáp màu đen, trong con ngươi tràn ngập tà ý, khí tức trên người, so với Thiềm Thừ cũng không hề yếu.
- Tại sao lại có một con Yêu thú?
Trình Thiên Kiều sợ đến hồn phi phách tán, mồ hôi lạnh lập tức chảy ra.
Sắc mặt Diệp Huyền bình tĩnh, cười nhạo nói:
- Chỉ cho ngươi gọi người, lẽ nào không cho phép ta có linh sủng khác sao?
Vừa nãy trước khi tiến vào khu phế tích, Diệp Huyền biết Tiểu Hắc không cách nào tiếp tục ở trong lòng đất, vì lẽ đó sớm thu vào trong túi linh sủng, bây giờ nhìn Nhị Hắc trong thời gian ngắn không cách nào bắt Trình Thiên Kiều, vì không để cho thực lực mình bại lộ, ngay lập tức phóng thích Tiểu Hắc ra.
Rầm rầm rầm!
Tiểu Hắc cũng mặc kệ ý nghĩ trong lòng người khác, được Diệp Huyền ra lệnh, nó điên cuồng phát động tiến công Trình Thiên Kiều, liên tiếp mấy lần xung kích, chỉ nghe phịch một tiếng, tấm khiên trước người Trình Thiên Kiều triệt để nổ tung, một tia khói độc lan tràn qua.
Xì xì!
Tấm khiên bị phá, sắc mặt của Trình Thiên Kiều tái nhợt, lúc này phun ra một ngụm máu tươi, sau một khắc, không chờ Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc lần thứ hai tiến công, Trình Thiên Kiều dĩ nhiên trong nháy mắt hóa thành một vệt sáng lùi về sau ra, rất xa rời đi phạm vi công kích của Diệp Huyền.
- Chậm đã, ta chịu thua, ta chịu thua.
Trình Thiên Kiều liền nuốt vào mấy viên đan dược, kinh hoảng kêu lên, con ngươi nhìn chòng chọc vào Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc, hiển nhiên chỉ cần hai chúng nó tiếp tục tiến công, hắn tất nhiên sẽ xoay người bỏ chạy.
- Ngươi chịu thua là được?
Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, có dễ dàng như vậy sao?
Diệp Huyền gọi Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc lại, nhưng không hề động thủ, mà lạnh lùng nhìn Trình Thiên Kiều.
- Vậy ngươi muốn như thế nào?
Trình Thiên Kiều tức giận nói, hắn đã chịu thua, đối phương còn muốn như thế nào nữa.
Diệp Huyền lạnh lùng nói:
- Ta có thể không giết ngươi, có điều ngươi muốn mạng nhỏ của mình, liền cho một cái giá đi, nếu không, đừng trách hai linh sủng của ta không nghe lời, năng lực tiêu hóa của Nhị Hắc rất cường đại, Cưu Hoành kia đã bị nó tiêu hóa gần đủ rồi, hiện tại ngươi không có tấm khiên, còn có thể ngăn trở khói độc của nó công kích sao? Hai linh sủng của ta tiêu hao nhiều khí lực như vậy, lẽ nào ngươi không nên bồi thường chúng nó một chút.
Trình Thiên Kiều không nghĩ tới Diệp Huyền nói động thủ liền động thủ, sắc mặt hắn kinh hãi, vội vàng trong lúc đó, một tấm khiên màu nhũ bạch xuất hiện ở trước người, tấm khiên này cấp tốc lớn lên, rất nhanh hóa thành một đạo hào quang màu trắng, bao vây cả người hắn ở trong đó.
Nhị Hắc phun sương mù đến trên khiên, tấm khiên phát ra lồng ánh sáng lập tức dập dờn, thậm chí trên tấm khiên cũng bắt đầu bốc lên bọt khí, nhưng cuối cùng vẫn ngăn cản khói độc ở bên ngoài.
- Được!
Trong lòng Trình Thiên Kiều nhất thời đại hỉ, tấm khiên này của hắn chính là một bảo vật bát giai, là từ trong một bí cảnh đạt được, sức phòng ngự kinh người, ngay cả Vũ Hoàng tam trọng cũng chưa chắc có thể một lần phá tan.
Vốn hắn còn thấp thỏm tấm khiên của mình có thể ngăn trở khói độc của Thiềm Thừ hay không, không nghĩ tới dĩ nhiên thật sự chặn được.
Tuy tấm khiên của hắn đang bị chậm rãi ăn mòn, nhưng Trình Thiên Kiều một chút cũng có thể nhìn ra, tấm khiên của hắn chống đỡ thời gian một nén nhang là căn bản không thành vấn đề, mà trong khoảng thời gian này, hắn hoàn toàn có thể đánh giết Diệp Huyền.
Hắn không tin một Vũ Vương nhị trọng, có thể chống lại mình tiến công bao lâu.
Nghĩ tới đây, trong tay hắn xuất hiện một thanh chiến đao màu đen, phút chốc liền bổ về phía Diệp Huyền.
Đao khí màu đen như một ngọn núi, ầm ầm trấn áp về phía Diệp Huyền.
- Hừ.
Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng, cũng không chống đối, thân hình hơi lóe lên, ở thế ngàn cân treo sợi tóc, trong nháy mắt né tránh đao khí tiến công.
- Ta cũng không tin, ngươi có thể trốn bao lâu.
Trình Thiên Kiều xì cười một tiếng, ánh mắt toả sáng, chiến đao màu đen trong tay hắn phút chốc phóng ra vô số ánh sáng màu đen, từng đạo từng đạo ánh sáng như đao lâm, hóa thành bão táp, triệt để bao vây Diệp Huyền ở trong đó.
- Xem lần này ngươi còn làm sao trốn.
Trong mắt Trình Thiên Kiều có vẻ dữ tợn, Huyền Nguyên thôi thúc đến mức tận cùng, đao khí bão táp trong nháy mắt càng thêm cuồng bạo, sát cơ khủng bố cắt chém hư không thành sóng gợn.
Hắn là muốn hạ tử thủ với Diệp Huyền.
Từ Nghiễm Lâm lo lắng, Huyền Nguyên lưu chuyển, ánh mắt sắc bén, hiển nhiên nếu Diệp Huyền gặp nguy hiểm, hắn liền động thủ.
Chỉ là Huyền Nguyên của hắn vừa nhấc lên, hắn liền cảm thấy một luồng khí thế doạ người từ bên phải lao đến, chính là Đao Minh Hoàng đứng cách đó không xa.
Rõ ràng, chỉ cần Từ Nghiễm Lâm dám động thủ, Đao Minh Hoàng tuyệt đối sẽ lập tức ra tay ngăn hắn lại.
- Diệp thiếu, xem chính ngươi a, nếu như ngươi chết, vậy thì chỉ trách mệnh ngươi không tốt.
Từ Nghiễm Lâm thở dài một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu.
Dưới đao khí bão táp, ánh mắt của Diệp Huyền bình tĩnh, khóe miệng đột nhiên phác hoạ lên một nụ cười lạnh lùng.
- Ta cần trốn sao?
Hắn xì cười một tiếng, dưới con mắt mọi người, Diệp Huyền đột nhiên giương tay lên, một cái bóng màu đen từ trong tay hắn bay ra ngoài, đánh vào trên đao khí bão táp.
Oanh ầm!
Toàn bộ đao khí bão táp bị cái bóng màu đen này va chạm, trong nháy mắt nổ tung lên, sau khi cái bóng màu đen kia va nát đao khí bão táp, thế đi không giảm, càng lao về phía tấm khiên của Trình Thiên Kiều.
Sao có thể có chuyện đó?
Tất cả mọi người thất kinh, Huyền Diệp kia chỉ là một tên Vũ Vương, thực lực làm sao sẽ đáng sợ như vậy, dưới một đòn không chỉ nổ nát đao khí bão táp của Trình Thiên Kiều, còn có năng lực phản kích?
Chỉ nghe phịch một tiếng, tấm khiên trước người Trình Thiên Kiều tạo thành lồng ánh sáng, lập tức dập dờn lên vô số gợn sóng, đồng thời thanh âm kèn kẹt ca vang lên, lồng ánh sáng cấp tốc rạn nứt.
Trình Thiên Kiều giật nảy cả mình.
Oanh, sau khi cái bóng màu đen kia va chạm, cấp tốc rơi xuống đất, sau đó lại lần thứ hai bạo lướt đến, lần nữa đánh vào trên tấm khiên.
Lần này, tấm khiên của Trình Thiên Kiều càng thêm kích đãng, vô số vết rạn nứt cấp tốc khuếch tán, kẽo kẹt vang vọng, tựa như lúc nào cũng có thể nổ tung ra.
Mà lúc này, mọi người mới rốt cục nhìn rõ ràng cái bóng màu đen kia đến cùng là cái gì.
Vừa nhìn rõ ràng, con ngươi của tất cả mọi người đều trợn tròn.
Ta sát, lại là một con Yêu thú, Huyền Diệp này đến cùng từ nơi nào thu phục đến?
Cái bóng màu đen kia, chính là một con Yêu thú như con tê tê, cả người trải rộng vảy giáp màu đen, trong con ngươi tràn ngập tà ý, khí tức trên người, so với Thiềm Thừ cũng không hề yếu.
- Tại sao lại có một con Yêu thú?
Trình Thiên Kiều sợ đến hồn phi phách tán, mồ hôi lạnh lập tức chảy ra.
Sắc mặt Diệp Huyền bình tĩnh, cười nhạo nói:
- Chỉ cho ngươi gọi người, lẽ nào không cho phép ta có linh sủng khác sao?
Vừa nãy trước khi tiến vào khu phế tích, Diệp Huyền biết Tiểu Hắc không cách nào tiếp tục ở trong lòng đất, vì lẽ đó sớm thu vào trong túi linh sủng, bây giờ nhìn Nhị Hắc trong thời gian ngắn không cách nào bắt Trình Thiên Kiều, vì không để cho thực lực mình bại lộ, ngay lập tức phóng thích Tiểu Hắc ra.
Rầm rầm rầm!
Tiểu Hắc cũng mặc kệ ý nghĩ trong lòng người khác, được Diệp Huyền ra lệnh, nó điên cuồng phát động tiến công Trình Thiên Kiều, liên tiếp mấy lần xung kích, chỉ nghe phịch một tiếng, tấm khiên trước người Trình Thiên Kiều triệt để nổ tung, một tia khói độc lan tràn qua.
Xì xì!
Tấm khiên bị phá, sắc mặt của Trình Thiên Kiều tái nhợt, lúc này phun ra một ngụm máu tươi, sau một khắc, không chờ Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc lần thứ hai tiến công, Trình Thiên Kiều dĩ nhiên trong nháy mắt hóa thành một vệt sáng lùi về sau ra, rất xa rời đi phạm vi công kích của Diệp Huyền.
- Chậm đã, ta chịu thua, ta chịu thua.
Trình Thiên Kiều liền nuốt vào mấy viên đan dược, kinh hoảng kêu lên, con ngươi nhìn chòng chọc vào Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc, hiển nhiên chỉ cần hai chúng nó tiếp tục tiến công, hắn tất nhiên sẽ xoay người bỏ chạy.
- Ngươi chịu thua là được?
Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, có dễ dàng như vậy sao?
Diệp Huyền gọi Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc lại, nhưng không hề động thủ, mà lạnh lùng nhìn Trình Thiên Kiều.
- Vậy ngươi muốn như thế nào?
Trình Thiên Kiều tức giận nói, hắn đã chịu thua, đối phương còn muốn như thế nào nữa.
Diệp Huyền lạnh lùng nói:
- Ta có thể không giết ngươi, có điều ngươi muốn mạng nhỏ của mình, liền cho một cái giá đi, nếu không, đừng trách hai linh sủng của ta không nghe lời, năng lực tiêu hóa của Nhị Hắc rất cường đại, Cưu Hoành kia đã bị nó tiêu hóa gần đủ rồi, hiện tại ngươi không có tấm khiên, còn có thể ngăn trở khói độc của nó công kích sao? Hai linh sủng của ta tiêu hao nhiều khí lực như vậy, lẽ nào ngươi không nên bồi thường chúng nó một chút.