Phan Huỳnh Đông lại không buồn, cười nhạo nói: “Trong mắt các sĩ Doãn chỉ có Lê Hoàng Việt, quên mất cũng là chuyện bình thường.”
Trong mắt anh ta mang theo sự thoải mái và có chút cô đơn.
“Thật ngại quá.” Trần Khả Như xấu hổ.
“Không sao.”
…
Cách đó không xa.
Khung cảnh hai người cười nói rơi vào mắt của một người khác đến tham gia hội nghị, chỉ cho là một người bạn thân hoặc là người xuất sắc nào đó theo đuổi Bác sĩ Trần mà thôi.
Bởi vì bác sĩ Trần luôn tỏ vẻ xa cách và khách sáo. Trời ạ, chỉ cần người theo đuổi là người phong độ xuất chúng thì nhóm đàn ông khác đều nghĩ bọn họ không còn đất diễn.
Quả nhiên người đẹp có khí chất thì ánh mắt rất cao.
Trong mắt Võ Anh Thư rất tức giận. Rõ ràng Trần Khả Như đã có chồng nhưng vì sao cô luôn chói lọi và tỏa sáng như thế, người đàn ông ưu tú phía trước đi khỏi thì người sau lại tiến lên.
Giống như người đàn ông Phan Huỳnh Đông này, chủ tịch ngân hàng ACB, đã ly dị, có một đứa con gái, giá trị con người rất cao lại giữ mình trong sạch. Mặc dù không bằng Lê Hoàng Việt nhưng Phan Huỳnh Đông tuyệt đối cũng là người đàn ông mà các cô gái độc thân ở thành phố Đà Nẵng mơ ước được sánh đôi.
Những người khác đều đi rồi nhưng Võ Anh Thư vẫn đứng từ xa nhìn. Lúc nãy Trần Khả Như khó xử giống như mồi lửa châm vào lòng cô ta, hai bàn tay cô ta nắm chặt lại, trên môi xinh đẹp đột nhiên cong lên một nụ cười gian xảo.
Trần Khả Như vốn không phải là người phụ nữ đàng hoàng, nếu không thì cũng sẽ không giấu chuyện kết hôn nhiều năm như thế. Nếu cô ta chụp ảnh cô và người đàn ông khác làm bậy ở thành phố Hải Phòng làm bằng chứng, sau đó đưa cho Lê Hoàng Việt xem, vậy thì Trần Khả Như còn có thể giữ được vị trí vợ của tổng giám đốc sao?
Ha ha.
Võ Anh Thư híp mắt, mím môi thành một đường nhỏ.
Cô ta nhanh chóng trốn vào chỗ tối, mở điện thoại chụp mấy tấm.
“Lúc nãy tôi thấy cô nổi giận, tâm trạng không tốt sao?”
Phan Huỳnh Đông hỏi nhưng không khiến người khác cảm thấy đột ngột, mà giống như chuyện đương nhiên.
Trên thế giới có một loại người, anh ta hiểu bạn, anh ta giống như một thầy giáo, người anh cả dẫn dắt từng bước.
Phan Huỳnh Đông là người như thế.
“Ừm, mâu thuẫn với đồng nghiệp, hiện tại đã giải quyết xong rồi.”
Trần Khả Như không phủ nhận.
Ánh mắt Phan Huỳnh Đông đột nhiên trở nên nặng nề, Trần Khả Như, cô vẫn không thay đổi, vẫn kiên cường bình tĩnh như vậy, giống như Lê Hoàng Việt, cho nên hai người hiếu thắng ở bên nhau thì chắc chắn phải có người nhún nhường, mài nhẵn góc nhọn của mình. “Đúng rồi, anh Phan, sao anh biết tôi đến thành phố Hải Phòng?” Anh ta còn cố tình chờ cô, ngoại trừ được yêu thương mà lo sợ thì Trần Khả Như thật sự rất xấu hổ.
Lúc trước cô khéo léo từ chối đối phương nhiều lần ở thành phố Đà Nẵng, còn hại người ta quyết định đi xa… Một lời khó nói hết.
“Cô đoán xem?” Phan Huỳnh Đông cười thoải mái: “Tôi và viện trưởng của bệnh viện Hải Phòng số hai có quan hệ không tệ, ngày hôm qua chúng tôi nói chuyện thì ông ta có nhắc đến mấy người trẻ tuổi ưu tú ở Bệnh viện An Tâm sẽ đến đây…”
Cho nên anh ta thuận miệng hỏi, không ngờ trong danh sách thật sự có tên Trần Khả Như.
Có lẽ bởi vì Phan Huỳnh Đông từng không theo đuổi được bác sĩ cho nên anh ta ngày càng chú ý đến phương diện này, thích giao tiếp với bác sĩ.
Phan Huỳnh Đông cong khóe miệng lên, tinh nghịch nói: “Thật ra trước khi gặp cô, tôi đã từng do dự, rốt cuộc cô đã từ chối tôi thì lúc gặp mặt sẽ cảm thấy xấu hổ gì đó hay không, cuối cùng là vẫn có. Khả Như, chúng ta có thể là bạn tốt, cho nên, không cần mất tự nhiên.”
Ánh mắt Trần Khả Như kinh ngạc: “Đúng vậy, chúng ta là bạn tốt.”
“Cô hiếm khi đến thành phố Hải Phòng, Xuân Mai vẫn luôn nhắc đến cô, nếu cô không ngại thì ba con chúng tôi sẽ cố gắng làm tốt vai trò chủ nhà mời cô ăn một bữa cơm nhé?”
Phan Huỳnh Đông thấy cô không lập tức đồng ý thì trêu chọc nói: “Không lẽ cô sợ Hoàng Việt ghen chứ? Thật ra hiện tại tôi có thể gọi điện thoại cho anh ta, chẳng lẽ anh ta cũng muốn can thiệp vào quan hệ bạn bè bình thường sao? Không lẽ anh ta không có lòng tin với bản thân mình.”
“Không phải.”
Trần Khả Như nhanh chóng phủ nhận, rầu rĩ nói: “Không cần nói với anh ấy, cây ngay không sợ chết đứng. Anh… Anh Phan, tôi có thể xưng hô với anh như vậy không, chúng ta đi thôi.”
“Vinh hạnh của tôi.”
Phan Huỳnh Đông mỉm cười, trong lòng vừa mừng vừa lo.
Mừng là vì bọn họ gặp nhau trong thời gian ngắn, còn lo là không có bữa tiệc nào không tàn.
Trần Khả Như không biết trong giọng nói của mình mang theo một chút giận dỗi.
Lúc trước cô không như vậy, sẽ không giận dỗi, sẽ không làm theo cảm tính, chỉ biết kiềm chế tình cảm của mình.
Phan Xuân Mai nhìn thấy cô nên rất vui mừng, hơn nữa cô bé còn kể rất nhiều tội trạng của bố Phan Huỳnh Đông. Rõ ràng nói sẽ tan làm đúng giờ, kết quả vẫn thường xuyên tăng ca, không hề thay đổi tật xấu.
Trần Khả Như thật lòng thích Phan Xuân Mai, nhưng sự yêu thích này và sự chăm sóc của Phan Huỳnh Đông không đủ để làm cho cô từ bỏ tình cảm với Lê Hoàng Việt.
Cô là người không đụng đầu vào tường sẽ không quay đầu lại, đời này, trừ khi Lê Hoàng Việt chính miệng nói với cô, Trần Khả Như, chúng ta ly hôn đi, tôi không cần cô, cô cút đi. Nếu không thì cô rất khó chủ động từ bỏ. Nói như vậy cũng cảm thấy hơi mặt dày.
Lúc chia tay, cô và Xuân Mai đã hẹn với nhau, tối mai bọn họ sẽ ăn cơm với nhau.
Trần Khả Như nghĩ chuyến bay vào ngày kia, có lẽ sau này cô không có cơ hội đến thành phố Hải Phòng nên vui vẻ đồng ý.
Đối với cô thì đó là một chuyện nhỏ thôi, nhưng đối với người khác lại là một kỷ niệm đáng quý. Vậy thì sao cô không làm chứ?
Võ Anh Thư liên tục theo dõi Trần Khả Như hai ngày, không nói đến chuyện tốn nhiều tiền thuê xe, cô ta không chụp được ảnh Trần Khả Như và Phan Huỳnh Đông thân mật tiếp xúc, nếu cô ta đưa những bức ảnh này cho Lê Hoàng Việt thì không hề có một chút đáng tin.
Làm sao bây giờ?
Người phụ nữ chết tiệt này chắc chắn sẽ giấu đầu lòi đuôi, cô ta nhất định phải tiếp tục theo dõi, không thể từ bỏ bất kỳ cơ hội nào.
Đến ngày thứ ba, Trần Khả Như xuất phát sớm, cô đã nói với Triệu Tư và một đồng nghiệp nam khác là không thể về với bọn họ được. Cô đã đổi chuyến bay xuống buổi tối.
Triệu Tư hỏi: “Bác sĩ Trần, cô có chuyện gì sao?”
Trần Khả Như thản nhiên trả lời: “Trước đó tôi có làm bác sĩ gia đình cho một cô bé nên hơi bận một chút, mọi người đi trước đi, tôi đã báo với Chủ nhiệm Phan rồi.”
“Thì ra là vậy, tạm biệt Bác sĩ Trần.”
“…”
Trần Khả Như nhìn tmấy người rời đi, sau đó thu hồi tầm mắt. Cô nhìn đồng hồ, tám giờ, cách thời gian hẹn vẫn còn hơi sớm.
Hôm qua lúc ăn cơm Xuân Mai có nhờ Trần Khả Như, ngày mai trường học cô bé tổ chức hoạt động ngoài trời với ba mẹ, cần tham gia với người lớn, nhưng đúng lúc Phan Huỳnh Đông đi công tác, cho nên không thể đến được.
Cô bé mềm mại đáng yêu mong chờ nhìn cô khiến Trần Khả Như không thể từ chối.
Thật ra lúc đó cô không nhẫn tâm được.
Trần Khả Như có chút bất đắc dĩ cong khóe môi.
Dù sao chỉ mất nửa ngày, có lẽ sẽ không sao.
Xe vừa xuất phát không đến vài phút.
Một giọng nữ sắc bén vang lên: “Bác tài, làm phiền dừng xe lại, tôi quên đồ rồi.”
Là Võ Anh Thư.
Triệu Tư khó hiểu: “Bác sĩ Võ, sắp đến giờ đăng ký rồi, bây giờ cô quay lại thì sợ là sẽ lỡ chuyến bay.”
“Vậy mọi người đi trước đi, không cần chờ tôi. Bác sĩ Trần cũng hoãn chuyến bay lại mà!”
Giọng điệu Võ Anh Thư kỳ lạ, nói rất sâu xa.
Triệu Tư: “…”
Võ Anh Thư xuống xe thì hưng phấn đi giày cao gót quay lại. May là cô ta nhanh trí kịp thời cho dừng xe lại, Trần Khả Như tự nhiên ở lại thêm một ngày, nhất định có chuyện không muốn người khác biết, ha ha, chờ bọn họ rời đi hết thì cô muốn làm gì thì làm.
Trần Khả Như, tôi sẽ vạch trần khuôn mặt thật của cô.
Không bao lâu, trong tầm mắt cô ta xuất hiện một chiếc xe sang trọng có giá trị không nhỏ, Trần Khả Như lên xe.
Võ Anh Thư lập tức gọi xe taxi đuổi theo.
Nơi đến là một trường tiểu học quý tộc.
Võ Anh Thư vốn định đục nước béo cò đi vào, nhưng bảo vệ rất tinh mắt, cô ta nói thế nào cũng không cho vào, cô ta định đưa bao lì xì thì đối phương lại mắng cô ta một trận.
Cô ta là người không biết xấu hổ, nhưng vẫn tức giận. Ai biết được Trần Khả Như có ở trong trường học cả ngày hay không, bảo vệ lại không cho cô ta vào, thật là tức chết cô ta mà.
Võ Anh Thư giậm chân, thở phì phò quay về khách sạn. Lần này thì tốt rồi, bỏ lỡ chuyến bay, không theo dõi được người ta, đúng là mất cả chì lẫn chài!
Lúc này, Võ Anh Thư nhìn thấy một người đàn ông chói lọi ở quầy lễ tân sảnh lớn khách sạn.
Nói thật khách sạn ba sao thường là người làm công ăn lương mới đến đây, bao gồm cả cô ta, cùng lắm là những người có thành phần tri thức.
Áo sơmi, tây trang, đồng hồ, giày da… Cách ăn mặc và khí chất từ đầu đến chân đều tỏa ra cảm giác cao lớn đẹp trai và giàu có.
Lê Hoàng Việt?
Sao anh lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ anh cố ý đến kiểm tra Trần Khả Như sao? Ha ha.
Võ Anh Thư tỏa ra ánh sáng trong ánh mắt, không dám chậm trễ, cô ta thướt tha đi tới, phong thái duyên dáng nói: “Tổng giám đốc Lê? Anh là Lê Hoàng Việt, tổng giám đốc Lê đúng không, tôi là --”
Lê Hoàng Việt không chờ cô ta nói xong thì khuôn mặt lạnh như băng xoay qua, ánh mắt khẽ nhấc lên, không coi ai ra gì lướt qua cô ta.
Võ Anh Thư mờ mịt trong gió, dù sao cô ta một người xinh đẹp động lòng người, không ngờ bị xem nhẹ.
Hơn nữa, hoàn toàn bị xem nhẹ.
Cô ta biết Lê Hoàng Việt không coi ai ra gì, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện lòng tự trọng bị xúc phạm.
Võ Anh Thư cắn răng, lần thứ hai ngăn trước mặt Lê Hoàng Việt, vội vàng vào thẳng chủ đề nói: “Tổng giám đốc Lê, có phải anh tìm Trần Khả Như đúng không, tôi là đồng nghiệp của cô ấy, tôi tên là Võ Anh Thư, tôi biết cô ấy đang ở đâu.”
Lê Hoàng Việt liếc cô ta một cái, mùi nước hoa chất lượng kém đập vào mặt anh, làm cho ấn tượng của anh với người phụ nữ này giảm xuống mức thấp nhất.
Lại là một người phụ nữ hấp tấp!
“Cô ấy ở đâu?” Anh hạ lông mày xuống, sắc u ám, không khó nghe được giọng nói lạnh lẽo và nhiệt độ thấp.
“Tổng giám đốc Lê, tôi đưa anh đi.”
Võ Anh Thư xung phong nhận việc, dường như cô ta đã nắm được nhược điểm của Trần Khả Như nên trong lòng vô cùng vui mừng.
Bầu trời ở thành phố Hải Phòng vào cuối thu rất mát mẻ.
Trong trường học, trên sân thể dục có ba bốn lớp học sinh và gia đình, cao cao thấp thấp, đối lập lại bổ sung lẫn nhau tạo nên khung cảnh vô cùng náo nhiệt.