Cô mặt mày ửng đỏ, bộ phận từ cổ trở lên như đông cứng.
“Xấu hổ rồi? Những việc như thế này, em nên bắt đầu làm quen…” Đỗ Nhất Minh nắm lấy bàn tay nõn nà của Đào Cúc Vân, hờ hững nói, biểu cảm trên mặt như một người từng trải.
Đào Cúc Vân lấy tay ra có chút ngượng ngùng: “Đỗ Nhất Minh, đừng quậy nữa, nếu anh đã không có chuyện gì, chúng ta về thôi, ra ngoài cũng đã lâu rồi.”
“Ôi, chân của tôi có chút tê.”
Đỗ Nhất Minh đột nhiên nhíu mày, gục trên mặt đất không chịu đứng dậy.
Đào Cúc Vân không khỏi lo lắng, nói: “Sao vậy? Có phải do lúc nãy đứng trong nước lạnh lâu quá?” Ban nãy Đỗ Nhất Minh ngồi, cô hoàn toàn không suy nghĩ đến vấn đề này.
Đào Cúc Vân vội vàng tốc chăn ra, cẩn thận xem kiểm tra, ấn thử vào chân anh.
“Chỗ này thì sao, có cảm giác không?”
Đỗ Nhất Minh mừng thầm trong bụng, ngây ngô giả vờ nói: “Hình như không có.”
“Vậy chỗ này thì sao?”
“Ư…em thử lên trên một chút.”
“Tôi thấy nên đưa anh đến bệnh viện trước!”
Đào Cúc Vân trong miệng lẩm nhẩm, tay không ngừng xoa nắn lấy đùi Đỗ Nhất Minh, mà Đỗ Nhất Minh, vẻ mặt lại vô cùng hưởng thụ, mặt vô cùng thoải mái, làm gì có dáng vẻ đau đớn gì.
“Tôi thấy không cần đi bệnh viện, Đào Cúc Vân, em cứ xoa bóp cho tôi là được rồi.”
Đào Cúc Vân cảm thấy có chút sai sai, sao lại có thể chứ?
Trong lòng cảm thấy không lẽ Đỗ Nhất Minh lại đang lừa mình? Anh ta tiền án quá nhiều, trách không được người khác không tin.
“Được, không vấn đề.”
Đáy mắt Đào Cúc Vân bỗng phát ra một tia tinh nghịch, đột nhiên, cô nhéo phía đùi trong Đỗ Nhất Minh, thoáng chốc, Đỗ Nhất Minh hét lên đau đớn như một con heo non đang bị giết.
“Dừng…dừng lại!”
Đào Cúc Vân tự nhủ nói: “Không không, tôi thấy là trước nên thay anh xoa bóp thêm vài chỗ đã, sau đó đi bệnh viện thì có tác dụng hơn…”
Đỗ Nhất Minh không hề phát hiện ra, Đào Cúc Vân lúc nói câu này đang cắn răng cắn lợi, rõ ràng là đang trả thù.
Nói rồi, cô không chút mềm lòng tiếp tục nhéo nơi thịt non của Đỗ Nhất Minh, Đỗ Nhất Minh vốn là con nhà quyền quý, từ nhỏ đến lớn ăn ngon mặc đẹp, chưa từng chịu qua bất cứ đau đớn gì, chút đau đớn như này cũng chịu không nổi, thêm việc Đào Cúc Vân không hề biết nặng biết nhẹ, tóm lại cảnh tượng trước mắt vô cùng buồn cười.
Lần này Đào Cúc Vân không vì những trò đùa của Đỗ Nhất Minh mà nổi giận, sau khi bày tỏ lòng mình với nhau, cảm giác cứ như đi trên lớp băng mỏng, chầm chậm, thận trọng dò đoán cảm xúc của nhau.
Hai người ầm ĩ một hồi lâu, Đỗ Nhất Minh lại nhân cơ hội hôn trộm cô thêm vài cái, nhưng trước mắt vẫn còn đang ở trong nhà người khác, có muốn lộn xộn thêm cũng không thể được mà nhịn xuống.
Đào Cúc Vân và Đỗ Nhất Minh lúc đi ra, thấy hai người cứu họ là một đôi vợ chồng già, da mặt Đào Cúc Vân vô cùng mỏng, lại ngay dưới mắt của đôi vợ chồng già, lộ ra vẻ vô cùng xấu hổ, ngượng ngùng. Đỗ Nhất Minh lại khác, da mặt anh ta vô cùng dày, miệng cứ thân mật gọi cô gọi chú, khiến cho đôi vợ chồng đó cũng sững sờ.
Hai người họ lúc rời đi thì cũng là chạng vạng tối.
Đỗ Nhất Minh nắm lấy tay Đào Cúc Vân, đến lúc lên xe cũng không chịu buông ra.
“Đưa tôi đến bệnh viện đi.” Đào Cúc Vân rút tay mình ra, những chuyện mới phát sinh này vô cùng không chân thực, mối quan hệ với Đỗ Nhất Minh tiến triển nhảy vọt, cứ như đang trong một giấc mơ. Đỗ Nhất Minh trước mắt bao nhiêu người lôi cô từ trong bệnh viện ra, cô còn chưa xin nghỉ phép, không biết trong bệnh viện sẽ bị đồn thành cái gì nữa.
Đỗ Nhất Minh mỉm cười: “Được, tôi đưa em đi.”
Sau khi ổn định lại cảm xúc, Đỗ Nhất Minh lái xe vững vàng hơn rất nhiều, con người quả là một là loài động vật kì lạ, dễ dàng bị những cảm xúc vui, buồn, giận dữ đó khống chế, Đỗ Nhất Minh nhìn có vẻ như thế nhưng kỳ thực lại không chút tâm cơ, anh tiếp xúc với phụ nữ tuy nhiều nhưng không hề có cái gọi là lừa gạt tình cảm, vì vậy lúc anh nói yêu, càng là chân thành, đáng quý.
“Không cần nữa, tôi tự đi được rồi.”
Đào Cúc Vân nghĩ, cùng đi lại cùng trở về, hai người lại còn thay thành quần áo kỳ cục này, rất dễ khiến người khác liên tưởng… Tính cách cô chính là hèn nhát thế này, không còn cách nào khác.
Đỗ Nhất Minh nhương mày: “Sao thế? Không lẽ em muốn trốn nợ à? Không muốn nắm chắc thân phận bạn trai này à?”
Đào Cúc Vân giải thích: “Không phải…anh cũng nên để tôi sửa soạn lại chút chứ.”
Nghe vậy, Đỗ Nhất Minh bỗng phanh lại, Đào Cúc Vân không kịp phòng bị mà nghiêng người.
Đỗ Nhất Minh quay qua, mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Y tá Vân, em đã nhìn sạch tôi từ đầu đến cuối rồi, còn hôn trộm tôi, cũng không thể phủi mông rồi bỏ đi đúng không, chuyện của chúng ta còn cần phải nghĩ sao? Em mà dám lật lọng, tôi sẽ, tôi sẽ…”
“Anh sẽ như thế nào?” Nhìn vẻ mặt Đỗ Nhất Minh lấp lửng trước mắt vô cùng đáng yêu, trong tim Đào Cúc Vân không khỏi rung động, không khỏi nói ra những lời đoán trước của đối phương.
“Tôi sẽ kéo em cùng chết!” Đỗ Nhất Minh nửa tin nửa ngờ, anh mới không ngu như vậy đâu, không lẽ động chút lại đi tự sát!
Đào Cúc Vân vô thức bóp lấy đôi gò má gầy gò của Đỗ Nhất Minh, quả là như trong phim Hàn, khuôn mặt trắng trẻo, đẹp trai thời thượng, tùy tiện để kiểu tóc nào cũng vô cùng đẹp trai, cô phải thừa nhận, ban đầu cô đã vì vẻ ngoài mà những lời nói đường mật của anh mà mê mẩn, nhưng điều thực sự khiến cô yêu anh là sự chân thành, kiên nhẫn và tận tâm của anh.
Cô lại không phải mỹ nữ gì, vì vậy cô không nghĩ đối phương vì vẻ ngoài mà thích cô.
Cô từng chữ từng chữ nói ra: “Đỗ Nhất Minh, nếu tôi đã ôm anh, nắm tay anh, anh nên thấy rằng tôi là người vô cùng kiên định, không dễ dàng từ bỏ.”
Đỗ Nhất Minh vui mừng không xiết, cảm xúc vui mừng như đang bùng nổ trong lòng anh.
“Thật sao? Cũng sẽ không vì một tấm chi phiếu mà Phan Thanh Hương ném lên mặt, vì không chấp nhận lòng kiêu hãnh của mình mà tùy tiện vứt bỏ tôi sao?” Trong một gia đình giàu có, Đỗ Nhất Minh không phải loại thỏ bạch đơn thuần cái gì cũng không biết, bên cạnh phát sinh đủ loại tình huống kì quái, như là lọ lem, nhưng đại đa số lọ lem đều thích tiền.
Đào Cúc Vân nhíu chặt mày, gần đây đến trong phim, mẹ của nam chính cũng không thích dùng tiền đánh người nữa rồi, thủ đoạn đã thay đổi, như là đầu tiên cho cưới về, sau đó không ngừng tàn nhẫn hành hạ.
Đỗ Nhất Minh tuy cười nói vui vẻ, nhưng lại chằm chằm nhìn cô không chớp mắt, vô cùng căng thẳng, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi, sợ rằng những nỗ lực trước đây đều tiêu tan hết.
“Vậy phải xem tâm trạng của tôi đã, nói thật, tôi thật sự không thích mẹ anh, đương nhiên, không chỉ là một mình tôi đơn đơn không thích.” Đào Cúc Vân lập lờ nói, sâu thẳm nơi ánh mắt của nụ cười kia đã bán đứng cô.
Độ xấu tính của Phan Thanh Hương thì không phải thường, không được lòng ai, động một chút liền mắng người, hết lần này tới lần khác sinh bệnh…
Đào Cúc Vân đã đè nén quá lâu, rõ ràng đã bị Đỗ Nhất Minh làm cho rung động, lúc bộc phát ra lại không quá mạnh, đối với cô mà nói, từng bước từng bước cũng vô cùng khó khăn.
Đỗ Nhất Minh từng bước từng bước ép cô, khiến cô không thể rút lui, chỉ có thể nghênh chiến, dũng cảm tiến về trước.
Đỗ Nhất Minh nảy ra điều gì đó, nửa đùa nửa thật nói: “Hay là, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi, vậy thì sẽ không lo thất bại nữa.”
“Anh điên rồi.”
Đào Cúc Vân là một cô gái vô cùng ngoan ngoãn, những chuyện gây sốc thường thấy trong phim thế này, lúc diễn ra trong cuộc sống xác suất lại vô cùng nhỏ. Cho dù là mưa rào đến trên sa mạc cũng không cần phải đi đăng kí liền như vậy.
Nếu là muốn tiền trảm hậu tấu, nếu để Đào Quốc Phong và Cao Bích Ngọc biết được, Đào Cúc Vân liền cảm thấy như trời sụp, mấu chốt là, cô còn chưa giải quyết xong chuyện của Lý Khánh Dương, ba mẹ cô đã hoàn toàn xe Lý Khánh Dương là con rể rồi, rồi Đào Quốc Phong cũng đã cảnh cáo cô không được giao du với những người địa vị quá khác biệt. Cô vô thức nuốt nước bọt, phát hiện tim không ngừng nhảy loạn, bàn chân khẽ chột dạ.
“Sao vậy? Có phải em không tin tôi? Hay là đối tượng xem mắt đó?”
“Không có, những chuyện này tôi có thể giải quyết, anh không cần lo lắng, cũng không cần lo được lo mất, Đỗ Nhất Minh, anh là thiếu gia nhà quyền quý đó, lấy chút tự tin ra đi!”
Lời tuy là vậy, trong lòng Đỗ Nhất Minh vẫn cảm thấy không yên tâm, có chút không chân thực.
Đang là thiếu gia nhà quyền quý như thế, y tá Vân này như người trên trời phái xuống để thu phục anh, đời này xem như không trở mình được.
Đỗ Nhất Minh thành thật đem Đào Cúc Vân đến trước cổng bệnh viện, lưu luyến không nỡ rời đi. Đào Cúc Vân có lúc còn nghĩ, không ngờ Đỗ Nhất Minh lại là một tiểu yêu tinh dính người đến thế.
Cô không đến bệnh viện, bởi vì đồng nghiệp đã nhắn tin cho cô rồi, xem như cô xin nghỉ phép, hôm nay không cần đi làm.
Sở dĩ muốn Đỗ Nhất Minh thả ở bệnh viện là vì không muốn anh đưa đến nhà, tránh để Đào Quốc Phong nhìn thấy.
Cô còn chưa thể dọn dẹp được suy nghĩ của mình, huống hồ là bố mẹ cô.
Do dự một hồi, Đào Cúc Vân bấm máy gọi: “Alo, là Lý Khánh Dương đúng không, có tiện ra nói chuyện chút không?”
Vốn dĩ, một câu nói liền có thể kết thúc mối quan hệ, nhưng xuất phát từ lịch sư, cô phải nói rõ trước mặt, nếu không lại có lỗi với đối phương.
“Được, tôi đang muốn tìm em có chuyện, địa điểm là ở đâu?”
“20 phút sau, đến nhà hàng xem mắt đầu tiên, được không?”
“Được.”
Đào Cúc Vân nói là 20 phút thực ra đã đến sớm trước, chỉ là cô cần một khoảng thời gian để bớt căng thẳng, có lúc từ chối một người còn khó hơn tiếp nhận một người.
Sự việc với Đỗ Nhất Minh phát sinh quá đột ngột, hoàn toàn làm loạn dự định của cô. Cô vốn dĩ muốn từng bước từng bước sắp xếp cuộc sống, như thế quá gò bó khuôn phép, cũng không có gì không tốt, nhưng…nhưng!
“Đợi lâu rồi đúng không? Lý Khánh Dương ấm áp thẹn thùng, giọng nói vô cùng trầm mặc.
“Không có, để tôi gọi cho anh chút cà phê.”
“Được.”
Từ lúc gặp được Đào Cúc Vân, Lý Khánh Dương đã cảm thấy không được tự nhiên, hình như đã xảy ra chuyện gì đó, dựa vào nhiều năm kinh nghiệm làm việc, Lý Khánh Dương âm thầm suy đoán, có một dự cảm không tốt, mí mắt tự dưng nhảy vọt lên.