“Vậy thì... Anh đồng ý rồi.”
“Đến lúc đấy rồi nói, tùy xem tâm trạng tôi như nào.”
Lời đã nói đến bước này, vẻ mặt Lê Hoàng Việt có chút không kiên nhẫn, Trần Khả Như liền không nói thêm nữa.
Dù sao cũng đều là Dương Căn tự lựa chọn, nếu cô cường điệu quá mức, ngược lại lại trở nên dối trả giả bộ.
Cô đột nhiên nhớ ra, lần trước ở một mình cùng với Lê Hoàng Việt, hình như chính là trong văn phòng này.
Những hình ảnh trong quá khứ trở nên sống động trước mắt, mơ hồ nóng bỏng, cô liền thấy khó thở.
Sau đó không biết giật phải sợi gân nào, miệng ngu ngốc hỏi: “Lê Hoàng Việt, anh có phải đến công ty không?” Trong lòng cô rõ ràng không có ý đó, nhưng lời nói ra ngoài lại bị thay đổi.
“Đuổi tôi đi?” Anh nhướn mày.
“Không phải, tôi là sợ gây chậm trễ công việc của anh.”
“Đã chậm trễ rồi.” Lê Hoàng Việt híp mắt lại, nói, “Trần Khả Như, khi nào cô mới có thể đừng miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo vậy?”
Trong lúc đang nói, anh bước nhanh tiến đến gần, cúi xuống, đứng cách cô vài centimet, rồi dừng lại.
Hơi thở không kiêng nể dồn dập phả đến, lớp lông tơ mờ mờ trên da cô, ngứa ngứa, tê tê.
Tim cô đập nhanh hơn, hai gò má tái nhợt dần dần hồng hào trở lại.
Nguy rồi, đây là ý muốn hôn cô sao?
Cũng phải nói, đã lâu như vậy, kiểu nụ hôn tình cảm hạnh phúc, cũng chưa từng có.
Trần Khả Như đôi môi đỏ mọng hơi mở ra, ánh mắt ngây ngốc, rõ ràng là không muốn chống cự, không nỡ chống cự,
Nếu không, thì đành chấp nhận đi.
Ngay khi cô nhắm mắt lại, đột nhiên nhận ra một vấn đề, chớp cái liền mở mắt.
Người phụ nữ này, rốt cuộc đang muốn làm gì?
Sao lại do dự nhiều đến vậy.
Lê Hoàng Việt chớp chớp mắt, lông mi đen dày làm tăng lên vẻ đẹp của sự tiết chế, nhưng lại không có một chút nữ tính nào.
Ánh mắt của anh dường như đang hỏi: làm sao vậy?
Cô nhanh chóng giải thích: “Cái đó … khụ khụ … Môi tôi hơi khô …”
Ở khoảng cách gần nhìn thấy cô bộ dạng bông đùa và sự ngại ngùng vô tình bị bộc lộ trong lúc né tránh, rãnh cười trên mặt Lê Hoàng Việt đột nhiên xuất hiện, híp mắt lại, nở nụ cười.
Nụ cười ấy, tựa như một bông hoa bỉ ngạn ở dưới địa ngục một thời gian dài đang nở rộ, nguy hiểm nhưng đẹp đẽ, khiến người ta không thể rời mắt.
Trần Khả Như dường như đang bị mắt kẹt vào bên trong một thế giới ma thuật.
“Tôi có nói là muốn hôn cô không?” Anh cười thâm thuý, có vài phần chế nhạo.
Sau khi cô tỉnh táo trở lại, hai gò má đã hằn lên hai vệt đỏ, nhưng sau đó, lại bị vẻ mặt không cảm xúc của Trần Khả Như nhấn chìm xuống, “Tôi cũng chỉ nói là, môi hơi khô, muốn tô lại son.” Nói xong, cô bình tĩnh từ trong ngăn kéo bàn của mình, lấy ra một thỏi son, tô lên môi.
Lúc này cho dù cô làm gì, trong mắt của Lê Hoàng Việt, đều có chút cảm giác muốn giấu lại càng lộ.
Anh cảm thấy rất kì lạ, người phụ nữ này rõ ràng là có thái độ mềm mỏng rồi, vậy tại sao vẫn cứ phải cố chấp giữ lấy, lòng tự trong và đề phòng của cô, không chỉ cao một cách bình thường.
Đáy mắt anh sâu thẳm, khoé miệng có vài phần thú vị.
Tuy nhiên, nếu như Trần Khả Như cũng giống như những người phụ nữ khác xinh đẹp quyến rũ, giả tạo, anh e là đã sớm chán ngấy rồi.
Ấy vậy mà anh không nhận ra sớm, hoá ra Trần Khả Như lại thú vị đến thế.
Hai người trong đó một người ngồi trên ghế, người kia đang cúi bàn làm việc đối diện cô, đôi chân dài lười biếng đan chéo, hai tay lơ đãng đút túi quần, ánh mắt chăm chú dừng lại trên mặt cô… Lê Hoàng Việt như này, đẹp đến lạ thường, giống như cô đã tưởng tượng từ nhiều năm trước vậy.
Phá tan sự hài hoà là tiếng cửa đột ngột mở ra.
Phan Đức Sơn không cẩn thận mà quên mất phải gõ cửa, chủ yếu là vì ông ta là chủ nhiệm, tuỳ ý ra vào các phòng ban là chuyện thường thấy, ông ta vào phòng ngoài chuyện chào hỏi mong chờ được thể hiện, đối với Trần Khả Như lại một câu rồi một câu bà chủ giám đốc, quan tâm chu đáo, hơn nữa còn dặn dò cô đi về nghỉ ngơi hai ngày, khi nào cơ thể hồi phục, thì lại đến làm việc.
Trần Khả Như cũng không phải là cơ thể quá sức ăn không trôi, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, thực sự cũng cần thời gian để điều chỉnh lại.
Sau khi Phan Đức Sơn rời khỏi, Lê Hoàng Việt bình tĩnh hỏi: “Đối với cấp trên của cô, thái độ của cô cũng như này?”
“Như nào?”
“Cô rốt cuộc sao mà ngồi được vào vị trí bác sĩ chủ trì vậy?”
Trần Khả Như chợt nhận ra, đối phương ý muốn nói cô không biết nịnh nọt lấy lòng, cô suy nghĩ một chút, trả lời ngắn gọn: “Thực lực.”
Thành thật mà nói, câu trả lời này, Lê Hoàng Việt vô cùng hài lòng.
“Cô được nghỉ làm rồi, tôi đưa cô về.”
Những động tác theo thói quen của Lê Hoàng Việt, đứng dậy, tiến tới gần, quàng lấy cánh tay dài dưới áo sơmi, nhưng lại bị Lưu Doãn Tô làm cho lảo đảo vài bước, với vào khoảng trống.
Ngại ngùng…
Tổng giám đốc Lê tự mình đa tình rồi…
“Tự tôi có thể đi.”
Trần Khả Như trên mặt lộ ra vẻ bối rối, lúc bước nhanh, từ hai đầu gối cô truyền tới một cơn đau nhói, đôi lông mày của cô run lên, bước chân dừng lại tại chỗ.
“Sao vậy?”
Lê Hoàng Việt tiến lên, ánh mắt tối sầm, sau đó liền vén ống quần cô lên, vừa nhìn, trên đôi chân gầy, xuất hiện những vết bầm tím, lại thêm làn da cô vốn trắng nõn nà, càng nhìn lại càng đau lòng.
“Ban nãy không có cảm giác gì, tôi không sao.”
Trần Khả Như ra sức kéo lại ống quần, vùa xong đúng là đã doạ cô gần chết, ai mà biết được Lê Hoàng Việt lại có hành động như vậy, cô còn tưởng…
Vẻ mặt cô lại không đồng tình, đột nhiên chọc giận Lê Hoàng Việt, không biết từ đâu bừng lên một cơn lửa giận, giọng anh nặng nề nói: “Trần Khả Như, cô nghĩ rằng cô là nữ siêu nhân sao? Trên thế giới này không có cô, người khác đều không sống nổi sao!”
Anh ta lại đang dạy bảo cô?
Trần Khả Như tròn mắt hai phút, ngạc nhiên nói: “Lê Hoàng Việt, anh sao lại tức giận với tôi?”
Anh nói, cô là vợ của anh.
Ngay lúc đó, cô đã cảm động.
Nhưng bây giớ cô đã bình yên vô sự, thái độ của Lê Hoàng Việt vốn dĩ đã hống hách chuyên quyền lãnh khốc không ai bì nổi.
Lẫm Doãn Tô biết cô quá tham lam rồi, cô là một người phụ nữ ích kỷ, nếu Lê Hoàng Việt cho cô một chút ánh sáng, cô liền muốn sáng rực rỡ.
“Là bởi vì cô quá ngốc nghếch!”
Lê Hoàng Việt trả lời một cách quá hợp tình hợp lý.
Nếu nói là đang mắng người, không bằng mà nói là đang tán tỉnh.
Trần Khả Như buồn bã nhận ra, trong suy nghĩ của cô, lại đồng tình với đánh giá của Lê Hoàng Việt dành cho cô, ngốc nghếch. Phải một lúc thật lâu sau đó, không nghĩ rằng đó là xấu hổ, mà ngược lại cảm thấy tự hào.
Giây phút tiếp theo, anh không nói lời nào mà bế cô lên, Trần Khả Như toàn thân bay lên, lung lay sắp ngã.
Bởi vì lần này, động tác cử chỉ của Lê Hoàng Việt rất nặng nề, không chắc chắn, cô vô thức duỗi tay ra, quàng chặt lấy cổ anh.
Dưới đôi lông mày tức giận của Lê Hoàng Việt, hiện ra một nét tự hào.
Mở cửa ra, một cái đầu đen nhanh bước vào.
Lê Hoàng Việt nhanh nhẹn tránh sang, Trần Khả Như bất ngờ không kịp chuẩn bị, quàng cổ lại càng thêm chặt.
“Ha ha, chị Khả Như, Lục khốn… À không, tổng giám đốc Lê, em không nghe được gì hết cả, em chỉ tình cờ đi ngang qua lấy nước tương!”
Vũ Tuyết Trang ngượng ngùng xấu hổ gãi đầu, khuôn mặt giải thích một cách giấu đầu hở đuôi.
Vẻ mặt có tật giật mình này, vô cùng rõ ràng.
“Đúng rồi, hai người phải đi đúng không, chị Khả Như, chị nghỉ ngơi cẩn thận vào, em sẽ chăm chỉ làm việc.”
“… Ừ.”
Lưu Vũ Tô bỗng dưng không biết nói gì, tính khí lỗ mang này của Vũ Tuyết Trang, bao giờ mới có thể từ sinh viên thực tập được chuyển sang chính thức. Dù sao cũng là học trò do cô dạy dỗ.
Lê Hoàng Việt vẻ mặt không chút cảm xúc nhìn liếc qua cô ấy, lạnh lùng lướt qua.
Vũ Tuyết Trang chỉ cảm thấy một cơn giá vừa lướt qua, khí chất của tên khốn Lục đã thay đổi rồi, lần đầu tiên gặp anh ta, nhìn anh ta và chị dâu tán tỉnh nhau, mẹ kiếp, chỉ muốn đánh anh ta một trận tơi bời.
Lê Hoàng Việt bế kiểu công chúa, đặc biệt đối tượng lại là Bác sĩ Trần hoa khôi của viện, nam tài năng nữ tài sắc, một đám bác sĩ y tá xung quanh nhìn đến phát ghen.
Bác sĩ nam không hẹn mà gặp đều có một loại cảm giác thất tình. Y tá nữ hâm mộ ghen tị, tâm trạng đều thể hiện hết toàn bộ trên khuôn mặt.
Đặng Việt Luân đứng trong một góc, rối ren lại cô đơn nhìn hai người ân ái.
Hoá ra là anh ta, nhớ ra rồi. Anh ta không chỉ là người tự xưng là chồng của Trần Khả Như lần trước gặp ở nhà hàng, lại còn là tổng giám đốc trẻ tuổi của Á Châu, đa tình nhiều tiền, mặc dù đã kết hôn, nhưng vẫn là người tình trong mơ của vô số các cô gái.
Thì ra là như vậy, chồng của Trần Khả Như là Lê Hoàng Việt.
Cô ấy căn bản không có bị ai bao nuôi cả, từ đầu đến cuối, chỉ là che giấu hôn nhân thôi.
Anh ta lại ngu ngốc đi hỏi cô!
Từ đầu đến cuối, kẻ ngu ngốc, chỉ có bản thân anh!
Đặng Việt Luân lộ ra tâm trạng phức tạp lại ảo não, thậm chí cả ánh mắt căm hận, anh đột nhiên xoay người, giống như người mất hồn, điên cuồng xông lên, anh ta muốn chạy đến một góc không có người, trốn ở đó.
“Bác sĩ Đặng, anh chạy nhanh như vậy làm gì?”
Phan Như Phương chỉ vào một bóng người vừa lướt qua, kinh ngạc hỏi. Trong nháy mắt, tầm mắt lần nữa dừng lại ở bóng dáng anh tuấn độc đoán của Lê Hoàng Việt, hai mắt lộ ra vẻ ngây ngốc, thở dài nói: “Ôi, đầu năm nay bắp cải ngon đều bị lợn ăn hết rồi, chị Anh Thư, thật không ngờ Lê Hoàng Việt lại là chồng của Bác sĩ Trần, cả bệnh viện từ trên xuống dưới đều lan truyền hết cả, anh ấy còn tự mình đến cứu người, chị nói xem đều là phụ nữ, sao số mệnh của bác dĩ Doãn lại tốt như vậy! Đáng ghét nhất là, người đó cũng quá ngốc nghếch, chỉ tuỳ tiện nói hai câu đã bị người khác lừa …”
“Nói đã đủ chưa?”
Phan Như Phương lải nhải không ngừng, lại bị Võ Anh Thư cắt ngang một cách thô lỗ lạnh lùng.
Ánh mắt cô ta dường như có độc, soi xét gắt gao khuôn mặt của Trần Khả Như, thực sự không hợp lý, Trần Khả Như, mạng của cô sao lại lớn như vậy!
Như vậy cũng không chết!
“Chị Anh Thư…”
“Từ nay về sau không được nhắc lại chuyện này, đã nhớ kĩ chưa?”
Võ Anh Thư liếc mắt nhìn Phan Như Phương một cách lạnh lùng, người kia sợ hãi lập tức im lặng không dám lên tiếng.
“Lê Hoàng Việt, anh có đặt tôi xuống không?”
Trần Khả Như cũng không phải đồ đầu gỗ, các đồng nghiệp xung quanh thật quá mức nhiệt tình, tầm mắt lại quá bốc lửa, cô thực sự có phần không chịu nổi.
“Chuyện Bác sĩ Trần giỏi nhất, không phải là giả vờ sao?”
Anh cười nói, giọng có phần châm chọc.
Cô cảm thấy cổ họng mình như thắt lại, đột nhiên không biết nói gì để cãi lại, trong lòng buồn bực rầu rĩ.
Như này có tính là cho một quả táo, sau đó liền cho một cái bạt tai không.
“Tổng giám đốc Lê, bên này.”
Lê Chí Cường vẫy tay từ đằng xa.
Hoá ra là vì phóng viên ở cửa chính quá đông, chỉ có thể từ cửa phụ rời đi.
Mà cho dù vụ bắt người gây rối y tế có lớn thế nào, đơn giản chỉ cần có tên Lê Hoàng Việt, liền có thể tạo ra một cơn náo động.
Nhưng mà, tính toán của Húa Mặc đã sai rồi.
Bọn họ vừa bước ra khỏi cửa phụ, liền bị bao vây bốn phương tám hướng bởi máy ảnh đèn chớp của các phóng viên.
“Tổng giám đốc Lê, nghe nói ngài thấy việc nghĩa liền ra tay cứu giúp, dũng cảm đấu tranh với kẻ xấu, thành công cứu được nữ bác sĩ xinh đẹp nhất?”
“Tổng giám đốc Lê, xin hỏi người ngài đang bế trong lòng là nữ bác sĩ yêu thích mới của ngài đúng không?
“Tổng giám đốc Lê, xin hỏi hai người đã qua lại bao lâu rồi?”
“…”
Những câu hỏi ùn ùn nối tiếp nhau, đồng loạt công phá bùng nổ.
Lê Hoàng Việt nhíu mày, vẻ mặt thoát qua một nét lạnh lùng, mạnh mẽ ôm lấy đầu của Trần Khả Như đưa vào trong ngực.