Mà ở đây có mỗi Trần Khả Như là Bác sĩ, thế nên nếu có nhiều bệnh nhân tới, e rằng cũng không xử lý kịp, do đó tiến độ công việc có thể nói là không nhiều không ít, rất vừa phải.
Bác sĩ khoa Não tiết lộ cho Trần Khả Như, chuyên gia đã tiến hành kiểm tra và đánh giá một cách chính xác, tỷ lệ thành công trong việc phẫu thuật mở hộp sọ của Tống Quốc Minh rơi vào khoảng 50% đến 70%.
Bất kỳ cuộc phẫu thuật nào cũng đều có nguy hiểm, Trần Khả Như cũng là một người Bác sĩ, thế nên cô hiểu rất rõ điều này.
“Cô Trần, cô có thể suy nghĩ lại.”
“Không cần, tôi sẽ ký tên, bắt buộc phải làm cuộc phẫu thuật này.”
Trần Khả Như đã từng nghi ngờ, liệu quyết định này của cô có phù hợp với mong muốn của Tống Quốc Minh hay không? Một khi phẫu thuật thất bại, anh ta sẽ chết, không sống được, không thể hô hấp. Nhưng nếu như không làm, Tống Quốc Minh sẽ sống thực vật cả quãng đời còn lại.
Cho dù là phương án nào thì cũng vô cùng nguy hiểm, nhưng cô đã quyết định sẽ cố gắng hết sức một lần! Cuộc sống mà… Lúc nào cũng có rất nhiều lựa chọn và thử thách.
“Bác sĩ Như, cô là Bác sĩ Như, đúng không?”
Lúc sắp rời khỏi bệnh viện, cô không tránh khỏi việc gặp Triệu Tư của khoa Não. Trước kia hai người thường cùng nhau đi ra ngoài học tập và tham gia các hội giao lưu học thuật, hơn nữa còn hoạt động nhóm ở Live CS, tất nhiên sẽ thân thiết hơn nhiều so với các Bác sĩ khác.
Bây giờ cô không mang kính râm, cũng không đeo khẩu trang, so với những Bác sĩ khác, Triệu Tư nhận ra cô là một chuyện hết sức bình thường.
Trần Khả Như thoải mái chào Triệu Tư: “Đã lâu không gặp, Bác sĩ Tư.”
Ngay cả Lê Hoàng Việt mà cô còn có thể đối mặt một cách thản nhiên, về phương diện bệnh viện, cô càng không thẹn với lòng.
“Không phải cô…”
Vẻ mặt của Triệu Tư chứa đầy sự khiếp sợ, rõ ràng trên báo nói Trần Khả Như đã ngã xuống núi chết rồi, mỗi ngày đều có rất nhiều tin tức nói đã trục vớt thi thể rất nhiều lần nhưng vẫn không có kết quả, điều này khiến thần kinh của mọi người đều đã bị đè nén đến nỗi tê liệt.
Trong vòng nửa năm, mọi người đã dần dần quên đi, mãi cho đến lúc không còn ai hỏi han gì đến chuyện này nữa, không nghĩ tới đột nhiên cô lại sống sờ sờ xuất hiện.
Trong lúc nhất thời, Triệu Tư có chút ngập ngừng, nếu chẳng may anh ta nhận lầm người, vậy thì sẽ rất khó xử.
“Đúng vậy, tôi còn sống.”
Trần Khả Như suýt chút nữa đã quên mất, trường hợp của bản thân có phải là cao chạy xa bay không nhỉ? Pháp luật đã chuẩn bị phán quyết rằng cô đã tử vong, phải chăng là cô đã suy xét không chu toàn?
Một lúc lâu sau, cuối cùng Triệu Tư cũng “Tiêu hóa” xong tin tức Trần Khả Như còn sống. Giữa ban ngày ban mặt, quỷ cũng không có thể nào xuất hiện đâu nhỉ...
“Nếu Bác sĩ Như đã bình an, vậy tại sao lại không trở lại? Các đồng sự trong bệnh viện đều rất nhớ cô.” Lúc Triệu Tư nói ra những lời này, trong lòng anh ta không khỏi có chút hổ thẹn. Dẫu sao vào cuộc họp thường niên năm ngoái, Bác sĩ Như rời đi một cách thảm hại như vậy, bây giờ nghĩ lại, không khỏi khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.
Tất nhiên Trần Khả Như vẫn còn nhớ rõ, lúc mình rời đi đã buông mấy lời cay nghiệt thế nào, thương tâm và tuyệt vọng ra sao.
Lúc này đây, cõi lòng đã hoàn toàn khác với lúc trước.
Đã không để bụng thì còn cố chấp làm gì nữa?
“Tôi có người thân cần phải phẫu thuật mở hộp sọ. Trong mấy ngày này chuyên gia nước ngoài sẽ tới, thế nên hôm nay tôi mới trở lại đây.” Cô nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nếu không có việc gì, Bác sĩ Tư, tôi đi trước nhé.”
“Chờ đã!”
Triệu Tư gọi cô lại, trong mắt anh ta chứa đầy sự do dự, muốn nói rồi lại thôi.
Trần Khả Như dừng bước: “Bác sĩ Tư, anh muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng ra.”
“Bác sĩ Như, cô vừa mới trở về, còn chưa biết mấy chuyện xảy ra trong bệnh viện đúng không…”
Triệu Tư kể lại từ đầu đến cuối những chuyện xảy ra trong nửa năm này cho Trần Khả Như nghe. Không sai, ở cuộc họp thường niên năm ngoái, bệnh viện đã xử phạt bằng cách sa thải cô và không truy cứu trách nhiệm pháp luật.
Không lâu sau thì xảy ra chuyện cô ngã xuống núi. Sau đó Cảnh sát đã tham gia điều tra, trước sự công chính của pháp luật, người nhà bệnh nhân không cách nào che giấu, sửa lời khai nói ra chân tướng mọi chuyện. Bệnh viện đã tổ chức riêng một buổi tưởng niệm để thanh minh cho Trần Khả Như, khôi phục chức vụ và danh dự của cô ở bệnh viện đa khoa An Tâm. Cho dù Trần Khả Như đã mất tích, thậm chí là tử vong, chức vụ đó vẫn luôn giữ lại cho cô.
E rằng kết quả này không đơn giản chỉ là có Cảnh sát tham gia, liệu Lê Hoàng Việt có âm thầm trợ giúp ở phía sau hay không? Tuy rằng về sau bệnh viện đa khoa An Tâm đã làm mấy chuyện mà họ nói là đền bù, nhưng trong lòng Trần Khả Như cũng không có quá nhiều cảm giác.
Đối với cô mà nói, cách làm của bọn họ giống như mấy việc làm vô bổ vậy.
Trần Khả Như để ý tới, trong những câu chữ của Triệu Tư, từ đầu đến cuối đều bỏ qua tên của một người.
“Bác sĩ Tư, Vũ Tuyết Trang đâu?”
Ba chữ này ngập ngừng ở miệng không biết bao nhiêu lần. Mỗi khi nghĩ tới, cô ấy còn khiến cô cảm thấy đau lòng hơn là Lê Hoàng Việt.
Bọn họ ai cũng không sai, có sai thì chỉ là do tạo hóa trêu ngươi mà thôi.
Triệu Tư rũ mắt, nói với vẻ tiếc nuối: “Bác sĩ Trang, cô ấy... Nửa năm trước sau ngày mà cô rời đi, ngày hôm sau cô ấy đã nộp đơn xin từ chức.”
Nếu chân tướng đã rõ, Vũ Tuyết Trang từ chức là điều hiển nhiên. Sức mạnh của dư luận còn có thể khiến kim loại tan chảy, nếu cô ấy không đi, mỗi người đều sẽ chế nhạo, châm biếm, xa lánh cô ấy, miệng lưỡi thế gian chính là thứ đáng sợ nhất.
Còn có ai quan tâm Vũ Tuyết Trang có nỗi khổ của riêng mình chứ?
“Vậy bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
“Ở…”
Trần Khả Như không muốn diễn vở kịch hành hạ tinh thần với Vũ Tuyết Trang, nhưng không đi tìm cô ấy, trong lòng cô lại không có cách nào bình tĩnh nổi. Trần Khả Như tận lực xem nhẹ mọi chuyện xảy ra ở Thành phố Đà Nẵng, nhưng lúc đối mặt trực diện, cô mới phát hiện ra bản thân đã quá ích kỷ hẹp hòi, có biết bao nhiêu người bởi vì cô mà sống trong sự áy náy khôn nguôi chứ?
Viện điều dưỡng Thành phố Đà Nẵng.
“Tuyết Trang, túi nước tiểu của bác gái giường số 44 nên thay rồi, lật người rồi giúp bác ấy phục hồi chức năng một chút đi.”
“À vâng, tới đây.”
Cô gái có mái tóc ngang vai mặc đồ Y tá trắng tinh, đôi mắt hạnh trông rất đáng yêu. Cô ấy thành thạo nhấc giường của bác gái kia lên, đổi túi nước tiểu. Lúc vén quần lên, một mùi hôi thối xộc thẳng lên mũi, cô gái che miệng với mũi lại, vẻ mặt như đưa đám nói: “Bác gái, sao bác lại đi đại tiện ngay trên giường vậy?”
Đây đã là lần thứ mấy trong tháng rồi?
Bà lão a ô a ô vài tiếng không rõ trong miệng, đại khái là vô cùng xin lỗi.
Trần Khả Như vừa đi tới cửa, bèn ngửi thấy mùi phân và nước tiểu vô cùng nồng đậm.
Có điều Vũ Tuyết Trang đã đeo khẩu trang, cô ấy dùng giấy vệ sinh lau sạch từng chút một, sau đó bưng một chậu nước ấm, tỉ mỉ rửa sạch, chịu thương chịu khó, hoàn toàn không có ý gì là ghét bỏ.
Giống như đã làm qua vô số lần vậy.
Trong trí nhớ của Trần Khả Như, Vũ Tuyết Trang là cô gái thích sạch sẽ, chí ít cô ấy tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện khiến mình phải chịu nhiều uất ức đến vậy.
Hơn nữa, Bác sĩ phụ khoa chính là nghề nghiệp thiêng liêng mà cô ấy vẫn luôn hướng tới.
Lúc ấy, Trần Khả Như không khỏi cảm thấy chua xót cực kỳ.
Vũ Tuyết Trang, đây là sự trừng phạt mà cô dành cho bản thân sao?
Bỏ nghề Bác sĩ lương cao, đi làm một Y tá nhỏ cho một viện điều dưỡng, là vì muốn chuộc tội sao?
Chẳng lẽ cô không biết, tôi đã tha thứ cho cô từ lâu rồi sao!
Hốc mắt của Trần Khả Như ươn ướt, đứng bất động ở cửa phòng, ánh mắt trở nên mơ hồ, cổ họng nghẹn ngào, khóe môi giật giật, cho dù như vậy cô vẫn không hề tạo ra một tiếng động nào.
“Cô gái nhỏ, cảm ơn…”
Lúc này bà lão đã nói rõ ràng rành mạch hơn trước.
“Không sao, đây là điều mà cháu nên làm.”
Vũ Tuyết Trang nói với vẻ thờ ơ như không. Cô ấy bỏ mấy thứ đồ dơ bẩn vào trong một chiếc túi đen rồi buộc lại. Lúc đi ra, cả người và hai tay đều dính mùi phân nồng nặc, trên cổ tay áo trắng tinh hình như còn dính màu vàng đất.
Đứng trước mặt Vũ Tuyết Trang là một cô gái xinh đẹp, vóc dáng cao gầy với mái tóc ngắn. Ngũ quan của cô ấy vừa khéo léo lại vừa tinh xảo, khí chất thanh lệ mang theo một chút đạm mạc xa cách, dần dần chồng lên hình ảnh của người nọ ở trong trí nhớ.
Khuôn mặt của Vũ Tuyết Trang lập tức trở nên tái xanh, vì quá mức khiếp sợ, chiếc túi màu đen trên tay bất ngờ rơi xuống dưới đất.
Kết quả những thứ dơ bẩn ở trong túi văng khắp sàn nhà trắng tinh.
“Tuyết Trang, thối quá, cô còn không mau lau dọn sạch sẽ đi, lát nữa nếu để Y tá trưởng nhìn thấy, cẩn thận bị mắng đó!”
Nữ Y tá lớn tuổi khác đứng bên cạnh lập tức bịt mũi, nói với giọng the thé.
Vũ Tuyết Trang không có một chút phản ứng nào, giống như cô ấy không hề nghe thấy, chỉ là trái tim đập mạnh liên hồi, ánh mắt mông lung nhìn cô gái đang đứng trước mắt. Khuôn mặt của Vũ Tuyết Trang biến đổi từng chút một, cuối cùng hóa thành nỗi bi thương, cô ấy kích động nói: “Chị… Là chị Khả Như sao?”
Hình như là cô, rồi giống như không phải là cô.
Trần Khả Như nhoẻn miệng cười, lệ tràn đầy mi: “Là chị, Vũ Tuyết Trang, chị đã trở về, chị còn sống.”
Một tiếng đáp lại này, nước mắt của Vũ Tuyết Trang giống như vòi nước không khoá lại được, lã chã rơi xuống, khí thế rào rạt, theo hai má trơn bóng rơi xuống vạt áo trước ngực cô, rồi mạnh mẽ rớt xuống mặt đất.
Vũ Tuyết Trang thật sự rất hối hận, nếu không phải do cô ấy phản bội, Trần Khả Như sẽ không chết thảm như vậy.
Điều khiến Vũ Tuyết Trang cảm thấy nuối tiếc nhất chính là không được gặp Trần Khả Như lần cuối. Sau khi nhận được tin cô đã chết, Vũ Tuyết Trang đã rất khổ sở, rồi chìm trong sự tự trách. Cô ấy hoảng sợ đến mức không thể sống nổi một ngày yên bình.
Ngày qua ngày, vẫn không có cách nào thoát ra khỏi bóng ma tâm lý ấy.
Vũ Tuyết Trang chớp mắt, nước mắt rơi càng nhiều, định chạy tới ôm chặt lấy Trần Khả Như, lại phát hiện bản thân hiện giờ đang vô cùng bẩn thỉu, như một vũng nước bùn, còn chị Khả Như thì vẫn tốt đẹp, cao quý, thiện lương, kiên cường như trước… Chị ấy vẫn luôn như thế, chưa bao giờ thay đổi.
Bước chân của Vũ Tuyết Trang đột nhiên dừng lại khi hai người chỉ còn cách nhau vài bước.
Sự ngạc nhiên và vui sướng trong đôi mắt của cô ấy đã bị thay thế bởi sự xót xa ân hận, Vũ Tuyết Trang hoảng sợ bỏ chạy về một hướng khác.
“Vũ Tuyết Trang?”
Trần Khả Như cố gắng gọi cô ấy lại, nhưng đối phương lại chạy càng lúc càng nhanh.
Cuối cùng, cô tìm thấy Vũ Tuyết Trang đang khóc không thành tiếng ở trong toilet. Cô ấy giống như một đứa trẻ đang vô cùng uất ức, ngồi xổm ở một góc, hoang mang không biết phải làm sao, không ngừng khóc thút thít.
Trần Khả Như ôm chặt lấy cô ấy: “Chị đã trở về, tất cả mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi.”
Giờ đây Vũ Tuyết Trang có rất nhiều điều muốn nói với Trần Khả Như, cô ấy muốn hỏi rất nhiều thứ, chẳng qua khóc quá dữ dội, hoàn toàn không thể ngừng lại được.
Hai người dính lấy nhau một lúc lâu.
Vũ Tuyết Trang đi rửa mặt, lau khô nước mắt, sau đó thẳng thắn nói: “Đi, chị Khả Như, chúng ta đi.”
Cô ấy nắm lấy tay Trần Khả Như, đi về phía cổng lớn của viện điều dưỡng.
“Vũ Tuyết Trang, trong thời gian làm việc cô đi đâu vậy? Còn có phép tắc không hả!”
Y tá trưởng đứng ở phía sau lớn giọng gào thét.
Vũ Tuyết Trang kéo chiếc mũ Y tá của mình xuống, ném bay đi, hất cằm nói: “Công việc này, bà đây không làm nữa, ai thích thì người đó làm!”
“Phản rồi phản rồi!”
Sau đó mặc cho Y tá trưởng gào thét ở sau lưng.
Giọng nói đó cũng càng ngày càng nhỏ dần…
Trần Khả Như trông thấy trên khuôn mặt nghịch ngợm, tùy tiện của Vũ Tuyết Trang đã khôi phục thần thái và sức sống của ngày xưa. Trong nháy mắt, cô cảm thấy đây mới là Vũ Tuyết Trang thật sự.
Cô ấy đã chịu rất nhiều uất ức, nếu không phải mình xuất hiện, chỉ sợ cô ấy vẫn luôn chìm trong sự ăn năn hối hận.
Đêm đó, hai người ngủ cùng nhau, trò chuyện suốt một đêm, rồi dần dần mở rộng cửa lòng trong vô thức. Những chuyện đã từng xảy ra giống như một giấc mộng, phải trái đúng sai cũng không còn quan trọng nữa.
“Chị Khả Như, phòng khám của chị còn thiếu người không? Em vì chị mà hy sinh nhiều như vậy, bây giờ cũng không thể trở về bệnh viện đa khoa An Tâm được nữa, chị phải cho em chức vụ Phó chủ nhiệm đó!”
“… Được.”