Mục lục
Chồng Tôi Thật Quyến Rũ (full) - Trần Khả Như - Truyện tác giả Say
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mưa gió nhất thời nổi lên, Lê Hoàng Việt không dễ gì mới dừng được xe trước cửa một khách sạn, lúc xuống xe, một nhà bốn người đã ướt như chuột lột.

Bão táp kiểu này, đừng nghĩ đến che ô, nhìn mấy người trên đường thì biết, ô bị gió thổi bay trên mặt đường, ở gần biển cuộc sống chính là như vậy, lâu lâu lại có mưa bão.

Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt mỗi người ôm một đứa bé trên tay chạy nhanh vào trong khách sạn.

Cũng may mấy ngày nay trời nóng bức, nếu không sẽ rất dễ bị cảm lạnh.

Trong lòng Trần Khả Như có chút oán trách chống, mặc dù đi sai đường là cô không đúng, nhưng trước khi lên đường không xem qua dự báo thời tiết mới chính là sự thất bại lớn nhất trong chuyến đi?

“Mọi người vào trước đi, anh đi lấy hành lý.”

Lê Hoàng Việt thả Minh Lâm xuống, cả người vẫn ướt nhẹp chạy ra ngoài, xung quanh mơ hồ u ám, mưa rơi dữ dội khiến người ta không thể mở mắt ra được. Bốn người cùng đi, hành lý là hai cái vali lớn.

"Mẹ..."

"Mẹ..."

Hai đứa nhỏ rúc vào người cô, Trần Khả Như nhìn chằm chằm vào bóng đen mờ mọt mông lung kia, nhẹ nhàng nhếch môi không biết nên nói gì. Nhân viên khách sạn thấy vậy liền đưa một cái khăn lông lớn cho cô, Trần Khả Như nhanh chóng lau khô tóc cho Minh An và Minh Lâm, cũng may dù Minh An là con gái nhưng nhưng cũng cắt tóc ngắn như cô bé maruko nên lau cũng rất nhanh, sau đó cô đặt tay lên vai chúng...

Sau khi cô sửa sang lại ngẩng đầu lên một lần nữa, đã nhìn thấy Lê Hoàng Việt hai tay kéo hai vali lớn, trên cổ còn đeo một cái balo đang đi về phía mình.


Vẫn còn một đoạn đường nữa.

Lúc này sức mạnh của bạn trai bùng nổ, giống như một đại lực sĩ, nói thật, khi đi ra ngoài mang theo một người chồng là một “đồ dùng” vô cùng cần thiết.

“Đứng ngơ ra đấy làm gì, đi vào thôi, bọn trẻ đều ướt hết cả rồi.”

Lê Hoàng Việt mặt đầy nước mưa vài sợi tóc quấn vào nhau dính trên trán nhưng cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc và vóc dáng của anh. Lúc nói chuyện, hai đứa nhóc vốn đang ngồi trên ghế sô pha không biết đã đứng bên cạnh cô từ khi nào.

“Bố là đại lực sĩ.”

“Bố thật là giỏi.”

Minh An và Minh Lâm nghịch ngợm nháy mắt nhìn anh tỏ vẻ tán dương.

Lúc này, nhân viên của khách sạn đã đi tới đón lấy vali trên tay Lê Hoàng Việt, dù sao cũng không phải khách sạn năm sao cho nên cũng không có quá nhiều sự phục vụ đặc thù.

Trần Khả Như muốn đặt khăn bông lên đầu anh nhưng thân hình anh quá cao cho dù đã cố gắng hết sức nhón chân lên cô cũng không với tới, thấy vậy Lê Hoàng Việt liền cúi người xuống, đầu dí sát mặt cô.

Hàng mi dài khẽ lay động biểu thị vợ à, em có thể động thủ rồi.

Trần Khả Như khẽ mím môi, cầm chặt chiếc khăn lông trên tay, lau khô nước mưa trên gương mặt của anh, nhẹ nhàng xoa lên mái tóc rối bời của Lê Hoàng Việt.

Cảm giác như này, rất kỳ lạ, rất ấm áp.

Dần dần, động tác trên tay cô chậm dần, hơi thở ấm nóng của anh tràn đến, khiến lòng người có chút say.

“Bố mẹ, hai người xong chưa ạ?”



Minh Lâm và Minh An cắt ngang khung cảnh hài hòa, hai đứa nhỏ nhìn thẳng vào nhau, Minh An nói: "Bố mẹ, Minh Lâm và con muốn đi vào phòng. Bố mẹ muốn hôn nhau thì có thể đợi buổi tối không ạ...?”

Mặt Trần Khả Như biến từ đỏ sang trắng, rồi lập tức buông tay.

Lê Hoàng Việt ôm eo vợ đi đến nói: “Hai đứa nhóc này, không biết mẹ rất dễ xấu hổ sao.”

Sau đó anh nắm tay một đứa, cho một đứa ngồi lên vai, cả nhà vui vẻ đi vào thang máy, người xung quanh nhìn vào đều cảm thấy gen của gia đình này thật tốt.

Bão táp mưa giông cả một đêm, cửa sổ không ngừng vang lên tiếng tạch tạch do mưa bắn vào.

Không ngờ, ngày thứ hai mới có 8 giờ sáng, mặt trời đã lên đỉnh, những tia nắng lấp ló, xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng.

Trần Khả Như nhìn một lớn hai nhỏ đang ngủ say trên giường, tối hôm qua Minh An và Minh Lâm không quấn lấy Lê Hoàng Việt vậy mà lúc này hai chân và hai tay lại đang vắt trên ngực của anh, buồn cười nhất chính là chân của Minh An đặt cách miệng của anh chưa đầy hai cm, thế mà nét mặt của người nào đó vẫn ngủ say sưa.

Cô khẽ nheo mắt, nghĩ thầm, rồi lấy máy ảnh ra, chụp liên tiếp vài tấm hình.

m thanh rất nhẹ nhưng cũng đánh thức Lê Hoàng Việt.

Lê Hoàng Việt vừa tỉnh lại đã trực tiếp hôn lên bàn chân trắng nõn và mềm mại của con trai mình, đôi mắt sắc bén của anh lập tức trở nên mềm mại cưng chiều.

Ngay sau đó hai nhóc cũng lục đục tỉnh dậy, Minh An nhìn thấy mặt trời vui vẻ bật nhảy trên giường hô to tốt quá có thể đi bơi rồi!

Sau đó Minh Lâm cũng vui vẻ theo, hai đứa nhỏ ở trên giường chơi trò chơi, cãi nhau ầm ĩ.

Sau khi bốn người rửa mặt chải đầu xong liền đi xuống dưới lầu ăn sáng, lúc bọn họ ra khỏi cửa đã là gần 9 giờ, Lê Hoàng Việt lái xe khoảng hai tiếng thì nhìn thấy bờ biển.

Trần Khả Như hạ cửa kính xuống, nhìn bầu trời bao la rộng lớn, chóp mũi tràn ngập hương vị tươi mát của những ngọn núi trống trải sau cơn mưa mới, làm tan đi không ít vị mặn của biển, sự buồn bã ưu tư đều bị cuốn đi sạch.

Sau khi đến chỗ đậu xe quy định, bờ biển đã hiện ra trước mặt. Chủ yếu là vì đem theo hai đứa nhỏ 3 tuổi cho nên Lê Hoàng Việt đưa bọn họ tới khu du vực có người quản lý, đây cũng xem như là nơi thu hút khách du lịch cho nên có không ít du khách.

Vốn lẽ Lê Hoàng Việt muốn mua một hòn đảo gần đó, sau đó khi nào muốn đi nghỉ dưỡng thì trực tiếp đến đó, như vậy an tĩnh không có người khác làm phiền nhưng hai đứa nhỏ Minh An và Minh Lâm kiên quyết phản đối, chúng nói chỉ có gia đình bọn họ lẻ loi cô đơn thì có gì vui, không bằng nơi náo nhiệt nhiều người.

Trần Khả Như suy nghĩ một hồi cũng cảm thấy rất có lý.

Bốn người thay xong đồ bơi, tổng giám đốc Lê liền cảm thấy không vui.

“Mẹ, dáng người của mẹ thật là đẹp nha.”

“Mẹ, mẹ lộ quá nhiều rồi, có rất nhiều chú đang nhìn mẹ kìa.”

Minh An và Minh Lâm cùng nhau che mắt, vẻ mặt ngượng ngùng, đôi mắt lấp ló qua khe tay thỉnh thoảng nhìn lén cô.

Bị hai đứa nhỏ nói vậy, ánh mắt của Trần Như Kha híp lại, ánh mặt không có chỗ nào dung thân, bởi vì loại đồ bơi cô mặc là Bikini hai mảnh màu đỏ gợi cảm, tuy rằng bên dưới có váy nhưng loại vải đỏ vô cùng đơn giản, đem thân hình sexy tuyệt trần của cô lộ ra một cách rõ ràng, làn da trắng như tuyết dưới ánh mặt đã thu hút không ít ánh mắt sắc lang của bọn đàn ông.

Đây là lần đầu tiên Trần Khả Như ở nơi công cộng ăn mặc lộ liễu như vậy. Quan trọng là đồ bơi này không phải cô chuẩn bị mà là Vũ Tuyết Trang đưa cho cô, cô ấy vừa nghe tin Trần Khả Như muốn đi biển chơi liền tự mình mua hai bộ đồ đưa cho cô…Có điều ở trên bờ biển ăn mặc như này hẳn là không sao.

Tổng giám đốc mắt lẹ tay nhanh phủ một tấm khăn lụa lớn lên người cô, sắc mặt trầm xuống nói: “Sau này không cho phép em mặc bikini hai mảnh.”

Minh An ngọt ngào nói: “Mẹ, bố hình như ghen rồi.”

Trần Khả Như thật không biết nên làm gì, thật ra dáng người của cô cũng chưa được xem là hình chữ S, trên bờ biển này những người có thân hình nóng bỏng hơn cô rất nhiều, cô thu hút được nhiều ánh mắt có lẽ là khuôn mặt xinh đẹp và là da, tổng giám đốc Lê đa mưu túc trí, chẳng lẽ trước đó không hề cân nhắc đến vấn đề này. Đến bờ biển mà không đồ tươi mát mới là kỳ quái.



Khi thật sự đặt chân tới bãi biển, Lê Hoàng Việt đã thuê hai huấn luyện viên lặn cao cấp để chăm sóc cho hai đứa trẻ, còn mình thì nắm tay vợ chậm rãi đi dạo trên bờ cát trắng.

Vốn lẽ là chuyện vô cùng lãng mạn, đeo kính râm, hóng gió biển, nắm tay người mình yêu đi dạo, bởi vì trận mưa hôm trước nên ánh mặt trời cũng không gắt, tia cực tím cũng không hại người cho lắm.

Cứ đi cứ đi, Trần Khả Như cảm thấy có gì đó không ổn, lúc này những người đàn ông cô đã không còn nhiều rồi, nhưng không ít những cô gái trẻ mắt hận không thể dán lên người Lê Hoàng Việt, có thể thấy đàn ông và đàn bà đều như nhau, đề là động vật thi giác.

Trần Khả Như cảm thấy bản thân đã hoàn toàn sai lầm!

Nhìn vào thân hình một mét tám lăm và đôi chân dài của anh, không cần nhìn mặt cũng đã khiến người khác si mê, cộng thêm làn da màu đồng và màu be, cơ bắp rõ ràng... Đúng, chính là cơ bắp, Trần Khả Như cảm thấy khó hiểu...Bình thường Lê Hoàng Việt bận rộn như vậy, cô cũng không thấy anh luyện tập thể hình bao giờ, vậy anh đã giữ dáng bằng cách nào? Được rồi, vấn đề trọng điểm trước mắt không phải là chuyện này, mà là chồng cô đang đã bị chiếm mất tiện nghi, vậy mà người nào đó vẫn không hề nhận ra.

“Chồng à, anh chắc chắn cứ muốn em quấn khăn mãi chứ?”

Đột nhiên cô dừng bước, giọng nói chua chát, cô thì quấn khăn kín mít, còn anh thì tự mình hỏa thân, đây đúng là phân biệt đối xử.

Lê Hoàng Việt cúi đầu, nghiêm nghị nói: “Tia cực tím có hại, anh sợ da của vợ phơi nắng sẽ chịu tổn thương.”

“Em đã bôi kem chống nắng rồi.”

“Có muốn đi xuống bơi không?”

"... Không muốn."

Sau hai lần nghẹn thở, Lê Hoàng Việt vốn đã học qua bơi lội, nhưng anh đã rất lâu không tiếp xúc với nước cho nên cũng quên gần hết.

Lê Hoàng Việt cười nói: “Không xuống nước, em đi biển để làm gì?”

“Em đi cùng với Minh An và Minh Lâm tới thôi.”

“Em không đi, vậy thì nhìn anh bơi, không được hối hận đó.”

Sau đó bác sĩ Trần thuê một cái ghế dài và một ô che nắng trên bãi biển, gọi một ly nước trái cây, thư thái nằm trên ghế nhìn ra cảnh biển ở phía xa. Vừa mới bắt đầu thì còn có chút thú vị, chẳng hạn như có một cậu bé lướt ván nào đó quay bốn chân lên nhìn lên trời, một cô gái mặc bikini mỡ sắp tràn ra bên ngoài... Mãi cho tới khi, cô mới thấy bên cạnh tổng giám đốc Lê có hai dáng người nóng bỏng trẻ trung vây quanh thì bác sĩ Trần dường như đã không dữ được bình tĩnh nữa.

Thu hút ong bướm!

Sau khi nhẫn nhịn năm phút, Trần Khả Như đứng lên, vén khăn lụa ra, hung hăng ném xuống bãi biển.

Không có cách nào khác, cô chính là kiểu người không thể nhẫn nhịn, ai mà biết mấy cô em kia tiếp theo sẽ giở thủ đoạn gì. Lê Hoàng Việt là người của cô, cả người từ trên xuống dưới đều là của cô.

“Hai vị mỹ nữ, xin nhường chỗ cho tôi một chút không, tôi và chồng tôi có chút chuyện riêng cần thảo luận.”

Cô hào phóng, lịch sự lễ phép chen vào giữa bọn họ, hai cô em nhất thời đỏ mặt, lầm lì bước đi, tổng giám đốc Lê dù bận vẫn không quên cười xem náo nhiệt.


“Tổng giám đốc Lê, tán gái có vui không?” Trần Khả Như không cười trực tiếp hỏi.


Mùi vị chua chát tỏa ra.


Đang nói chuyện, Lê Hoàng Việt kéo tay Trần Khả Như, làm cả người cô ngã vào trong nước, anh ôm cô vào ngực, nhẹ nhàng cắn dái tai cô giải thích: “Vợ à, em nghĩ oan cho anh rồi, người anh muốn tán, từ trước đến nay chỉ có mình em.”


“Buông tay ra, nước vào trong tai rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK