Vẻ mặt Đường Việt Minh khó xử, đã đến lúc này rồi, bạn tốt không giúp đỡ thì cũng đừng có gây rối chứ.
Sman cắn đôi môi đỏ tươi, đôi mắt xinh đẹp phức tạp trừng mắt nhìn anh.
Phan Huỳnh Đông không thay đổi sắc mặt tiếp tục nói: “Việt Minh, cậu có biết không, mấy ngày cậu ra nước ngoài, người gọi là hôn thê của cậu lại phí công tốn sức tạo quan hệ với tôi, vừa rồi có nhiều khách mời, tôi không muốn làm cậu mất mặt, cô ta không phải là người phụ nữ tốt! Cậu đừng bị cô ta lừa!”
“Huỳnh Đông, đừng nói nữa, đủ rồi, tôi không muốn nghe.”
Đáy mắt Đường Việt Minh hình như có chút tức giận, lần đầu tiên Phan Huỳnh Đông thấy bạn tốt có ánh mắt khó chịu tức giận như vậy, giống như lúc nào cũng có thể đánh nhau với anh.
“Việt Minh, tôi chỉ muốn tốt cho cậu…”
“Nếu như cậu thật sự muốn tốt cho tôi, xin hãy đi đi, có được không?”
Đường Việt Minh và Phan Huỳnh Đông hai người không ai chịu ai, cãi nhau đến mặt đỏ tai hồng.
Sman thấy tình hình như vậy, càng lúc càng lộn xộn, mặt cô ta căng ra, lạnh lùng nói: “Việt Minh, chuyện kết hôn của chúng ta dừng lại trước đi, dù sao giống như lời anh Huỳnh Đông nói, nhân phẩm của em không tốt.”
Nói xong, cô ta xoay người bước đi, không hề lưu luyến.
“Sman, em đừng đi, anh thật sự rất yêu em, anh không quan tâm gì hết…”
Đương Việt Minh thất cô ta rời đi, lập tức chạy vọt lên, ôm lấy cô ta, dáng vẻ lo được lo mất.
Xem ra ở Phan Huỳnh Đông, mặc dù lúc đó anh thích Trần Khả Như, cũng sẽ không hèn kém bỏ cả lòng tự trọng của mình như Đường Việt Minh, ngay cả mặt mũi làm người cũng không cần nữa, lúc này anh nhìn Sman cảm thấy rát tức giận.
Một mặt anh ghê tởm sự lừa dối của người phụ nữ này, mặt khác lại căm ghét sự vô tình của cô ta, nếu cô ta có nửa phần yêu thương bạn tốt, sẽ lựa chọn tin tưởng cậu ta.
Tổng hợp những điều trên, hai người bọn họ quả thật không thích hợp ở bên nhau.
“Việt Minh, buông tay đi.”
Sman từng chút từng chút gỡ tay của anh ra, sắc nhọn nói: “Việt Minh, hay là chúng ta thôi đi, con người của em không thể chịu thiệt thòi dù chỉ là một chút, ví dụ như bây giờ, em vô cùng căm ghét bạn của anh! Chúng ta chia tay trong vui vẻ, sau này coi như là quan hệ đàn anh đàn em bình thường là được rồi! Phía bố mẹ anh và bố mẹ em thì em sẽ giải thích!”
Lúc rời đi, Sman hung hăng liếc mắt Phan Huỳnh Đông một cái.
Người phụ nữ này!
Vậy mà còn dám trừng mắt với anh!
Đường Việt Minh đứng tại chỗ một lúc lâu, ánh mắt u oán như người phụ nữ bị bị chồng bỏ.
Phan Huỳnh Đông không hề áy này từ từ bước tới, cố gắng vỗ lên bả vai: “Việt Minh, trên đời này chỗ nào mà không có cỏ thơm, cậu…”
Anh còn chưa dứt lời, vai Đường Việt Minh trượt một cái, trở tay lại đấm qua một đấm.
Không sai lệch chút nào, đánh trúng ngay mặt của Phan Huỳnh Đông một cái, ngay lập tức sưng lên.
“Việt Minh, cậu phát bệnh thần kinh gì vậy?” Phan Huỳnh Đông bưng chỗ đau, khóe miệng tràn ra một tia máu.
Đường Việt Minh hung dữ nói: “Tôi mới muốn hỏi cậu phát bệnh gì đấy! Vừa rồi tôi đã nói với cậu rất rõ ràng, cho dù Sman đã qua lại với bao nhiêu đàn ông, tôi cũng không để ý, tại sao cậu lại phải làm như vậy! Từ nay về sau, tôi coi như không có người bạn là cậu nữa!”
“Đường Việt Minh, tôi với cậu quen biết nhau mới một ngày hai ngày sao, cậu lại có thể vì một người phụ nữ, mà cắt đứt quan hệ bạn bè với tôi? Tình cảm anh em mười mấy năm của chúng ta còn có ý nghĩa gì không?” Trong mắt Phan Huỳnh Đông đầy kinh ngạc, lửa giận trong ngực không có chỗ giải tỏa, anh thở hổn hển nói: “Bây giờ tôi nói rõ ràng cho cậu biết, người mà cậu gọi là hôn thê, vì cố ý tiếp cận tôi mà trăm phương ngàn kế đến làm bác sĩ riêng cho An Tịnh, hơn nữa, trước khi cậu về nước, thừa dịp ý thức tôi không tỉnh táo trèo lên giường của tôi, người phụ nữ như vậy, cậu có còn muốn cưới nữa không?”
Nghe vậy, Đường Việt Minh lập tức giận sôi gan, nghiến răng nghiến lợi vung nắm đấm qua.
“Phan Huỳnh Đông, mẹ nó cậu là một tên khốn kiếp! Tôi với cậu tuyệt giao!”
Lúc này Phan Huỳnh Đông không có ngốc, lần lượt tránh từng cú đấm, anh dùng sức bắt lấy nắm đấm của Đường Việt Minh, dù sao cũng đã nói ra rồi, không cần che giấu gì nữa: “Đường Việt Minh, cậu không biết phân biết tốt xấu, không nhìn ra được ý tốt của người khác! Coi như mắt tôi mù, kết bạn nhầm với cậu!”
Ánh mắt hai người tức giận của hai người va vào nhau giữa không trung, dường như có vô số viên đạn bắn ra bốn phía, thế lực ngang nhau, không ai nhường ai.
Đường Việt Minh gằn từng chữ một: “Phan Huỳnh Đông, rốt cuộc cậu có phải đàn ông không? Vậy mà lại cay nghiệt với một người phụ nữ đến mức này! Sman đã sớm nói cho tôi biết rồi, cô ấy đã từng xảy ra quan hệ với người đàn ông khác, đây là thời đại nào rồi, trinh tiết có còn quan trọng như vậy hay không? Cậu đã không còn là Phan Huỳnh Đông mà tôi quen biết nữa, phong độ đàn ông của cậu để đâu mất rồi, vì sao cậu phải kích động như vậy! Tôi và Sman có ở bên nhau hay không, có liên quan gì đến cậu sao?”
Đường Việt Minh liên tục tra hỏi, hốc mắt đỏ lên, thân thể run rẩy dữ dội.
Phan Huỳnh Đông bối rối, câu hỏi của đối phương rất sắc bén, sức lực trên tay dần dần trở nên yếu đi, không còn chút sức mạnh nào.
Đường Việt Minh lại không muốn bỏ qua cho anh dễ dàng như vậy, tiếp tục hỏi: “Phan Huỳnh Đông, cậu nói thật cho tôi biết, không phải cậu cũng thích Sman chứ?” Tính tình của bạn tốt anh rất rõ ràng, nếu cậu ta hoàn toàn không để ý đến một người phụ nữ, thì sao lại hết lần này đến lần khác nhắm vào cô ấy.
Ngoại trừ người vợ đã mất của cậu ta, cùng với Trần Khả Như, chắc chắn Sman là người rất đặc biệt, mà chuyện quan trọng nhất là, hai người bọn họ đã xảy ra chuyện thân mật.
“Sao lại không phản bác tôi, không phải là cậu miệng nói một đường bụng nghĩ một nẻo đấy chứ?”
“Việt Minh, cậu đừng ngậm máu phun người, không có khả năng tôi sẽ thích loại phụ nữ như vậy!”
Trong lòng Phan Huỳnh Đông trong nháy mắt chột dạ, rối bời, ở ngoài mặt anh phải giả vờ bình tĩnh, hợp tình hợp lý chối bỏ.
“Ha ha, Phan Huỳnh Đông, hy vọng cậu mãi mãi không quên lời cậu nói hôm nay!”
Đương Việt Minh bỏ đi, người trong lễ đính hôn đã sớm giải tán.
Trong đầu Phan Huỳnh Đông trở nên rối bời, có ý gì? Làm sao anh có thể thích người phụ nữ đó được! Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!
Chắc chắn Đường Việt Minh bị người phụ nữ kia bỏ bùa mê gì rồi, mới có thể khăng khăng thanh minh cho cô ta!
Phan Huỳnh Đông bắt bản thân không được nghĩ đến chuyện này nữa, về phần sau lễ đính hôn, mặc dù Đường Việt Minh cố hết sức cứu vớt tình thế, vẫn không thể thay đổi quyết tâm của Sman. Hai chuyện này xảy ra, danh dự của hai nhà chịu ảnh hưởng không nhỏ.
Nghe nói Đường Việt Minh tạm thời nghỉ việc ở bệnh viện thành phố Hải Phòng, im hơi lặng tiếng đi ra nước ngoài, không xuất hiện nữa.
Khi Phan Huỳnh Đông biết được chuyện này đã là một tuần sau, nghĩ lại thì, ngày đó lời nói của anh quả thật quá khích, anh một mực lo lắng một chuyện, anh đối với Sman, có tồn tại thành kiến chủ quan hay không.
Cho dù như thế nào, Đường Việt Minh vì một người phụ nữ mà cãi nhau với anh thành dáng vẻ này, khiến cho anh cảm thấy kinh ngạc và bất đắc dĩ gấp nhiều lần.
Sau khi trở về từ thành phố Đà Nẵng, không có lấy một chuyện thuận lợi, rốt cuộc anh bị làm sao vậy?
Yên bình một thời gian dài, dần dần khiến cho Phan Huỳnh Đông cảm thấy buồn chán, ngột ngạt, rốt cuộc là có chuyện gì, anh cơ bản không hiểu được.
Mãi cho đến một đêm.
Phan Huỳnh Đông đi vào một quán bar vô cùng náo nhiệt, trong lòng anh càng ngày càng chua xót, càng ngày càng buồn bã, đột nhiên cảm thấy cuộc sống không còn mục tiêu nữa, thật không có ý nghĩa gì, không còn hứng thú đối với bất kì chuyện gì nữa, trong cuộc đời của anh, ngoại trừ An Tịnh và công việc ra, còn sót lại gì không?
Lúc anh đang say đến mức mơ màng, thấy bên cạnh là một người phụ nữ ăn mặc nóng bỏng đang la hét ầm ĩ, đoán chừng là uống quá nhiều nên không tỉnh táo.
“Cút ngay… Đừng chạm vào tôi…”
“Không phải chúng ta vừa mới nhảy với nhau sao, cô nói trở mặt là trở mặt được sao!”
“Bảo tôi cho anh chút thể diện…Anh xứng sao…Tôi nhổ vào…”
Người phụ nữ liên tục mắng người, lắc lắc thân hình yểu điệu định rời khỏi chỗ đó, đại khái là khuôn mặt của cô ta thật sự rất xinh đẹp, dáng người lại rất chuẩn, quả thật hấp dẫn ánh mắt của người khác. Bên cạnh cô ta là một người thanh niên dáng vẻ lưu manh xấu xí, hai tay xấu xa sờ lên người cô ta.
“Cút ngay!”
Sman cảm thấy buồn nôn, mẹ nó vừa đến quán bar đã gặp phải tên mặt dày này, đuổi đi cũng không được. Cô ta dứt khoát dùng túi xách mang theo bên người trực tiếp đánh hắn.
Người đàn ông vừa chịu đòn, vừa nhân cơ hội ôm lấy cô ta, nói với mọi người xung quanh: “Thật ngại quá, không có chuyện gì, không có chuyện gì, cô ấy là bạn gái của tôi, uống rượu vào lại trở thành thế này!”
Bạn gái?
Phan Huỳnh Đông nghe được người đang oán giận: Bây giờ hoa đẹp toàn bị cắm bãi phân trâu! Xấu xí như vậy mà cũng kiếm được bạn gái xinh đẹp! Đúng là không công bằng!
Thật ra ở nơi hỗn loạn này, vừa mới quen biết đã có thể cùng nhau đi thuê phòng có rất nhiều, không ai đi chen miệng vào.
“Mày con cóc không biết xấu hổ này…Cút đi…”
“Cục cưng à, đừng nóng vội, anh đưa em về nhà.”
Người đàn ông nhanh chóng ôm lấy cô ta, giở trò, sờ mó không ít chỗ.
Sman vẫn đang giãy dụa, chỉ tiếc là sức lực của tên kia quá lớn, cho dù cô ta đá đấm bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng vô dụng! Đáng chết!
Cô ta vậy mà lại gặp phải một tên lưu manh chết tiệt!
Hai người lôi kéo đến trước của quán bar, Sman lớn tiếng gào thét nói: “Nếu mày không bỏ tay tao ra, có tin tao phế mày luôn không!”
“Được rồi, ở dưới tay người đẹp, có chết cũng đáng! Cục cưng, mau để cho anh hôn một cái! Trên người em thật thơm!”
Sman trốn qua bên trái bên phải, mắt thấy tên này không bao lâu nữa sẽ chạm vào cô ta. Cô ta thừa nhận bản thân không phải một người phụ nữ quá coi trọng chuyện trinh tiết, nhưng cùng với một con có xấu xí, không bằng để cho cô ta bị bất lực còn hơn!
Gần đây rốt cuộc cô ta gặp phải cái số cứt chó gì, vất vả lắm mới chịu đồng ý bắt đầu lại với Đường Việt Minh, lại xuất hiện một chuyện phiền phức khác…
Đột nhiên, tất cả khống chế trong nháy mắt biến mất khi cô còn đang phân tâm.
Cô thấy Phan Huỳnh Đông xuất hiện, hung dữ đấm người đàn ông kia.
Tên đàn ông khoa chân múa tay nhưng chẳng có tác dụng gì, ngay cả một người văn vẻ lịch sự như Phan Huỳnh Đông cũng không đánh lại được, cuối cùng chật vật chạy mất.
Bản thân Phan Huỳnh Đông cũng cạn lời, vì sao anh phải làm anh hùng cứu mỹ nhân, nói không chừng người ta cũng không cần được cứu đâu? Nhưng mà, anh cảm thấy rằng, ít nhất cô ta cũng nên nói cảm ơn với anh chứ.
Không nghĩ tới, Sman lại hùng hổ nói: “Phan Huỳnh Đông, ai cần anh xen vào chuyện của người khác, tôi phát hiện chỗ buồn nôn nhất trong con người anh chính là xen vào chuyện của người khác đấy!”
Từ ngữ trong miệng Phan Huỳnh Đông phải sắp xếp thất lâu mới có thể nói ra được: “Có phải tinh thần của cô có vấn đề không?”
“Phan Huỳnh Đông, mẹ nó đầu óc anh mới có bệnh! Anh cút cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh!”
“Đáng thương cho Việt Minh hết lòng hết dạ với cô, cô cơ bản là một người phụ nữ hư hỏng, cô đúng là xứng với loại rác rưởi như tên kia đây!”
Phan Huỳnh Đông từng lời từng chữ đều trách móc cô ta, không chút do dự xoay người, rời đi.
Anh khó chịu cởi bỏ nút trên cổ áo sơ mi, bước chân càng đi càng nóng nảy.
Quả thật Sman cũng bị chọc tức, cô ta giẫm giày cao gót đuổi theo, tóm bả vai anh lại: “Phan Huỳnh Đông, anh tốt nhất giải thích cho tôi ngay lập tức!”