Trần Khả Như tiếp lời của Trần Khả Hân mà nói.
“Cô nói thử xem?”
Trần Khả Hân nhướn mày, ánh mắt mang theo ý tứ sâu xa nhìn chằm chằm vào thằng bé đang giãy giụa càng lúc càng yếu ở trên mặt đất.
“Là Trần Phương Liên.”
Lúc Trần Khả Như nói ra cái tên này, vừa khẳng định lại vừa bình tĩnh.
Điều này cũng có thể giải thích được tại sao Trần Khả Như lại bắt trói con trai của Trần Phương Liên tới đây.
“Nghiêm túc mà nói, tôi cũng đã giúp cô đấy. Cô đoán xem, cái con đĩ Trần Phương Liên kia tại sao lại muốn giết mẹ của tôi?” Nỗi đau của Trần Khả Hân bị đè nén trong lòng quá lâu, cho nên vào thời khắc này, khi thấy kế hoạch của chính mình sắp được thực hiện thì mới có thể vui mừng đến như thế.
Trần Khả Như không nói chuyện, tiếp tục nói: “CS thực sự của khu vui chơi Cực Quang, kẻ giết người kia là do Trần Phương Liên và mẹ của tôi cùng nhau phái đi, Trần Phương Liên hứa sẽ cho mẹ tôi rất nhiều lợi ích, nhưng mà khi sự việc bị bại lộ, cô ta lại giết người diệt khẩu rồi đẩy hết toàn bộ trách nhiệm lên đầu của mẹ tôi... Tôi thề tôi sẽ báo thù, cô, Trần Phương Liên, Lê Hoàng Việt, các người một người cũng đừng hòng chạy được...”
Biểu cảm trên gương mặt của Trần Khả Hân gần như điên cuồng, cô ta đã mất đi hết tất cả những thứ mà cô ta vẫn luôn coi là niềm tự hào, cô ta cho rằng, chính mình rơi đến bước đường như thế này, cũng là bởi vì những người khác, là do người khác sai.
Ánh mắt Trần Khả Như lạnh lùng nhìn Trần Khả Hân, Phan Lệ Thu bảo hổ lột da, nhưng kết quả là đến cuối cùng tất cả những tội lỗi do chính bà ta gây ra tự mình bà ta lại gánh lấy toàn bộ.
Chỉ là Trần Khả Như nghĩ không ra, Trần Phương Liên trực tiếp phái sát thủ đi là được rồi, tại sao lại phải đi một đoạn đường vòng, kéo theo cả Phan Lệ Thu xuống nước chứ?
Hơn nữa, cho dù những năm này Trần Phương Liên lăn lộn ở nước ngoài rất tốt đi nữa, nhưng sao có thể lấy ra hết tiền dành dụm của chính mình, ra tay hào phóng để mà thu mua, lôi kéo Phan Lệ Thu được chứ?
Hoặc là phía sau Trần Phương Liên có người chống lưng, hoặc là cô ta hợp tác với Lương Huy và Lương Như rồi, bởi vì dù sao thì cũng đừng quên, lúc trước Tống Quốc Minh từng đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc trong công ty của Lương Huy, nếu nói bọn họ cấu kết với nhau, điều này hoàn toàn có khả năng rất lớn.
Huyệt Thái Dương của Trần Khả Như truyền đến một trận đau âm ỉ, an toàn tính mạng của cô hiện giờ còn chưa thể đảm bảo, cứ coi như cô biết hết được toàn bộ chân tướng thì lại như thế nào? Những thứ cô mất đi trong khoảng thời gian này, cũng không thể lấy lại được nữa.
Nước đã tràn ly, khó mà lấy lại.
Trần Khả Hân giống như bị ma quỷ sai khiến vậy, không ngừng lặp lại: “Đều do lỗi sai của tất cả các người, là do các người hại tôi! Tôi vốn dĩ vẫn có thể yên ổn làm con gái lá ngọc cành vàng của nhà họ Trần, hưởng thụ một cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền, tôi cũng không muốn biến thành như thế này đâu... Tôi cũng không muốn biến thành tội phạm giết người...”
“Trần Khả Hân, đường là do mình đi, cần gì phải oán trời trách người.”
Trần Khả Như khẽ thở dài nói, trong con ngươi cũng không hề có bất kỳ sự giễu cợt hoặc là đồng tình nào, không buồn cũng không vui.
“Trần Khả Như, chị bớt giả mù sa mưa đi, chị cho rằng bản thân chị là nhà triết học, nhìn thấu được sống chết của thế gian hay sao... Ha ha... Ngày mai tôi sẽ khiến cho chị đau khổ đến cùng cực mà chết đi, chị đợi đấy đi, các người rồi sẽ đều gặp phải báo ứng!”
Trần Khả Hân trút giận xong thì lập tức rời đi.
Người đáng thương nhất định có chỗ đáng hận.
Trần Khả Hân và Lê Mỹ Hoa là cùng một loại người, chỉ có điều là vận may của Lê Mỹ Hoa rất tốt, có được một người anh trai và một gia đình sẵn lòng bảo vệ, che chở cho cô ta.
Còn Trần Khả Hân và cô lại giống nhau, chỉ có thể chịu đựng.
Đứa bé trai chớp chớp đôi mắt to nhìn cô, bên trong con ngươi xen lẫn sự sợ hãi và hy vọng vô biên. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Cậu bé đang xin cô giúp đỡ.
Trần Khả Như không làm được, cô có sự oán hận đối với đứa bé này, cô không thể nào tỏ ra bình tĩnh hòa nhã được.
Đứa trẻ dĩ nhiên là vô tội, nhưng ai lại cố tình để cho nó đầu thai vào trong bụng của người phụ nữ ác độc kia chứ!
“Sợ cái gì, trời sẽ sáng thôi, sẽ có người đến cứu nhóc thôi.”
Trần Khả Như lẩm bẩm, con ngươi trong suốt dần dần tan rã.
Đứa bé trai vẫn nhìn chằm chằm vào Trần Khả Như, cậu bé nhận ra được, dì này là người phụ nữ mà mẹ căm ghét.
Cô ta có đáng ghét không?
Đêm tối ngắn ngủi, hoặc có lẽ là do lúc ánh mặt trời dâng lên vẫn luôn cho đó là ánh sáng, trên thực tế lại là bóng tối vô tận.
Tòa nhà Á Châu.
Lúc Lê Hoàng Việt nhận được điện thoại của tên bắt cóc đã là tám giờ sáng ngày hôm sau rồi.
“Tổng giám đốc Việt, hiện giờ con trai anh đang ở trong tay tôi, anh mau chóng đem mười tỷ tiền mặt tới đây, nếu không tôi sẽ lập tức giết con tin.”
Trong điện thoại, giọng điệu của kẻ bắt cóc rất hung hãn và ngông cuồng.
Chuyện đứa bé kia bị bắt cóc, tối ngày hôm qua anh đã được báo tin rồi. Nhớ lại dáng vẻ khóc lóc sướt mướt của Nguyễn Phương Thanh, nhất thời vẻ mặt anh lại lạnh giá giống như pho tượng vậy.
“Hiện tại tốt nhất là anh nên giết con tin đi cho tôi, Lê Hoàng Việt tôi hận nhất chính là có người dám uy hiếp tôi!”
Lê Hoàng Việt tức giận thở gấp, chuẩn bị cúp điện thoại thì tên bắt cóc lại nói: “Trong tay tôi không chỉ có con riêng của anh, còn có cả vợ trước của anh... hai mạng người, anh đều không cần hay sao?”
Dương Thành Trung ở một đầu khác của điện thoại có chút ảo não, không ngờ tới được Lê Hoàng Việt lại có thể máu lạnh vô tình đến như vậy, ngay cả tính mạng của con trai ruột cũng không quan tâm đến, mà chuyện không bình thường nhất là, nếu như không phải Trần Khả Hân cũng bắt cả Trần Khả Như tới đây, một cô vợ trước hoa vùi liễu dập như thế vẫn sẽ có người quan tâm đến sống chết của cô sao?
“Anh nói còn có ai?”
Lê Hoàng Việt đè thấp giọng hỏi.
“Vợ cũ của anh, Trần Khả Như ấy, anh đem mười tỷ tới đây để đổi lấy hai người, quá lời rồi đúng không. Nhỡ kỹ, đừng có báo cảnh sát, một lát nữa đến, chỉ cho phép hai người là anh và Trần Phương Liên đến, nghe thấy hay không?”
Lê Hoàng Việt hung hăng ném điện thoại di động, “Bốp” một tiếng đập vào trên cửa sổ thủy tinh chịu lực công nghiệp, trên một mảng trong suốt dường như mơ hồ xuất hiện một vết nứt.
Lúc Lê Chí Cường tiến vào, thứ thấy được chính là hình ảnh đằng đằng sát khí này.
“Điều tra hành tung của Phan Huỳnh Đông và Trần Khả Như!”
“Vâng, Tổng giám đốc Việt.”
Lê Chí Cường cảm thấy vô cùng kỳ lạ, ngày hôm qua không phải Tổng giám đốc Việt đã biết được Phan Huỳnh Đông đặt ba tấm vé máy bay đi Thành phố Hải Phòng rồi hay sao, Bệnh viện Đức Giang bên kia cũng đã xác nhận qua là Trần Khả Như đã xuất viện rồi.
Mấy phút sau, Lê Chí Cường nói: “Tổng giám đốc Việt, ngày hôm qua Phan Huỳnh Đông đã đổi vé máy bay, hai tấm vé, chỉ có anh ta và con gái anh ta cùng nhau rời đi, không có Trần Khả Như.”
Lê Chí Cường không biết chính mình nên vui mừng hay khổ sở, nếu như Tổng giám đốc Việt đã ly hôn với Trần Khả Như rồi thì anh ta dĩ nhiên cũng sẽ hy vọng Trần Khả Như có được hạnh phúc, nhưng chẳng qua là, trong lòng vẫn không được tự nhiên.
Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt vốn dĩ nên là một đôi không phải sao.
Mặc dù Tổng giám đốc Việt đã đính hôn cùng với Trần Phương Liên, nhưng mà chắc chắn là anh vẫn còn tinh khiết hơn cả tờ giấy trắng.
“Chí Cường, chuẩn bị mười tỷ.”
“Vâng.”
Giờ phút này Lê Hoàng Việt không hiểu được tại sao Trần Khả Như lại không rời đi cùng với Phan Huỳnh Đông, không phải cô nói là muốn cắt đứt toàn bộ liên hệ với anh, khiến cho anh không cần lo lắng về sau nữa hay sao?
Tất cả những gì cô phải chịu đựng, anh đều biết hết.
Hôm nay, có lẽ là một thời cơ.
Ánh sáng trong con ngươi của Lê Hoàng Việt dần dần trở nên sâu xa và thâm thúy, môi mỏng bình tĩnh mím chặt lại.
Mười giờ sáng.
Trần Khả Như và đứa bé trai chia ra đứng ở hai bên của vách đá thật cao, đều bị trói tay, đứng thẳng trong tiếng gió lạnh rít gào.
Rõ ràng đã gần tới trưa, nhưng nhiệt độ xung quanh vẫn vô cùng thấp, bốn người cùng thở ra hơi nóng, hơi nóng lại quấn quanh một chỗ cùng với màn sương mù dày đặc, càng làm hiện rõ thêm sự lạnh lẽo và hoang vắng ở nơi này.
Từ khóe mắt, Trần Khả Như có thể nhìn thấy được, phía sau cô là vực sâu không thấy đáy và vách đá nhấp nhô đang bị che lấp bởi sương mù trắng xóa, tất cả mọi người của Thành phố Đà Nẵng đều biết rõ độ cao của núi Bà Nà, biển trời ở phía xa xa được nối liền với núi rừng nơi đây bởi sông Túy Loan chảy xuôi đổ ra Vịnh Lăng Cô, bên ngoài của Vịnh Lăng Cô lại được thông với một trong những vùng sâu nhất của biển Đông, lúc thủy triều lên, chỉ có thể thấy được một vùng mênh mông vô tận.
Vô cùng rõ ràng, chỉ cần ngã xuống thì sẽ có hậu quả như thế nào.
Tối ngày hôm qua cô đã hiểu được rõ ràng rồi, cô đã từng rất sợ độ cao, nhưng hiện tại cô lại không còn sợ hãi, cho dù khoảng cách của vị trí cách nhau mười centimet, hai chân dường như cũng không biết được thứ gì gọi là run rẩy nữa.
Đứa bé trai ở bên cạnh ngược lại lại run rẩy vô cùng kịch liệt, miếng vải trong miệng đứa bé đã được lấy xuống, nhưng mà dù sao cũng chỉ là đứa trẻ ba tuổi, bị dọa sợ đến trắng bệch cả mặt, hoàn toàn mất đi dáng vẻ phách lối, kiêu ngạo trong khách sạn Khánh Hòa ngày hôm đó.
Thậm chí ngay cả tiếng kêu rên và tiếng khóc yếu ớt mà đứa bé cũng không dám phát ra ngoài...
Trần Khả Như đột nhiên cảm thấy được lòng dạ của chính mình vô cùng sắt đá, cứng rắn đến mức đáng sợ. Nếu đổi lại là trước kia, ít nhất cô cũng sẽ an ủi, cũng sẽ đồng tình.
Nhưng giờ phút này, trong lòng Trần Khả Như lại bình tĩnh như một hồ nước đọng.
“Khả Hân, sao mà người vẫn còn chưa tới đây nữa vậy? Chúng ta cũng đã nói rõ rồi đấy, tôi bắt người đến đây giúp cô, số tiền mười tỷ kia sẽ hoàn toàn thuộc về tôi, còn những chuyện còn lại, tôi đều sẽ không quan tâm đâu!”
Trong hai con mắt tham lam của Dương Thành Trung toát ra một chút bất an, dù sao thì anh ta cũng chỉ hám tài hám lợi mà thôi, ai biết được Trần Khả Hân đến cuối cùng là muốn giở trò quỷ gì.
Lỡ như kinh động đến cảnh sát, vậy thì anh ta sẽ dùng đến chiêu ăn không được thì đạp cho đổ!
“Anh gấp cái gì, tiền tài chỉ có thể cầu xin được từ bên trong sự nguy hiểm, không có can đảm thì ngay từ đầu anh không nên đồng ý với tôi, so với việc cứ như vậy mà trải qua một cuộc đời bình thường thì không bằng đi liều một phen, anh nói thử xem có đúng hay là không?”
Trần Khả Hân nhìn thôi cũng lười nhìn Dương Thành Trung một cái, nếu như không phải là do không tìm được người thì sao cô ta lại dùng đến Dương Thành Trung chứ? Vào lúc nhà cô ta rơi vào đường cùng rồi phá sản, cái tên anh họ chỉ biết đến lợi ích này đã đối xử với cô ta và Phan Lệ Thu như thế nào, cô ta làm sao có thể quên được?
Lúc lấy được tiền, thì thân thiết mặn nồng gọi một tiếng dì và em họ, lúc sa cơ lỡ bước, hắn cùng với tất cả những người họ hàng thân thích khác, đều tránh bọn họ giống như tránh bệnh dịch vậy.
Ha ha.
Đáy mắt Trần Khả Hân gợn lên một tia lạnh lẽo, mười tỷ, cũng phải còn mạng thì mới có thể tiêu được!
“Em họ nói đúng lắm, chúng ta đang làm một mối làm ăn lớn, sau này ăn uống không lo nữa rồi!” Dương Thành Trung không kiềm được ý nghĩ tham lam, dù sao thì có hẳn hai con tin, vậy thì có phải là tiền hơi ít rồi hay không?
Dương Thành Trung trầm tư suy nghĩ một hồi, lúc ngẩng đầu nhìn thì quả nhiên thấy được, ở phía xa xa có hai bóng người một thấp một cao đang dần tới gần, lại nhìn về phía xa hơn nữa, trống rỗng, không một bóng người, hẳn là không có người đi theo.
“Em họ, bọn họ tới rồi.”
Dương Thành Trung liếc mắt một cái thì đã lập tức thấy được chiếc vali đen ở trong tay của Lê Hoàng Việt, hưng phấn hò hét lên.
Trần Khả Hân cũng chăm chú mà nhìn, trong con ngươi thoáng qua một tia sắc bén, quả nhiên là tới rồi.
Theo tầm mắt của Trần Khả Như, cô thực sự nhìn thấy bóng dáng màu đen của Lê Hoàng Việt và thân hình nhỏ nhắn màu đỏ của Trần Phương Liên ở phía xa hơn, hai người một trước một sau bước trên con đường mòn vừa nhỏ vừa trơ trụi lên núi.
Trần Khả Như có thể loáng thoáng đoán được kế hoạch của Trần Khả Hân là gì, mười tỷ căn bản chỉ là cách để che mắt mà thôi, cô ta chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ tha cho bất cứ một người nào ở nơi này.
Trần Khả Hân muốn trả thù, điên cuồng trả thù.
Năm phút sau, tại một chỗ có địa hình cao nhưng cũng được coi như tương đối bằng phẳng, Dương Thành Trung đè ép Trần Khả Như, Trần Khả Hân đè ép đứa bé trai, hai người bọn họ đang cùng mong đợi sự xuất hiện của Lê Hoàng Việt và Trần Phương Liên.
Tại một khoảnh khắc khi mà thân hình của Lê Hoàng Việt hoàn chỉnh xuất hiện trước mặt cô kia, Trần Khả Như không kịp để bản thân thấy rõ được ngũ quan của anh thì đã vội vàng nhắm hai mắt lại.
Giờ khắc này, cô có chút hối hận rồi.
Cô đang hối hận, có phải quyết định của ngày hôm qua kia là một quyết định sai lầm rồi hay không? Nếu như lúc ấy cô cùng rời đi với Phan Huỳnh Đông, có lẽ hôm nay đã không phải đối mặt với Lê Hoàng Việt trong tình cảnh như thế này rồi.
Nhưng mà cho dù có nhắm mắt lại, Trần Khả Như vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Lê Hoàng Việt chưa từng rời khỏi khuôn mặt của cô như cũ.
Gặp nhau mà lại cứ như không gặp nhau.
Trần Khả Như sắp xếp lại những suy nghĩ lộn xộn của mình một chút, lần nữa mở cặp mắt sâu sắc tràn đầy đau xót ra, dưới đáy mắt trong suốt lúc này lại có thêm một phần kiên định, và dũng khí.
“Kiên, các người mau thả Kiên ra!”
Trần Phương Liên kích động hét lớn lên, sự lo lắng và nóng lòng trong mắt cô ta dường như không giống với giả vờ.
Khi mà Kiên nhìn thấy Trần Phương Liên, cả người dường như lập tức rung động, giãy giụa, lại phát ra tiếng kêu giống như một con thú nhỏ.
Nếu như trước đó có ai nghi ngờ rằng Kiên không phải là con trai của Trần Phương Liên, như vậy thì hiện tại, chân tướng đã bày ra ngay ở trước mặt rồi.
Hai người bọn họ thực sự là mẹ con, tình cảm yêu thương được biểu hiện ra ngoài giữa mẹ và con không thể nào giả mạo được.
“Cô đứng lại cho tôi!”
Trần Khả Hân lớn tiếng quát Trần Phương Liên đang muốn xông tới, trong mắt hoàn toàn là vẻ sung sướng tràn trề, cô ta tùy hứng lắc lư cánh tay của chính mình, tàn nhẫn uy hiếp nói: “Nếu như cô còn bước tới nữa, tôi sẽ lập tức đẩy con trai của cô xuống dưới!”