“Tôi đi với anh.”
Lê Hoàng Việt không nói gì bước lên xe cứu thương chứa thi thể, sắc mặt anh lạnh lùng, ánh mắt lạnh băng, nhìn không ra cảm xúc của anh.
Đội trưởng Dư cảm thấy, quá... Bình tĩnh.
Từ biểu hiện của tổng giám đốc Việt ở mấy lần xảy ra chuyện lúc trước, anh chắc chắn thuộc loại người nóng nảy, không bùng nổ sẽ chết. Nhưng bây giờ, anh lại bình tĩnh và lý trí khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng, mới là lạ.
E rằng sau khi xác nhận thì chuyện sẽ tương đối nghiêm trọng.
Đội trưởng Dư đang đợi kết quả giám định vết tích ở hiện trường từ các đồng nghiệp, bên kia dự định sẽ điều tra người theo dõi xung quanh, làm hết sức để khôi phục sự thật của vụ tai nạn. Rất rõ ràng là nếu không vì tình huống không thể tránh khỏi, thì tài xế sao có thể chuyển hướng được, hiện trường phải có xe khác, hơn nữa, khả năng cháy nhiên liệu do va chạm là vô cùng nhỏ. Nên không thể loại trừ nghi án cố ý giết người, hay là ngoài ý muốn.
Trên xe, điện thoại di động của Lê Hoàng Việt trong túi vang lên hồi lâu, giống như tiếng chuông chết người không chịu dừng lại. Cuối cùng, anh cũng nhận máy, giọng nói của Hứa Mặc vang lên bên trong, anh ta thở gấp và dồn dập.
“Tổng giám đốc Việt, Mike và Lạc Kỳ... Đã được người cứu.”
Đầu bên kia loa tiếp tục im lặng. Hứa Mặc rất thấp thỏm bất an, loại chuyện như vậy anh ta cũng không muốn xảy ra, ai mà ngờ hai người này lại kinh động đến đại sứ quán và thị trưởng, nên họ không thả người không được.
Cho dù tổng giám đốc Việt ở đó, thì cũng không có cách gì.
Anh ta tiếp tục nói: “Tổng giám đốc Việt, xin lỗi, phía bên anh, bà chủ không sao chứ?”
Tổng giám đốc Việt vừa rời đi một cách vội vàng như vậy, anh ta ở bên này lại gây chuyện khiến kế hoạch thay đổi không kịp lường, đúng là nghèo còn gặp cái eo, hết sức xui xẻo.
Sau một thời gian dài im lặng như chết, cuối cùng anh cũng lên tiếng: “Cô ấy nhất định sẽ không có chuyện gì!”
Là lời khẳng định, vừa tựa như tự an ủi, hay giống như một lời thề.
Ánh mắt Lê Hoàng Việt nhìn thi thể người phụ nữ, trong hơi thở của anh ngập tràn mùi mùi khét lẹt nồng nặc và nóng bỏng, ánh mắt lúc sáng lúc tối.
Trần Khả Như, làm sao em có thể chết được?
Anh không tin.
Lê Hoàng Việt sẽ không bao giờ tin, lẽ nào chỉ dựa vào một chiếc nhẫn và dây chuyền sao? Cực kỳ buồn cười!
Trần Khả Như đã đồng ý với anh, cô sẽ bảo vệ tốt bản thân.
Dọc theo đường đi, cũng như thời gian chờ đợi sau khi đến bệnh viện, anh chịu sự dày vò từng li từng tí một. Tuy trên mặt anh không nhìn ra chút cảm xúc nào, nhưng trên thực tế anh đã sớm phát điên.
Hứa Mặc ở đầu dây bên kia nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, cùng lúc đó anh ta cảm thấy không thể, vì Mike và Lạc Kỳ ốc còn không mang nổi mình ốc, thì vốn không có thời gian và tinh lực đi bắt Trần Khả Như, cho nên... Có thể là do người khác.
Hứa Mặc nhíu chặt mày lại, sự lo âu trong lòng anh ta cũng không ít hơn Lê Hoàng Việt. Cũng may anh ta nghe theo sự phân phó của tổng giám đốc Việt, nên đã phái người lặng lẽ theo dõi bọn họ, thì mới có thể lập tức tra ra điểm dừng chân của bọn họ. Anh ta sợ nhất là bọn họ trực tiếp rời khỏi thành phố An Khánh và nước mình, vì một khi họ ra nước ngoài thì manh mối sẽ bị chặt đứt.
Sau khi giải quyết xong chuyện giáo đường, lúc Hứa Mặc đến bệnh viện đã chạng vạng.
Dọc theo đường đi, anh ta biết được tình hình từ Đội trưởng Dư. Anh ta vốn cho là bà chủ nhiều nhất chỉ bị tổn thương nghiêm trọng hoặc là bị người ta bắt đi, nhưng kết quả như vậy quả thực khiến người ta khiếp sợ.
Làm sao có thể?
Là ai làm?
Vấn đề là Mike và Lạc Kỳ dường như không có chiều hướng làm tổn thương Trần Khả Như, thì làm sao đảo mắt một cái đã có người hại chết cô?
Mãi cho đến anh bước tới sảnh tầng một của Bệnh viện I.
Hai cô y tá vừa đi vừa nói chuyện, một trong hai người nhìn rất quen. Hứa Mặc cảm thấy chắc là mình biết, ít nhất anh ta đã từng nhìn thấy ở trong buổi cầu hôn ở bệnh viện gần đây.
“Thôi Đại Thư, vết thương của bác sĩ Trang có nặng không?”
“Vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu để cấp cứu, máu chảy quá nhiều, thân thể bị gãy xương nhiều chỗ. Ôi, hôn lễ đang yên lành, tội quá, hy vọng lần này bác sĩ Trang có thể bình an vô sự!”
“Bác sĩ Trang vẫn tốt, bác sĩ Trần mới khổ, thi thể bị đốt cháy như vậy thì không thể nhận dạng nổi, lát nữa sẽ lấy máu chờ đối chiếu DNA, tôi đoán là...”
Hai người tỏ vẻ tiếc nuối thở dài.
Sắc mặt Hứa Mặc trắng bệch, trong lòng anh ta đột nhiên chột dạ, tay chân lạnh buốt, không biết là vì sao?
Rốt cuộc là anh ta đang lo lắng vì ai?
Bà chủ hay là Vũ Tuyết Trang?
Nếu là bà chủ thì vì sao lại không khống chế được bước đi của mình, dần dần đi đến phòng cấp cứu, trong đầu, trong đầu không ngừng lặp lại cảnh tượng hôn lễ lúc ban ngày.
Trong lúc lơ đãng, ánh mắt của anh ta nhìn Vũ Tuyết Trang.
Hôm nay Vũ Tuyết Trang rất đẹp, cô ấy và bà chủ là khác nhau. Ánh mắt của cô ấy rất to, giống như hạnh nhân vậy, tổng thể cơ thể tròn trịa, nhưng lại không béo, rất cân đối... Nhưng anh ta cũng không biết bản thân có cảm giác gì với Vũ Tuyết Trang, anh ta chỉ biết lúc này anh ta rất lo lắng cho cô ấy.
Mấy phút sau, đèn trong phòng mổ tối đi.
Cửa mở ra, bác sĩ từ đi ra bên trong, rồi bỏ khẩu trang ra. Bác sĩ hơi mệt mỏi nói với người đối diện: “Bệnh nhân chung quy đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, hôm nay cứ quan sát ở khoa hồi sức cấp cứu một đêm trước, rồi ngày mai có thể chuyển sang phòng bệnh bình thường.”
“Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ.”
Bố mẹ Vũ Tuyết Trang không ngừng nói lời cảm ơn với đôi mắt ươn ướt.
Hứa Mặc lặng lẽ thở dài một hơi, anh ta có cảm giác như trút được gánh nặng. Nhìn giường bệnh nhanh chóng bị đẩy qua hành lang, anh ta mới rời đi, đi nhanh đi về phía trước.
Không sao là tốt rồi.
Thế nhưng, bên Tổng giám đốc Việt...
Khi anh ta lên đến tầng, Tổng giám đốc Việt đang ngồi trên ghế dài ở lối đi, anh hút một điếu thuốc với vẻ cáu kỉnh và u uất.
Trong vòng khói thuốc làm mờ đi khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng của anh, anh ngồi với vẻ ủ rũ chán nản, nhưng động tác hút thuốc lại vô cùng điển trai và hấp dẫn thế, mang vẻ đẹp chán chường.
Tâm tình tổng giám đốc Việt bây giờ chắc chắn hết sức tệ hại.
Mấy phút trước, anh ta còn rất lý trí tự nói với mình, nhất định không được để mất Mike và Lạc Kỳ.
“Thưa anh, trong bệnh viện không thể hút thuốc, anh không biết sao?”
Một y tá trẻ chạy đến và nói với một giọng điệu không mấy thiện cảm.
Hứa Mặc đang muốn nói hút thuốc quả thực không đúng, nhưng cô y tá nhỏ này cũng đừng không biết gì mà đụng vào họng súng, đúng là khiến người ta toát mồ hôi hột.
Lê Hoàng Việt đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt hẹp và sâu.
Cô y tá nhỏ ngây người, hai má đột nhiên ửng hồng, thật đẹp trai!
Có lẽ là người mới đến, nếu không sao lại thẳng thừng nhìn chằm chằm tổng giám đốc Việt như vậy. Lê Hoàng Việt vốn mang cảm giác xa cách với người thường, tính tình lạnh lùng nghiêm khắc đến dọa người, lúc này cô y tá nhỏ mới biết sợ.
Hứa Mặc còn tưởng Lê Hoàng Việt sẽ tức giận, nhưng kết quả anh chỉ cầm điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa ném đi, lòng bàn chân dùng sức giẫm lên nó.
Anh như thế khiến cô y tá nhỏ trốn xa vì sợ.
“Tổng giám đốc Việt.”
Hứa Mặc nhẹ nhàng mà đi tới bên cạnh anh, thấp thỏm nhìn anh. Anh ta không biết nên nói cái gì để đối phương dễ chịu, anh ta chỉ cảm thấy kiềm nén như vậy đối với tổng giám đốc Việt là không tốt.
Anh cần phải phát tiết.
Lê Hoàng Việt không nói gì, Hứa Mặc cũng không lên tiếng.
Khi cả hai đang cùng nhau chờ đợi kết quả thì gặp đội trưởng Dư mang kết quả điều tra đi tới.
Hệ thống phanh của Maybach trong vụ tai nạn không phát hiện ra dấu hiệu hư hỏng do con người gây ra, và nguyên nhân của vụ cháy không phải do tai nạn, mà có người cố tình phóng hỏa giết người. Nhưng hiện trường không có người chứng kiến, không có người theo dõi nên rất khó tìm ra kẻ đã ra tay!
Dứt lời, ánh mắt của Hứa Mặc và Lê Hoàng Việt đều thay đổi.
Quả nhiên là có người ở giở trò hại!
Đội trưởng Dư nói: “Ta nhờ đồng nghiệp lấy camera giám sát hành trình của đoạn đường gần nhất, tôi tin chẳng mấy chốc nữa phương tiện gây tai nạn sẽ sớm được tìm ra, một khi có tình hình mới, tôi sẽ thông báo ngay cho hai người.”
Mặt Lê Hoàng Việt lạnh băng đến ép người, trong mắt anh như đang chứa gì đó.
Hứa Mặc nói: “Cảm ơn cảnh sát Dư.”
“Không cần khách khí, cho tới giờ, cảnh sát chúng tôi thực sự rất xấu hổ vì đã không hoàn thành trách nhiệm bảo vệ tốt công dân thành phố.”
“...”
Mấy phút sau, phía bệnh viện cử đại diện đến thông báo kết quả đối chiếu DNA. Ngoài chào hỏi đội trưởng Dư ngoại trừ và tổng giám đốc Việt, thì cũng tới vì đợi tin tức.
Bác sĩ pháp y lấy một tờ giấy A4 mỏng ra, nhìn chằm chằm vào đó, rồi thông báo với vẻ hơi tiếc nuối: “ Sau khi đối chiếu DNA của ngân hàng máu trong bệnh viện với phần trích từ máu của tử thi, tương thích nhau một trăm phần trăm. Bệnh viện chúng tôi xác định người chết chính là nữ bác sĩ Trần Khả Như.”
Dứt lời, bầu không khí đột nhiên nặng nề.
Sắc mặt ba người đồng thời tối xuống, trong lòng lạnh lẽo.
Hứa Mặc là người đầu tiên nghi vấn: “Bác sĩ, có thể nào, có phải anh nhầm lẫn gì không?”
Hứa Mặc bây giờ rất sợ hãi khi nhìn sắc mặt của Lê Hoàng Việt, anh ta sợ mình gặp phải cảnh tượng khiến mình sợ hãi.
Trong lòng anh ta tồn tại một chút hy vọng.
Đội trưởng Dư phụ họa theo: “Đúng vậy, bác sĩ, các anh chắc không? Có thể nhầm lẫn mẫu máu của bệnh viện không?”
Bác sĩ pháp y nghe xong, vẻ mặt hơi tức giận, nói với giọng nói cũng hơi không thiện cảm: “Các anh có ý gì, anh nghi ngờ chuyên môn của chúng tôi sao? Nếu anh không tin, thì có thể đến cơ quan thẩm định khác để giám định!”
Đội trưởng Dư nói: “Thật ngại quá, chúng tôi mới không có ý đó... Chỉ là... Chỉ là khó chấp nhận...” Càng nói, anh ta cũng thấy xấu hổ.
Nói chung, loại phán đoán mang tính khoa học này không thể sai được.
Kết quả này đối với bất kỳ ai cũng là nhát trí mạng nghiêm trọng, không hề khoan nhượng.
Đội trưởng Dư và Hứa Mặc đều có tâm trạng nặng nề, nhưng dù thế, họ không phải Lê Hoàng Việt thì làm sao có thể hiểu được tâm tình của anh.
Ngày vui, cô dâu chết.
Trên đời này còn có điều gì tồi tệ và bi thảm hơn thế này không?
Trong nháy mắt, Lê Hoàng Việt đi vào trong phòng xét nghiệm.
Trong căn phòng lạnh lẽo nồng nặc mùi nước khử trùng, cô gái đen sì nằm lẻ loi trên chiếc giường giải phẫu lạnh lẽo màu trắng, thi thể cháy đen đến mức không thể nhận ra, những phụ kiện trên người cô đã được tháo ra và đặt trên đồ đựng dụng cụ ở bên người, chúng phát ra ánh sáng chói mắt và châm chọc.
Cộp, cộp.
Tiếng bước chân của anh cuối cùng cũng dừng ở cạnh cô, thân hình anh cao lớn, khuôn mặt tuấn tú dường như ngưng tụ một lớp sương lạnh, ánh mắt anh mở to, hơi thở và nhịp tim anh rõ ràng tồn tại, nhưng lại có sự tan vỡ và đen tối đến tĩnh mịch.
Anh vươn tay ra, để nó ở giữa không trung.
Trần Khả Như, em đã chết thật sao?
Vì sao một chữ, một dấu chấm anh cũng không tin? Làm sao em có thể chết được chứ?
Lý trí của anh đang khống chế, không thể nào, hung thủ bày ra trăm phương ngàn kế như vậy thì không thể nào phóng lửa chỉ để giết người!
Lý luận như vậy, nhưng thực tế kết quả như thế nào!
“Trần Khả Như, không có sự cho phép của anh, tại sao em có thể rời khỏi anh!”