“Quá đáng?”
Lương Huy nhún vai: “Tôi cảm thấy hời cho các người quá rồi.
Những người này vốn dĩ tôi phải giết sạch hết, bây giờ tôi cho con trai cô một con đường sống.
Cô không cảm thấy tôi có lòng từ bi sao?”
Hừ! Lâu rồi cô mới thấy có người vì giết người mà tìm ra cái lý do trong sạch không dính bụi trần như thế này! Trần Phương Liên hợp tác với Lương Huy, may mà Trần Phương Liên không nói lá bài cuối cùng cho Lương Huy biết, nếu không thì dựa vào dã tâm báo thù của Lương Huy, không biết ông ta sẽ gây ra rắc rối gì, có thể làm hủy hoại danh tiếng của Tập đoàn Á Châu chỉ trong chốc lát.
Ánh mắt ông ta biến sắc, ông ta không kiên nhẫn được mà thúc giục: “Lê Hoàng Việt, mau ra tay đi, đừng lề mề nữa! Đừng đợi đến khi tôi không còn kiên nhẫn nữa!”
Ông ta máu lạnh vô tình đè lên trán của Kiên.
Kiên trưởng thành hơn tuổi của mình, không biết có phải vì bị ảnh hưởng bởi Trần Phương Liên hay không, hay là sự kích động của nửa năm trước đã nung nấu tâm trí cậu theo một cách nào đó.
Để bây giờ khiến cho cậu rất bình tĩnh, trong đôi mắt không hề có chút sợ hãi.
Càng vậy cậu càng nghiến chặt răng để không phát ra một âm thanh nào cả.
Lê Hoàng Việt nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu, anh cúi người xuống, nhặt con dao găm rồi từ từ đứng lên, nhìn thẳng vào đám trẻ con đó.
“Đừng mà.”
Mặc dù trời đang rất nắng nóng nhưng Trần Khả Như cảm thấy ớn lạnh toàn thân, nhiệt độ giảm mạnh, môi và răng run lập cập.
Lương Huy đang muốn ép Lê Hoàng Việt trở thành hung thủ giết người.
Không! Không chỉ là hung thủ giết người, mà còn là một con ác quỷ thực sự, giết hại trẻ con.
Theo bước chân của Lê Hoàng Việt, Trần Khả Như đột nhiên hét lớn lên: “Lương Huy, rõ ràng anh biết thứ tôi căm ghét nhất chính là anh ta và con của Trần Phương Linh, anh dựa vào đâu mà nghĩ rằng tôi sẽ cứu anh ta chứ?”
“Lê Hoàng Việt, không được giết người, nếu không cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu!”
Trần Khả Như kích động hét lên, toàn thân run lẩy bẩy.
Lúc cô vừa dứt lời, vẻ mặt của Kiên lập tức xuất hiện một chút khác thường, ánh mắt cậu bé thay đổi, nhìn chằm chằm vào Trần Khả Như.
Ánh mắt ấy như đang xem kĩ, như tìm tòi nghiên cứu, như quan sát, như phân tích, vô cùng phức tạp.
Đơn nhiên là cậu bé không thể hiểu nổi lời nói của Trần Khả Như, thế nhưng trong đầu cậu bé vẫn nhớ rất rõ rằng nửa năm trước Trần Khả Như đã liều mạng nắm chặt tay của cậu bé, khuôn mặt xinh đẹp và cứng rắn của cô luôn tồn tại trong kí ức của cậu bé, không thể nào quên được.
Hôm nay nhìn thấy cô, cậu bé vừa vui mừng vừa ngạc nhiên.
Nhưng tại sao cô lại nói căm ghét mình? Là vì mẹ mình sao? Lê Hoàng Việt không quay người lại, thứ anh để lại cho cô chỉ là một bóng lưng vô cùng kiên định, người trả lời cô chỉ có Lương Huy.
Lương Huy cười xong thì ung dung nói: “Trần Khả Như, đã đến bước này rồi thì đừng có hát đôi với ông đây nữa.
Không sai, tôi muốn Lê Hoàng Việt thay tôi giết người.
Bây giờ ngoài việc các người nghe theo lời tôi ra, thì còn có cách nào tốt hơn sao?”
Ông ta ác độc quá rồi, cho dù lần này thoát chết được, thì hai tay ông ta cũng đã nhuộm đầy máu tươi của bọn trẻ, ngồi tù là cái chắc.
Trong lòng ông ta sẽ thấy thế nào, liệu ngày đêm có bị lương tâm khiển trách không? Trong ánh mắt phẫn nộ và bất lực của Trần Khả Như, Lê Hoàng Việt đã đi đến trước mặt đứa trẻ.
“Cầu xin anh đó, đừng……”
Một cô giáo chặn trước mặt, nước mắt lưng tròng, run rẩy van xin: “Đừng giết bọn trẻ, giết tôi đi, tôi là cô giáo của chúng nó.”
Bọn trẻ, đứa nào cũng vô cùng sợ hãi, những sinh mạng nhỏ bé mong manh có thể bị cướp đi trong tích tắc.
Đôi mắt Lê Hoàng Việt sâu thẳm, khuôn mặt lạnh lùng không một chút biểu cảm.
“Ngây ra đó làm gì, nhanh một chút, có cần tao giúp mày một tay không?”
Đôi mắt Lương Huy tràn đầy niềm vui khi được trả thù một cách tùy tiện.
Đối với ông ta mà nói, không có gì thú vị và phấn khích hơn khi nhìn thấy dáng vẻ đau khổ trong sự lựa chọn của họ.
Những thứ đã mất của ông ta, bắt buộc phải đòi lại từng chút từng chút.
Khi Lê Hoàng Việt giơ con dao găm bằng bạc sáng chói lên, trái tim Trần Khả Như như đang treo lơ lửng, không có điểm tựa, lơ lửng trong không trung.
Hơi thở và nhịp tim trong một thoáng chốc đột nhiên dừng lại! Nhưng Lê Hoàng Việt trong chớp mắt không đâm mà lại hạ tay xuống, anh quay lại đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Lương Huy, rồi trầm giọng nói: “Lương Huy, tôi biết cho dù tôi có giết năm đứa trẻ, cho dù tôi có giết hết tất cả mọi người, thì ông vẫn không buông tha cho Kiên, hay buông tha cho bất cứ ai, có đúng không?”
Ánh mắt Lương Huy dần dần tối sầm lại, trên môi hiện lên một sự căm hận thấu xương, ông ta nghiêm nghị trả lời: “Không sai, tao chỉ là muốn chơi mày thôi, cho dù mày có nói gì làm gì thì cũng không có tác dụng.
Mày có thể trả lại tất cả những gì mà tao mất không? Không thể.
Cho nên nếu mày đã đến rồi, thế thì chết chung đi!”
Nói xong, Lương Huy đột nhiên mở khóa kéo áo gi-lê ra, trong đó nổi lên những vật hình trụ màu vàng dày đặc buộc quanh người ông ta.
“Quả bom!”
Trần Khả Như bụm miệng lại, cố gắng không để vẻ hoảng sợ của mình lộ ra.
Trên người Lương Huy buộc toàn là bom, giống như tình tiết thường thấy trên phim, nhưng cô không thể xác định được, uy lực của quả bom rốt cuộc mạnh đến mức nào, mọi người có khả năng sống sót thoát khỏi đây không! “Bây giờ thì biết rồi nhỉ, tại sao tôi không nôn nóng giết các người?”
Trong mắt ông ta hiện lên nỗi đau buồn và hận thù, bây giờ ông ta không cần che giấu nữa: “Bởi vì, tôi muốn tất cả những người ở đây, bao gồm cả đám cảnh sát thối mai phục xung quanh kia, tất cả phải chết chung với tôi, cùng đến chỗ chết!”
Lương Huy với Trương Phước Thành từng buôn bán ma túy và mở sòng bạc tham gia vào các hoạt động phi pháp, máu tươi dính trong tay cũng không ít, có thể làm ra một túi thuốc nổ thế này cũng không phải là chuyện gì khó.
Cho nên mọi thứ lúc nãy đều là mánh khóe của ông ta, ông ta đang chơi với tất cả mọi người, tăng thêm niềm vui trước khi chết.
“Lương Huy, ông điên rồi sao? Ông tưởng ông báo thù thế này, ông sẽ vui vẻ sao? Ông sai rồi, kết cuộc của sinh mệnh không phải cái chết, cho dù xuống địa ngục rồi, ông tưởng rằng ông có thể thoát khỏi sự trừng phạt của tội ác sao?”
Trần Khả Như lạnh lùng nói, toàn thân run lên kịch liệt, đó là một loại sợ hãi theo bản năng.
Cô nhận ra cho dù là Trần Khả Hân, Phan Lệ Thu, hay là Trần Phương Liên, Lương Huy, thì phương thức giết người ngày càng tinh vi hơn, trên không, chết chìm, bây giờ thì bom, đúng là đủ kiểu đủ dạng, không đề phòng nổi.
Cô với Lê Hoàng Việt đúng là ngây thơ quá rồi, vốn có thể ôm một tia hi vọng trong lòng… “Uy lực của bom thật sự có mạnh như ông nói không?”
Lê Hoàng Việt đặt câu hỏi, trong câu hỏi nặng nề lộ rõ vẻ đoán không chắc.
Lương Huy tự hào nói: “Đương nhiên, nó đủ để nổ tung ngôi nhà ba tầng, hơn nữa…”
Ông ta vừa nói vừa nhấn cái nút phát ra tiếng “bíp”
giòn tan, như muốn chọc thủng dây thần kinh nhạy cảm của mọi người.
Ngay sau đó, Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt thấy rõ thứ mà Lương Huy mang theo không phải chỉ là một quả bom bình thường, mà là một quả bom hẹn giờ, những con số màu đỏ trên màn hình phía trên đang thay đổi nhanh chóng, biến mất theo từng giây.
“Rõ ràng dễ thấy, các người chỉ có thời gian năm phút.”
Ông ta nói không sai, chỉ còn lại năm phút, bom sẽ nổ! Bây giờ Trần Khả Như không thể bình tĩnh suy nghĩ vấn đề nữa rồi.
Cô liếc mắt nhìn Lê Hoàng Việt, sau một hồi vô cùng lo lắng, sắc mặt anh tái nhợt.
Phía sau lưng và đến cả ngọn tóc cô cũng đều ướt đẫm mồ hôi từ lâu, mồ hôi lăn dài trên lông mày khiến tầm mắt trở nên mờ mịt.
Lê Hoàng Việt nói dù cô muốn làm gì, anh đều theo cô.
Quả nhiên giống như anh nói, họ không phải thánh mẫu, trái đất sẽ không vì họ mà thay đổi quỹ đạo chuyển động.
Lương Huy không có ý định buông tha cho bất cứ ai, ông ta chỉ là kéo dài mạng sống của bọn trẻ, tạm hoãn cái chết của chúng nó, nhưng mọi thứ đều trăm sông đổ về một biển.
“Lê Hoàng Việt, anh đúng đấy.”
Cô dụi mắt, cuối cùng cũng nhìn rõ mặt ông ta, trong giọng nói không hề nghẹn ngào mà ngược lại vô cùng bình tĩnh, điềm đạm. Truyện Hot
Ông ta hỏi: “Hối hận không?”
Trần Khả Như lắc lắc đầu: “Không, ít nhất là chết không hối tiếc.”
Lê Hoàng Việt nhìn thấy nụ cười xinh đẹp dịu dàng của cô, nước mắt thủy chung lưu luyến, nét mặt thoáng đãng, lạnh lùng điềm đạm, đánh vào tim anh mãnh liệt.
Anh hận không thể lập tức ôm lấy cô.
Nhưng mà, không thể được nữa rồi.
Anh chỉ cố chấp lặp lại một câu: “Hãy tin anh.”
Lương Huy bắt đầu bực bội, ông ta nói một cách tàn nhẫn: “Đừng nói bản thân mình như vĩ đại lắm, nhân lúc còn thời gian vài phút, các người nên tâm sự nỗi lòng, trăn trối với nhau lời cuối cùng thì sẽ thực tế hơn đó.”
“Bom lấy từ đâu, trong nước không có thứ này?”
Lê Hoàng Việt hỏi mấy chuyện không dính dáng gì với nhau, và dần dần di chuyển bước chân của mình một cách âm thầm.
“Đương nhiên trong nước không có, tôi mua ở nước ngoài về và đặc biệt chuẩn bị cho các người đấy!”
“Vậy sao? Lương Huy, không lẽ ông không thấy tiếc sao? Nếu đổi lại là tôi, tôi chắc chắn sẽ giết Trương Phước Thành và thậm chí là tất cả những người đã gây nên thảm kịch cho ông.
Ông nghĩ thử xem, chỉ có hai mươi mấy người chúng tôi, mạng của ông, sự báo thù của ông, đúng là giá rẻ quá nha!”
Lê Hoàng Việt nói một cách bình tĩnh, anh như một con báo cường tráng, điềm tĩnh, lặng lẽ tiếp cận, như thể đã tính trước mọi việc...
Trong tay Lương Huy vẫn còn một khẩu súng và con tin, Trần Khả Như không biết chắc anh ta có tiến công hay không, nhưng mà Lê Hoàng Việt làm như vậy là rất nguy hiểm.
Sắc mặt của Lương Huy tối sầm lại, dường như muốn nổ tung.
Bởi vì lời nói của đối phương có lý, đánh trúng điểm nhạy cảm của ông ta.
Ông ta không nén nổi mà có chút mất tự tin đối với kế hoạch của mình.
Lê Hoàng Việt tiếp tục nói: “Lương Huy, ông nghĩ mà xem, từ một tập đoàn huy hoàng lừng lẫy đến lúc phá sản như ngày hôm nay, có bao nhiêu người được lợi, bao nhiêu người nhân lúc ông lâm vào cảnh khó khăn mà thừa cơ hãm hại, không lẽ những người đó không đáng chết sao?”
Thuận theo lối dẫn dắt suy nghĩ của đối phương, Lương Huy thật sự đang thay đổi một cách vô tri vô giác suy nghĩ vấn đề này.
Ngay lúc này, Lê Hoàng Việt tung ra đòn tấn công, con dao găm đánh đòn phủ đầu, ngay lập tức đâm trúng cổ tay phải của Lương Huy, giây tiếp theo Lê Hoàng Việt bổ nhào tới.
Gần như cùng lúc đó, Tống Quốc Minh vốn đang mê man cũng tỉnh lại, khi Lương Huy định ấn chiếc súng lục bên tay trái, thì cậu ta đã nhanh chóng chộp lấy nó.
Mọi chuyện xảy ra nhanh như chớp, Trần Khả Như còn không kịp nhìn thấy hết, nhịp tim cũng vì thế mà lên xuống thất thường, không yên theo trận vật lộn kịch liệt của họ.
“Ngây ra đó làm gì, nhanh đưa tụi trẻ ra ngoài, không còn thời gian nữa!”
Lê Hoàng Việt trấn áp Lương Huy, anh đấm từng đấm lên mặt Lương Huy.
Mặc dù bộ dạng ông ta nhếch nhác nhưng ông ta vẫn nở nụ cười đắc ý, không kịp nữa rồi, ai cũng không thoát được! “Được!”
Trần Khả Như nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô cùng với cô giáo kéo bọn trẻ ra ngoài, cánh cửa lại được mở ra, lính bắn tỉa và cảnh sát đặc nhiệm đang túc trực bên ngoài.
Trần Khả Như quay đầu lại nhìn Lê Hoàng Việt và Tống Quốc Minh một cái, vừa lo lắng vừa lớn tiếng hét lên với cảnh sát đặc nhiệm: “Đừng đi vào, trong đó có một quả bom hẹn giờ, sẽ nổ ngay lập tức, buộc phải đưa mọi người xung quanh trường mẫu giáo sơ tán đến chỗ an toàn!”