Sau khi Trần Khả Như đánh nó xong, trong lòng cô cũng không dễ chịu gì. Yêu cho roi cho vọt, chính vì cô dạy dỗ Minh Lâm chưa tốt nên hôm qua mới xảy ra chuyện kinh thiện động địa như vậy.
Minh Lâm ngẩng đầu lên, không cam tâm nói: "Mẹ, không phải như vậy đâu, con vốn không muốn đi đâu nhưng con nghe cô nói là do chú Việt đưa rất nhiều tiền cho bọn họ nên bọn họ mới đến đưa con đi. Bọn họ muốn đuổi con tránh xa mẹ ra, chú Lâm không thích con, chú lại càng không thích con ở giữa mẹ với chú ấy!"
Trần Khả Như ngạc nhiên hỏi: "Minh Lâm, con nói gì vậy?"
"Con nói thật, chú Việt là người xấu! Mẹ, chú ấy không thích con, con không nói sai!"
Minh Lâm oan ức, nước mắt lấp lánh nơi ở khóe mắt, nhưng những gì nó nói là sự thật, chính tai nó đã nghe được khi ở trên tàu. Trần Khả Như nhìn nó, ánh mắt rời sang nhìn cô và chú của Minh Lâm nói: "Chị này, những gì Minh Lâm nói là thật sao?"
Cô không thể tin được Lê Hoàng Việt lại có thể làm ra chuyện như vậy? Hơn nữa, anh không có lý do gì để làm thế. Lê Hoàng Việt là người đàn ông mà cô yêu thương, làm sao cô có thể nghi ngờ anh chỉ vì những lời vô căn cứ được.
Cô của Minh Lâm mặt không biến sắc, hơi tức giận nói: "Minh Lâm, cháu đang nói gì thế, cô chưa bao giờ bảo vậy mà."
Mặc khác, chú của nó cũng liên tục phản bác lại, hai người đều cư xử như họ rất vô tội và oan uổng.
Minh Lâm khóc rống lên: "Không phải, rõ ràng con đã nghe thấy! Hai người đang nói dối, hai người cùng một ruột với chú Việt, hai người đã bàn với nhau xong rồi, hai người muốn bán cháu đi!" Ánh mắt của nó tràn ngập sự tức giận, cả người kích động, hai má đỏ bừng.
"Minh Lâm, tại sao cháu lại nghĩ như vậy, cô là cô ruột của cháu cơ mà!"
Trần Khả Như chỉ thấy tai mình ù đi, không biết tin vào ai nữa, nước mắt của Minh Lâm, lời giải thích của hai vợ chồng kia.
Nhưng cô hiểu rõ một điều, cay đắng nói: "Minh Lâm, nếu có xảy ra chuyện gì thì họ cũng là cô và chú ruột của con, con là phận con cháu, con cần tôn trọng họ."
"Mẹ…"
Minh Lâm không ngừng khóc nức nở, nhưng nó không biết phải nói gì, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ. Bây giờ chuyện đã như vậy rồi, nó và hai người còn có thể hòa thuận với nhau nữa không? Vũ Tuyết Trang và những cảnh sát ở bên cạnh cũng đã mệt lắm rồi.
Cô của Minh Lâm chân thành nói: "Em gái à, để chị nói rõ chuyện này với em, Lê Hoàng Việt chồng em đúng là có đưa cho anh chị một khoản tiền, nhưng tối hôm qua mới chuyển khoản, tài khoản ngân hàng của chị vẫn còn thông tin chuyển khoản, em không tin thì có thể đi kiểm tra. Hôm qua có thể là Minh Lâm đã nghe nhầm rồi... chắc do nó còn nhỏ... hầy..."
Trần Khả Như đau lòng đưa mắt nhìn Minh Lâm, lồng ngực cô dường như có gì đó chặn lại, cô cảm thấy khó có thể biểu đạt cảm xúc, lúc này nó khóc cũng không ra, thở cũng không thở nổi nữa, ánh mắt cứng đờ nhìn chằm chằm vào người khác là ánh mắt mà Trần Khả Như không thích.
Mọi người đều thích những đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, ghét trẻ nói dối và nghịch ngợm, bộ dạng bây giờ của Minh Lâm khiến người ta rất khó chịu, chẳng còn vẻ ngây thơ đáng yêu nữa rồi. Ngay từ đầu cô thực sự không nên đưa Minh Lâm rời khỏi làng Văn Quán.
Nuôi con không chỉ đơn giản là cho con ăn uống no đủ là được, mà quan trọng nhất là dạy chúng đạo lý làm người. Cô chợt sững sờ một chút, cô cảm thấy mình đã thất bại rồi.
"Minh Lâm, cô không trách cháu, hôm qua nếu như cháu nói với cô chú cháu muốn về huyện Sìn Hồ thì cô chú cũng tôn trọng ý kiến của cháu. Nhưng cháu không nên lấy sự an toàn của cháu ra làm trò đùa, cháu có nghĩ đến một đứa trẻ như cháu ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì cô làm sao nhìn mặt cha mẹ đã mất của cháu được chứ, với cả, cô cháu cũng phải vội chạy tới đây nữa..."
Cô của Minh Lâm nói, nước mắt lã chã rơi, thấy cảnh động lòng, cô ta chẳng thể kìm được cảm xúc. Vũ Tuyết Trang không thể nhịn được nữa, nếu còn nói chuyện ngày hôm nay nữa thì cô sẽ biến thành một quả bom hơi cay mất, cô chẳng còn vui vẻ nữa. Bất luận là trên thực tế hay trên lý thuyết thì cô vẫn đứng về phía Lê Cặn Bã, dù như thế nào thì cô cũng chỉ nghĩ là trẻ con đang mất bình tĩnh thôi.
Cô ta bước tới trước mặt Minh Lâm và Trần Khả Như, ôm lấy thằng bé và nói: "Nếu như người đã tìm thấy bình an vô sự rồi thì mọi người đừng đứng yên ở đây nữa, tìm chỗ nghỉ ngơi một đêm đi, ngủ một giấc đi rồi ngày mai tính tiếp."
Các nhân viên cảnh sát lần lượt rời đi, vụ án mất tích đã được giải quyết, cảnh sát chắc cũng không nói nên lời, bọn họ bị một đứa trẻ đùa cợt cho xoay vòng vòng, trên chú tối đen giờ chỉ còn lại năm người. Ai cũng có thể nhìn ra được sắc mặt của Trần Khả Như lúc ấy vô cùng mệt mỏi, như cô đang tiếc rằng cô rèn sắt chẳng thành thép.
"Anh chị, thật ngại quá, hôm nay anh chị đến nhận nuôi Minh Lâm lại xảy ra chuyện như thế này, cả đêm hôm nay anh chị đã không được ngủ rồi, chi bằng anh chị đi nghỉ ngơi trước đi, thằng bé cứ giao cho em là được rồi."
Vũ Tuyết Trang nhờ hai vệ sĩ đưa hai vợ chồng về khách sạn, quay lại nhìn hai người một lớn một nhỏ đứng bên chú, chẳng lẽ định đứng đấy đến sáng mai sao?
"Minh Lâm, chị Trang hiểu em không thể chấp nhận nhiều thứ như vậy cùng một lúc được, chuyện ngày hôm nay chúng ta hãy quên đi, em xin lỗi chị Khả Như đi, ngày mai chúng ta sẽ cùng về thành phố được không?"
Vũ Tuyết Trang mỉm cười khuyên nhủ, nhưng thằng bé cứ sụt sùi, chớp chớp đôi mắt ngấn lệ sáng như trăng, chưa kể đến bộ dạng ngang bướng mà oan uổng kia thật làm cho người ta đau xót biết bao nhiêu.
"Minh Lâm, mẹ muốn hỏi con một câu."
Sau khi im lặng một lúc lâu, Trần Khả Như lên tiếng nói: "Sau khi con đến thành phố, tất cả những hành động bất thường và lần con trốn đi ngày hôm nay là con tự nghĩ ra hay có ai xúi con làm không?"
Trần Khả Như vừa nói xong thì Vũ Tuyết Trang im lặng như nuốt phải ruồi, nghĩ cũng đúng, một đứa trẻ sáu tuổi dù có suy nghĩ chín chắn và mạnh mẽ tới đâu thì cũng không thể tự làm những việc như này được. Nhưng nếu phía sau có người nào đó bày mưu tính kế thì lại khác. Vũ Tuyết Trang sợ hãi, chẳng lẽ là có người muốn chia cắt tình cảm Trần Khả Như với Lê Cặn Bã sao?
"Mẹ, không có ai đâu, con không biết, con sai rồi, mẹ tha lỗi cho con được không mẹ, lần sau con không dám nữa." Minh Lâm hoảng sợ, rối rít xin lỗi. Đừng nói là Trần Khả Như dễ mềm lòng mà cho dù là người có trái tim cứng rắn thì cũng không thể chịu được tiếng khóc lóc kể lể này được. Thằng bé vẫn là một đứa trẻ con, cho dù lúc bị kích động có ghê gớm như thế nào thì cũng chỉ là một con hổ giấy phản chủ, đâm một nhát là thắng.
"Mẹ hỏi con lần cuối, có ai giúp con làm tất cả những chuyện này không, là ai?" Khi Trần Khả Như nói, tất cả các tĩnh mạch ở cổ như lộ ra, cô thực sự rất buồn. Minh Lâm và cô ở cùng nhau lâu như vậy, ngoài ra không quen biết ai khác, tại sao lại nghe lời một người lạ đến mức phạm phải sai lầm lớn như vậy.
Vũ Tuyết Trang cũng khuyên nhủ: "Đúng rồi, Minh Lâm em trả lời đi, nếu không chị Khả Như sẽ tức giận và không cần em nữa đấy, đứa trẻ thật thà thì ai cũng thích, biết không hả?"
"Chú Minh, là chú Minh ạ."
Minh Lâm đột nhiên hét lên, mặt tái nhợt như tờ giấy, toàn thân yếu ớt. Nói xong thân hình bé nhỏ đó run rẩy. Vũ Tuyết Trang nhanh chóng ôm lấy Minh Lâm, có lẽ là cậu bé kích động quá nên ngất đi rồi.
Cô ấy thở dài, nheo mắt rồi bất chợt bộc phát lửa giận: "Tôi biết thằng cha Tống Quốc Minh kia là người không tốt mà, không ngờ rằng một người thực vật đã nằm lâu như vậy rồi mà trái tim lại xấu xa như vậy! Nhưng tính toán của anh ta sai rồi, nhân phẩm của Lê Cặn Bã có điểm đáng nghi sao, tình cảm giữa hai người là thứ anh ta có thể tùy tiện chia rẽ sao?"
"Về khách sạn trước đã."
Vũ Tuyết Trang còn muốn nói gì đó nhưng bị giọng nói lạnh lùng của Trần Khả Như cắt ngang. Đêm ở thành phố thực sự rất lạnh.
Vũ Tuyết Trang ôm lấy thằng bé, cố hết sức đuổi kịp Trần Khả Như: "Chị Khả Như, ngày mai chị định làm gì vậy, có cần em đưa Minh Lâm về thành phố không?"
Trước mắt là Minh Lâm vẫn còn mối câ hận sâu sắc với Lê Hoàng Việt, họ không thể hòa hợp với nhau được. Thật tốt, Tống Quốc Minh lại thích gây chuyện, Minh Lâm vốn đã đi rồi, Lê Cặn Bã coi trọng nghĩa khí, đưa cho người ta một khoản tiền coi như để tiễn nó. Trong tình yêu xuất hiện một người thứ ba không phải người thân của mình, người đàn ông nào cũng thấy khó chịu, sau này Trần Khả Như ở giữa sẽ khó xử.
"... Không biết."
Giọng nói của Trần Khả Như bối rối và mơ hồ, giống như biểu hiện của cô vậy.
Bác sĩ Như nay càng ngày càng thiếu quyết đoán, cô chú như đã mất đi khả năng phán đoán và không thể suy nghĩ thấu đáo nữa.
Tháng chín là ranh giới mơ hồ giữa cuối hè và đầu thu.
Cái nắng chói chang của mùa hè cuối cùng cũng kết thúc, thành phố đang đón những ngày mưa đầu tiên. Không có cái nắng gắt, độ ẩm trong không khí cũng dễ chịu hơn, tâm trạng mọi người cũng tốt hơn.
Nhưng đối với Lê Hoàng Việt mà nói, không có gì gọi là tốt hay không tốt cả.
"Tổng giám đốc Việt, tin tức từ thành phố nói Minh Lâm hình như đã biết chuyện anh thông đồng với cô của nó rồi…"
"Còn gì nữa không?"
"Người của chúng ta không tìm ra nó trước nên cô chủ đã biết rồi ạ."
"Đi xuống đi."
Lê Hoàng Việt thản nhiên, mím môi, ngay cả mí mắt cũng không nhếch lên.
Lê Chí Cường thầm nghĩ, tại sao hôm nay Tổng giám đốc Việt lại bình tĩnh như vậy, nếu là bình thường thì anh sẽ sớm tức giận rồi.
Sau đó, anh ta mới biết được, Tổng giám đốc Việt thực sự là đa mưu túc trí, xử lý mọi chuyện một cách bình tĩnh, còn có kế hoạch hoàn hảo nữa.
Tất nhiên cũng không thể thiếu sự hợp tác và kỹ năng diễn xuất của cô chú của Minh Lâm nữa.
"Anh còn có chuyện gì nữa không?"
Khi Lê Hoàng Việt xem tài liệu, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc nhìn anh ta.
Lê Chí Cường ngượng ngùng hỏi: "Tổng giám đốc Việt, chuyến bay của cô chủ là vào lúc mười một giờ ba mươi, đúng lúc anh có thời gian, anh có muốn đi đón không?" Nói không chừng, có thể khiến cô chủ ngạc nhiên đó.
"… Được."
Lê Hoàng Việt bình tĩnh trả lời, khóe miệng hơi cong xuống.
"Vậy tôi sẽ ra ngoài làm việc đây."
Lê Chí Cường đang tự đắc rồi đi thẳng tới cửa và đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Không đúng, Tổng giám đốc Việt, anh không lo lắng thằng nhóc đáng ghét kia sẽ quay về cùng cô chủ sao?"
Minh Lâm và Tống Quốc Minh thông đồng với nhau, nếu sau này ở lại bên cạnh Trần Khả Như nó sẽ luôn là một quả bom hẹn giờ.
Lê Hoàng Việt cau mày, ánh mắt thâm thúy nói: "Chẳng lẽ tôi lại không đối phó lại được với thằng nhóc đó sao?"