Nghiêm túc mà nói, cô ta không làm ra chuyện gì quá đáng với anh. Nguyên nhân mà chuyện giữa anh và Trần Khả Như không thành không có một chút liên quan nào đến Sman. Hơn nữa sau khi sự việc xảy ra, cô ta cũng không khóc sướt mướt yêu cầu anh chịu trách nhiệm.
Tóm lại, ghét một người thì không cần lý do.
Đường Việt Minh nói: “Chuyện gì mà nghiêm túc vậy, Huỳnh Đông, tôi phải đi đón khách, đợi lúc rảnh rỗi nói chuyện tiếp, được không?”
Đường Việt Minh vỗ vỗ bả vai của Phan Huỳnh Đông, rồi vội vội vàng vàng đến cửa lớn nhà hàng đón tiếp khách mời. Thái độ không hề để ý của người bạn tốt, khiến Phan Huỳnh Đông vô cùng khó chịu và bực tức.
Anh siết chặt nắm tay, vẻ mặt lạnh nhạt nghiêm túc. Dường như Sman đã quên chuyện xảy ra giữa bọn họ lúc đó, trốn ở trong lòng của Đường Việt Minh, thành công đóng giả thành một cô gái tử tế.
Không được, anh không thể để cho bạn tốt trúng phải mưu kế của loại phụ nữ này!
Phan Huỳnh Đông cảm thấy sự tỉnh táo của mình càng ngày càng mất đi, mỗi một phút đều làm ra những chuyện khiến bản thân mất bình tĩnh. Nghĩ lại thì, Sman và Đường Việt Minh như thế nào, thì có liên quan gì đến anh?
Hôm nay là lễ đính hôn của bạn tốt, tuyệt đối không thể tạo ra rắc rối nào.
Thừa dịp Sman đứng một mình, Phan Huỳnh Đông nhanh chóng chạy đến bắt lấy tay cô ta: “Đi thôi, chúng ta nói chuyện.”
Giọng điệu của anh vô cùng nghiêm túc, về phần nguyên nhân tức giận như vậy, đầu anh cũng quay cuồng, bản thân anh cũng không hiểu rõ.
“Anh Huỳnh Đông, tôi là hôn thê của bạn anh, tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói với nhau, thả tay ra đi.” Cô ta tức giận trừng mắt nhìn Phan Huỳnh Đông, dù vậy, cô ta vẫn cố hết sức duy trì nụ cười của mình vô cùng tự nhiên thoải mái.
“Nếu cô không nói chuyện với tôi, hay là tôi trực tiếp đi tìm Việt Minh, tôi thấy dáng vẻ hào hứng của cậu ra, có phải cho rằng mình đã tìm được kho báu, trên thực tế là là một người phụ nữ hư hỏng ghê tởm!”
Phan Huỳnh Đông không biết bị làm sao, những lời nói châm chọc nham hiểu từ trong miệng phát ra, hoàn toàn không cần thông qua sự suy xét của bộ não. Anh thích bắt đầu từ quan điểm của bản thân, nhận định Sman là một người phụ nữ hư hỏng lắm mưu nhiều kế.
Rất lâu rất lâu về sau, anh lại nhớ về khoảng thời gian này, phát hiện bản thân đúng là một tên cặn bã vô cùng ích kỷ, anh có khác gì với Lê Hoàng Việt đối xử với Trần Khả Như trước đây.
Anh từ trước đến nay vẫn chướng mắt hành vi của Lê Hoàng Việt, trong vô thức lại biến thành một tên cặn bã giống như vậy.
Quả nhiên, sắc mặt của Sman lập tức trở nên tái nhợt.
Anh thuận lợi kéo cô ta vào trong vườn hoa, người phụ nữ này khiến cho anh mất hết lý trí, phong độ mà đàn ông nên có, toàn bộ đều quên hết.
Phan Huỳnh Đông hung dữ nói: “Cô Sman, bây giờ tôi chính thức cảnh cáo cô, lập tức buông tha cho bạn của tôi, bỏ đi suy nghĩ kết hôn với cậu ta ngay đi.”
Sman lạnh lùng nói: “Anh Huỳnh Đông, xin hỏi anh có cái quyền gì mà ra lệnh cho tôi?”
“Dựa vào việc tôi là bạn tốt của cậu ta, loại phụ nữ như cô…”
Phan Huỳnh Đông muốn nói lại thôi, nếu không phải dùng lý trí kiềm chế lại, không biết sẽ nói ra cái gì nữa.
Cô nghiêm mặc không một chút khách khí nói: “Bạn tốt? Đúng là buồn cười, chuyện tình cảm giữa tôi và Việt Minh có liên quan gì đến anh, ngay cả bố mẹ anh ấy cũng đồng ý chuyện đính hôn của chúng tôi rồi. Sở dĩ tôi đi ra với anh, là bởi vì tôi không muốn phá hỏng lễ đính hôn đang yên lành, khiến cho Việt Minh khó xử, dù sao anh cũng là bạn rất tốt của Việt Minh.”
Người phụ nữ này!
Quả nhiên mồm miệng sắc bén, lòng dạ khó lường.
Anh hết lần này đến lần khác không thể phản bác lại được, cuối cùng Phan Huỳnh Đông chỉ có thể nghiêm mặt nói: “Đừng giả vờ nữa, cô chỉ đang chơi đùa với tình cảm của Việt Minh, nếu cô không làm theo lời tôi nói, vậy thì tôi sẽ nói cho cậu ta biết toàn bộ chuyện xảy ra giữa tôi và cô, để cho cậu ta hoàn toàn hiểu rõ được con người thật của cô.”
Vẻ mặt của Sman trở nên kích động, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được thôi, anh cứ việc nói đi, anh nóng vội như vậy, chắc không phải là ghen chứ? Nếu anh cứ quấy rầy chuyện tốt của tôi, tôi đây sẽ bám lấy anh! Anh liệu mà xử lý đi!”
Nói xong, Sman giẫm giày cao gót phẫn nộ rời đi.
Phan Huỳnh Đông sững sờ đứng tại chỗ, lòng ngực tràn đầy tức giận, nặng nề dồn nén, không biết nên trút bực, cuối cùng hung hăng đã thân cây bên cạnh, cành lá rơi lả tả xuống dưới.
Người phụ nữ này!
Anh phải làm như thế nào mới có thể giúp đỡ bạn tốt đây!
Thế giới này rốt cuộc bị làm sao vậy, vì sao lại không có lấy một chuyện khiến anh hài lòng!
Lúc Phan Huỳnh Đông quay người rời đi, nhìn thấy An Tịnh đang vô tư đứng ở giữa.
“An Tịnh…” Anh đột nhiên nghẹn lời, chột dạ.
“Bố, bố muốn nói gì với con à?”
Ánh mắt của An Tịnh trở nên vô cùng bình tĩnh sắc sảo, rõ ràng mới chỉ là một cô bé, vậy mà hết lần này đến lần khác thể hiện ra một loại chín chắn vượt qua tuổi của mình.
Giờ khắc này, Phan Huỳnh Đông không có cách nào đổi xử với An Tịnh như một đứa trẻ nữa.
Cô bé đứng tại chỗ, mở to đôi mắt đen láy hỏi: “Bố, không phải bố thích bác sĩ Sman đấy chứ?”
Nghe vậy, Phan Huỳnh Đông như bị giẫm phải đuôi, nhất thời xù lông chối bỏ: “Làm gì có chuyện đấy?”
Ý thức được bản thân phản ứng hơi quá khích, giọng điệu Phan Huỳnh Đông lập tức chậm lại, giải thích nói: “An Tịnh, bố chỉ là không muốn cô ấy lừa gạt chú Việt Minh, chú Việt Minh của con là người rất đơn giản.”
“Bố, con không thích bác sĩ Sman, bởi vì cô ấy muốn làm vợ của bố, làm mẹ của con. Bây giờ cô ấy gả cho chú Việt Minh, không đến làm phiền bố nữa, vì sao bố lại tức giận như vậy?”
An Tịnh khó hiểu nhìn anh, bị con gái bẻ lại, Phan Huỳnh Đông không tìm được lý do gì để nói.
Ngay sau đó An Tịnh lại nói: “Bố à, chú Việt Minh là người lớn, chú ấy chắn chắn thích bác sĩ Sman nên mới đính hôn với cô ấy, chúng ta đừng làm chú Việt Minh không vui, được không ạ?”
“An Tịnh, con…”
Cảm giác khó chịu trong lòng Phan Huỳnh Đông càng ngày càng mãnh liệt, bàn tay nhỏ bé của con gái nắm chặt lấy bàn tay to lớn của anh, tâm trạng nóng nảy buồn phiền của anh dần dần bình tĩnh lại.
Rốt cuộc anh đối với Sman là loại tình cảm gì?
Ít nhất thì cô ta là người phụ nữ duy nhất mà anh phát sinh quan hệ trong nhiều năm qua. Anh thừa nhận, dựa theo ngoại hình, tài năng và hoàn cảnh gia đình khá tốt của Sman, thật sự không có gì để lừa dối Đường Việt Minh, hơn nữa chính Đường Việt Minh cũng từng nói, cậu ta không quan tâm trước kia Sman từng quen bao nhiêu người đàn ông.
Tuy rằng Đường Việt Minh ngây thơ về mặt tình cảm, nhưng cũng không phải là đồ ngốc.
Trước kia, thời gian Sman ở nhà bọn anh làm bác sĩ gia đình, khoảng thời gian bị bố mẹ anh ngang nhiên cho rằng cô ta là đối tượng qua lại của anh, khoảng thời gian này không thể không lộ tin tức ra ngoài, có lẽ cậu ta đều biết rõ, chỉ là không muốn vạch trần.
Trời ạ, nếu không có An Tịnh nhắc nhở, anh cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện ngu ngốc gì!
Lúc lễ đính hôn chính thức bắt đầu, Đường Việt Minh cầm tay Sman, đứng trên bục cao, anh chậm rãi kể từng chuyện nhỏ nhặt mà bọn họ trải qua, có thể thấy được, anh quả thật rất quan tâm đến Sman, dù sao đã thích thầm nhiều năm, mọi người đều vỗ tay ủng hộ cho sự chờ đợi kiên trì của anh.
Từ một cái lốp dự phòng trở thành người yêu chính thức, đã quyết tâm biết bao nhiêu.
Nếu có một ngày, anh và Trần Khả Như cũng có thể như vậy, thì thật là tốt.
Ngay lúc bầu không khí của bữa tiệc đang vô cùng sôi nổi, sự xuất hiện của một vị khách không mời mà đến phá hỏng bức tranh tốt đẹp.
Một cô gái nước ngoài tóc vàng mắt xanh chạy vào, cô ta ăn mặc khá nóng bỏng, chiếc váy màu đỏ bó sát cơ thể, đại khái là cùng loại phong cách với Sman. Có thể là bởi vì là con lai, không cần trang điểm quá đậm, cô gái nước ngoài hay là con lai này cũng khiến cho người ta cảm thấy xinh đẹp không gì sánh được.
“Việt Minh, anh không thể đính hôn với người phụ nữ này được! Chẳng lẽ anh quên em rồi sao?”
Cô gái nước ngoài trực tiếp giở trò với Đương Việt Minh, dứt khoát dính vào trong ngực anh, không chịu buông tay.
“Sman, anh không biết cô ta, em phải tin tưởng anh!”
Đường Việt Minh ra sức đẩy cô ta ra, cố gắng giải thích rõ ràng cho Sman.Vẻ mặt anh đầy vô tội và hoảng sợ, dường như không nắm bắt được chuyện gì đang xảy ra.
“Việt Minh, anh thật sự trở mặt với em sao, không nhớ tình cảm lúc trước của chúng ta một chút nào?”
“Bệnh thần kinh à, cô thật sự nhận nhầm người rồi!”
"..."
Không ai hiểu được khung cảnh mối tình tay ba tại lễ đính hôn này.
Hai cha con Phan Huỳnh Đông và khách mời trợn tròn mắt nhìn tình cảnh máu chó này, giống như trong phim truyền hình vậy. Nhưng Phan Huỳnh Đông không tin, tính cách của bạn hắn rõ ràng rất tốt, từ trước đến nay vẫn luôn kiềm chế sinh hỏa cá nhân của bản thân, càng không cần phải nói có quan hệ với phụ nữ khác.
Bố mẹ của Sman cũng coi như là có sức ảnh hưởng trong giới, những người ở đây ai cũng là người tai to mặt lớn, bọn họ mất mặt đến mức không ngẩng đầu lên được.
Ai biết được, người phụ nữ nước ngoài này đột nhiên lấy ra bức hình thân mật với Đường Việt Minh, bố mẹ hai bên chỉ có thể tạm thời sơ tán khách mời, từ đầu đến cuối, phản ứng của Sman đều rất bình tĩnh, rõ ràng hôn phu của mình xảy ra chuyện, cô ta lại có dáng vẻ như không liên quan gì đến mình.
Đương Việt Minh giải thích không ngừng, tiếc rằng hình ảnh thân mật bày ra trước mắt, bằng chứng như núi, cho dù anh nói gì cũng vô dụng.
Bố mẹ của Sman và bố mẹ Đương Việt Minh rời đi, chủ yếu phụ thuộc vào thái độ của Sman.
Rốt cuộc Đường Việt Minh cũng đuổi được người phụ nữ ngoại quốc đó đi, dáng vẻ không biết giải thích tình huống đó cho hôn thê như thế nào, cô gái này cũng thật là liều lĩnh, lại có thể từ nước ngoài đuổi theo đến đây.
“An Tịnh, con với chú tài xế về nhà trước đi.”
“Bố…”
Phan Huỳnh Đông đưa An Tịnh lên xe, dự định ở lại xem thử có chỗ nào cần giúp đỡ không. Quả thật khó có thể tưởng tượng, bây giờ anh lại có một loại cảm giác vui sướng khi người khác gặp chuyện không may, không thể khống chế được.
“Anh bị điên rồi hay sao?”
“Sman, hôm đó anh uống rượu say, anh thề với trời, anh thật sự không xảy ra quan hệ với người phụ nữ khác!”
Đường Việt Minh đau khổ cầu xin, đột nhiên, anh quỳ gối xuống trước mặt Sman, khiến những người còn ở lại đều bị dọa, bao gồm Phan Huỳnh Đông.
Sman trước sau không nói một lời nào, ánh mắt phức tạp nhìn anh.
Phan Huỳnh Đông nhặt tấm ảnh trên mặt đất, phát hiện Đường Việt Minh đang thiếp đi, nửa người trên trần trụi, góc độ này là do cô gái nước ngoài kia tự chụp, có thể nói đã xảy ra chuyện gì, cũng có thể nói cái gì cũng chưa xảy ra, quan trọng nhất là người trong cuộc thấy thế nào.
“Mạn Mạn, tin tưởng anh, được không?”
“Việt Minh, anh để em bình tĩnh lại một chút, có được không?”
"..."
Phan Huỳnh Đông trực tiếp kéo Đường Việt Minh đứng dậy, lạnh lùng nói: “Đường Việt Minh, nếu cậu còn là đàn ông, thì đứng lên cho tôi! Cho dù cậu đã xảy ra quan hệ với người phụ nữ đó, lúc đó chẳng phải là chuyện trước khi cậu vể nước sao, thời điểm đó cậu còn chưa qua lại với Sman. Cô ta cứ phải trách móc cậu vì một người phụ nữ, vậy xin hỏi chính cô ta có bao nhiêu đức hạnh chứ!”