“Á!”
“Cứu với!”
Bốn năm người trên cầu không kịp chạy về hai đầu cầu, cơ thể càng mất thăng bằng hơn, chiếc cầu thành một hình parabol khổng lồ dần võng xuống phía dưới. Ai nấy đều vô cũng kinh hãi, không còn cách nào khác, tất cả chỉ biết nắm chặt vào sợi dây thừng bên cạnh và không ngừng phát ra những tiếng kêu thảm thiết. Cảm giác này con đáng sợ hơn đi xe trong núi rất nhiều. Và quan trọng nhất là không có bất cứ thiết bị bảo vệ an toàn nào hết.
Chuyện này là sao vậy?
Cô chuyên viên trang điểm kia điên rồi sao?
Lúc đầu còn cảm giác dòng sông róc rách nhẹ nhàng nhưng bây giờ nước sông đã chảy rất xiết. Con sông như mãnh thú muốn ăn thịt người, từng đợt bọt sóng tung lên dữ dội.
Những người đang bị treo trên đó như đang đu trên một chiếc xích đu và họ đang ở độ cao ít nhất là 100 m. Nếu chỉ cần lỏng tay ra một chút thì nhất định sẽ rơi xuống dòng sông bên dưới, sống chết khó nói.
Trong đó, một nhân viên trang điểm và một nữ trợ lý không ngừng kêu lên, nhịp tim tăng lên mức cao nhất, làm sự sợ hãi tăng lên gấp bội.
Ngay từ đầu, Lê Hoàng Việt đã nắm chặt lấy tay của Trần Kiều Như, nếu anh không nắm tay cô thì chắc cô không thể kìm được nỗi sợ hãi trong lòng. Sau đó, một tiếng hét vang vọng cả bầu trời và thung lũng, Trần Khả Như cảm giác có người ở đoạn thang dây phía đã rơi xuống.
“Cứu tôi với!”
Lực đỡ cánh tay của người thợ trang điểm không chịu nổi nữa, thêm vào đó là tố chất tâm lý kém nên không cố được bao lâu rồi rơi xuống dòng sông phía dưới.
“Không được nhìn.”
Lê Hoàng Việt dùng lực kéo Trần Khả Như lên, hai người đang đạp trên hai bậc thanh liền nhau. Lê Hoàng Việt nắm tay cô và để xuống tầm bụng cô. Cô chưa kịp kêu thành tiếng thì đã được anh ôm vào lòng.
Sự động viên của anh là liều thuốc an thần cho cô, Trần Khả Như không nhìn xuống dưới nữa, càng nhìn thì cô sẽ càng mất dũng khí. Cô chỉ nhìn thấy lông mày anh nhíu chặt, sắc mặt tối sầm, cơ mặt run lên, mồ hôi trên trán lăn xuống từng giọt, gân xanh trên cánh tay lại càng hiện rõ.
Toi rồi!
Trần Khả Như nhanh chóng nắm lấy sợi dây bên trái của mình để trọng lượng cơ thể được dàn ra, Lê Hoàng Việt đang vất vả lắm rồi.
Sợi dây trở lại trạng thái bình thường sau chốc lát, nó không rung lắc nữa.
Chỉ cần bọn họ cố được nhất định sớm thôi sẽ có người tới cứu.
“Ha ha ha...”
Đúng lúc tim đập chân run này thì mọi người nghe thấy một tràng cười dài từ phía đất đối diện, cảm giác càng sợ hãi kinh khủng hơn.
Trần Khả Như Lê Hoàng Việt quay mặt lại nhìn người phụ nữ kia.
Lúc này bóng người của cô ta chỉ có nhỏ xíu một cục, nhưng vẻ mặt của cô ta lại hiện rất rõ trước mặt mọi người, cô ta đang cười như điên như dại, vẻ mặt vô cùng hung ác đáng sợ.
Trần Khả Như cảm thấy khó hiểu, tại sao người phụ nữ lại đột nhiên muốn cắt đứt cây cầu treo và với sức lực của một phụ nữ bình thường, đây không phải là việc mà cô ta có thể làm được trong một thời gian ngắn. Vậy nên, nhất định là cô ta đã có âm mưu từ trước, cô ta đã ra tay trước khi bọn họ tới đây.
Chẳng trách mà lúc trước cô cảm thấy thợ trang điểm này rất lạ, không ngờ là tay của cô ta. Tay của cô ta bị tróc da và phải băng bó.
Nghĩ đến đây Trần Khả Như càng cảm thấy sợ hãi, khuôn mặt cô như đông lại và trở nên nghiêm nghị hơn.
Cô ta là ai?
Nhưng cũng may điều điên rồ mà cô ta làm đã nhanh chóng bị nhân viên khu du lịch phát hiện ra. Nói cho đúng, mọi người chỉ nhìn thấy kết quả trước mắt, cây cầu treo bị chặt đứt, giám đốc Lê Hoàng Việt, vợ và cùng nhiều người khác đang mắc kẹt trên đó, phải nhanh chóng cứu người.
Đôi mắt Trần Khả Như chằm chằm lâu cũng mỏi, khung cảnh trước mặt vô cùng lộn xộn. Cô nhìn thấy người phụ nữ kia chạy trốn rồi, trên mặt còn là nụ cười vô cùng xấu xa.
Ngón tay cô cắm sâu vào sợi dây khiến lòng bàn tay đau nhức, trên mặt cô lộ vẻ khó chịu.
Người phụ nữ đáng ghét đó, tất cả đều là do cô ta, đã có người đã chết vì cô ta rồi. Trần Khả Như hiểu rõ người mà cô ta muốn nhắm đến là cô và Lê Hoàng Việt, những người khác chỉ là chịu liên lụy.
Đây là một vụ giết người tập thể có kế hoạch.
“Em đừng lo lắng, cô ta chạy không thoát đâu.”
Lê Hoàng Việt dường như biết trong lòng cô đang nghĩ gì, anh nói nhỏ bên tai cô.
Cũng may cuối cùng mọi người chỉ bị sợ hãi chứ không gặp nguy hiểm gì. Lực lượng cứu hộ hiện trường nhanh chóng có biện pháp, hơn 20 phút sau, họ dùng dây thừng đưa tất cả mọi người lên an toàn. Bọn họ cũng cho người xuống hạ du tìm chuyên viên trang điểm vừa bị rơi xuống lúc nãy. Cô tin rằng nếu hành động nhanh hơn, may mắn hơn một chút thì có lẽ đã cứu được rồi.
Khi cô trợ lý tiếp đất, cô bật khóc ngay tại chỗ.
Nhiếp ảnh gia cũng tái cả mặt, máy ảnh của anh ta cũng vừa bị rơi xuống sông, bị dòng sông nuốt chửng, những tấm ảnh chụp cả ngày hôm nay chắc cũng ra biển rồi.
Nhưng khi sắp chết thì giữ lại được đồ đạc thì có ý nghĩa gì, quan trọng nhất là giữ được tính mạng, ảnh có thể chụp lại được.
Trần Khả Như hỏi nữ trợ lý: “Chuyên gia trang điểm đó tên là gì vậy?”
Lúc đầu cô trợ lý không nói được gì. Lần này có hai người phụ trách chuyện trang điểm, một người đã rơi xuống nước, người còn lại chính là thủ phạm và cô ta đang chạy trốn. Nữ trợ lý sắp xếp lại ngôn từ một lúc rồi mới nói được tiếp: “Cô ta tên Trương Ly, được Hàn Quốc mời tới, cô ta đến studio chụp ảnh của chúng tôi được nửa tháng rồi…”
Trương Ly?
Rõ ràng người phụ nữ này đã lên kế hoạch, lẻn vào studio chụp ảnh trước, xác định địa điểm chụp ảnh rồi ra tay trước. Cái cọc gỗ cố định ở một bên cầu đã bị Trương Ly phá đi từ lâu, cô ta chỉ cần đợi mọi người lên cầu, dùng thêm sức là có thể chặt đứt được cây cầu.
Nhưng cũng may là không có đủ thời gian, cô ta nhất định không tìm được đồng bọn để làm cái trò táng tận lương tâm này. Vì thế cô ta mới chỉ phá được một bên, cô ta không còn đủ thời gian và thể lực để phá nốt bên kia nữa.
Sức lực của một người phụ nữ vốn dĩ nhỏ vậy nên Trương Ly mới làm bị thương tay mình.
Đương nhiên, Trần Khả Như không nghĩ ra cô và cô ta có mối thâm thù đại hận gì, cô dám chắc là mình không quen biết cô ta.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, một người thợ trang điểm đến từ Hàn Quốc như cô ta có thể đã phẫu thuật thẩm mỹ hết cả mặt. Hoặc có thể cô ta quen biết ai đó mà người đó có mối hận thù sâu sắc với cô.
“Lập tức đưa người phong tỏa Vọng Sơn, bắt cô ta lại.”
Lê Hoàng Việt ra lệnh, mặt anh vô cùng nghiêm nghị, trong mắt anh dường như bắn ra tia lửa.
“Giám đốc Việt yên tâm, chúng tôi đã gọi cảnh sát rồi, đồn cảnh sát gần đó đã cử người lên núi. Anh xem anh và chị có tạm thời rời khỏi đây không? Dù sao chúng ta cũng không biết Trương Ly có đồng bọn không, nhỡ đâu bất lợi cho hai người…”
“Không cần đâu, chúng tôi sẽ đợi ở đây. Nếu tôi không nhầm, cô ta chỉ có một mình, không có đồng bọn. Và lại một người phụ nữ có thể chạy nhanh được đến đâu chứ.”
Lê Hoàng Việt bình tĩnh nói, cả người anh tỏa ra sự lạnh lẽo và thù hận tràn đầy:“Tôi muốn bắt cá trong rọ.”
Trần Khả Như nhìn lên bầu trời, ánh sáng rực rỡ của mặt trời đã tắt dần, màn đêm dần dần buông xuống.Vọng Sơn dường như bị bao phủ bởi một đám mây mù.
Lê Hoàng Việt đưa cô đến biệt thự dưới chân núi Vọng Sơn nghỉ ngơi, vì chuyện buổi chiều nay nên hai người ăn không muốn ăn, nuốt không trôi bất cứ thứ gì.
Cảm giác thèm ăn luôn có liên quan trực tiếp đến tâm trạng.
Không lâu sau, đội tìm kiếm ở Vọng Sơn truyền đến thông tin, cho biết đã tìm thấy người bị rơi xuống sông, đáng tiếc là khi người này rơi xuống, đầu đập vào đá nên chết ngay tại chỗ, nguyên nhân tử vong không phải là do ngạt nước.
Trần Khả Như có phần buồn bã và u sầu khi biết được tin này vì dù gì cô gái này cũng vô tội, cô gái bị cô và Lê Hoàng Việt làm liên lụy.
“Sống chết đã có số, có những chuyện em và anh không thể khống chế được.”
Lê Hoàng Việt ngẩng đầu lên, anh nói đầy ẩn ý. Cô biết anh đang an ủi cô nhưng cảm giác trống trải và yếu đuối vẫn dâng lên trong lòng cô. Ngay sau đó, cô ôm chầm lấy anh.
“Lê Hoàng Việt, cảm ơn anh.”
Khóe miệng hơi kéo lên, trong mắt đầy vẻ cảm động, hai người dựa vào nhau trên chiếc sofa mềm mại. Hai người không làm gì cả, cũng không nghĩ gì cả, hai người cảm nhận nhiệt độ trên nhau. Không khí ấm áp thân mật này đủ để xua đi nỗi lo lắng và bất an trong lòng cô.
“Đồ ngốc!”
Lê Hoàng Việt ôm chặt lấy cô, anh như muốn khắc cô vào tận sâu trong máu thịt của mình.
Điều mà Trần Khả Như thật sự muốn nói là: Lê Hoàng Việt, cảm ơn anh đã luôn ở bên cạnh em trong suốt thời gian qua. Cho dù lúc đó có nguy hiểm đến đâu đi chăng nữa nhưng chỉ cần hai người ở cạnh nhau, sống thật tốt thì đó cũng đã là một loại may mắn rồi.
Hai người đi nhận thi thể nạn nhân, không cần phải nói tới chuyện bồi thường cho người nhà cô gái, Lê Hoàng Việt dĩ nhiên sẽ làm những điều tốt nhất.
Ba ngày sau, hai người đến dự tang lễ của cô gái, cũng may là mặc dù người nhà cô gái cũng buồn nhưng hành xử vẫn rất đúng mực, không hề bắt bẻ hay vòi vĩnh gì, vì dù sao chuyện này cũng là chuyện bất ngờ, không ai mong muốn xảy ra.
Khoảng tám giờ, Lê Hoàng Việt hỏi: “Em có đói không, ăn chút đồ nhé, anh bảo nhà bếp làm món mà em thích ăn nhất.”
“Vâng.”
Trần Khả Như suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý, thực ra cô không thấy đói kỳ nhưng nghĩ đến chuyện Lê Hoàng Việt phải chịu đói cùng cô thì cô lại thấy không nỡ.
Bữa tối của hai người qua được một nửa thì đội trưởng Dư gọi điện tới, nói rằng thủ phạm chính vụ con mèo chết ở lối vào biệt thự Di Linh sáng nay đã được tìm thấy, đó chính là chuyên gia trang điểm Trương Ly của một studio.
“Đội trưởng Dư, tôi biết rồi, cảm ơn anh.”
Trần Khả Như cúp điện thoại, cô lại nghĩ đến con mèo lúc sáng, bụng cô lại nôn nao và nôn ra thức ăn đang nhai trong miệng.
“Uống ngụm nước đi.”
Lê Hoàng Việt dịu dàng vỗ lưng cô, anh đảo mắt, trong mắt anh hiện lên vẻ lạnh lùng.
Trương Ly!
Người phụ nữ này to gan thật!
Nếu anh bắt được cô ta, cô ta nhất định phải trả một cái giá thê thảm!
“Em không sao đâu.”
Trần Khả Như uống xong ngụm nước ấm thì cảm giác buồn nôn trong bụng đã đỡ hơn nhiều. Cô khẽ mỉm cười với anh để anh bớt lo.
“Xem ra anh thật sự không nên đưa em đến nơi này!”
Mặt Lê Hoàng Việt đanh lại, anh nghiến răng nghiến lợi nói, bây giờ anh rất sợ Trần Khả Như xảy ra chuyện gì đó. Nhưng anh càng lo lắng thì mọi chuyện lại càng tới.
“Anh Việt, anh nói…”
Đột nhiên Trần Khả Như lại nhớ đến lời của Mike và Trần Nhi, khuôn mặt cô hiện lên vẻ lo lắng.
Đúng vào lúc đó, một giọng nói rất lớn truyền từ ngoài vào, làm ngắt dòng suy nghĩ của cô.
“Không hay rồi, giám đốc, xảy ra chuyện rồi.”
Hai người cùng quay đầu lại, là người phụ trách ở Vọng Sơn đang lo lắng hét lớn ngoài cửa.