Sở dĩ Trần Khả Như ảo não cũng chính là bởi vì như vậy. Lúc Minh Lâm còn ở trường mẫu giáo ở làng Văn Quán của Sìn Hồ, biểu hiện cũng không hề tệ, tất cả các phương diện đều không cần cô phải lo lắng.
Cô cảm thấy không cần thiết phải tạo quá nhiều áp lực lên tuổi thơ của những đứa trẻ, nên chơi cái gì thì cứ chơi cái đó, cả ngày đều tràn ngập hứng thú với cái này cái kia, chứ không phải là bận rộn đến đầu óc choáng váng lại phải làm quen với đủ loại kết thân, trẻ con ngây thơ hồn nhiên, nhưng càng ngày thời gian không bị bài tập trói buộc càng không còn nhiều.
Nhưng mà, Trần Khả Như không thể ngờ tới được, biểu hiện của Minh Lâm lại tệ hại như vậy, thật sự là hết sức tệ hại, để tạo thành hậu quả lớn như vậy, rõ ràng Trần Khả Như có một trách nhiệm cực lớn mà không thể đùn đẩy đi được.
“Chị Khả Như, chị cũng không cần quá tự trách mình, Minh Lâm chuyển từ trường mẫu giáo ở nông thôn đến một trường trong Thành phố Đà Nẵng, nhất định là vẫn chưa quen môi trường, cần phải có một khoảng thời gian làm quen và thích ứng, chỉ cần giao tiếp với Minh Lâm nhiều hơn là tốt rồi.”
“Mong là vậy.”
Ánh mắt của Trần Khả Như chầm chậm kéo dài ra, sau một hồi nói chuyện với Vũ Tuyết Trang, ngay trước cửa xuất hiện một đôi nam nữ tuổi tác khoảng chừng ba mươi đang dáo dác ngó nghiêng, lối ăn mặc có mùi vị giống như của những nhà giàu mới nổi, quần áo bất phàm, thân dát vàng bạc. Vừa tiến đến,tầm mắt của hai người cũng lập tức không chút kiêng dè gì mà tùy ý nhìn quanh, đánh giá nơi này.
“Hai người làm cái gì vậy?”
Ngay cả Vũ Tuyết Trang cũng đã nhìn ra, hai mặt hàng này không giống như đến để khám bệnh, ánh mắt lén la lén lút như thế kia, không phải quân gian trá thì cũng là phường trộm cướp.
Hai người này, tự nhiên cũng thu hút được sự chú ý của mọi người.
Người đàn ông và người phụ nữ cùng liếc mắt ra hiệu cho nhau đúng một cái, người đàn bà mới to gan nói: “Chúng tôi tới tìm Minh Lâm, tôi là cô của nó.”
Không đợi Trần Khả Như kịp tỏ ra kinh ngạc, người đàn bà đã nhanh chóng chạy tới bên cạnh cửa sổ, trực tiếp ôm chầm lấy Minh Lâm, sau đó bắt đầu nức nở mà khóc lóc, kể lể: “Cháu trai ơi, đứa cháu trai đáng thương của cô, cuối cùng cô cũng đã tìm được cháu rồi...”
Hai cánh tay của cô ta giống như vòng sắt vậy, ôm chặt lấy Minh Lâm, hoàn toàn không cho nó cơ hội tránh thoát. Mà Minh Lâm cũng bị hành động bất ngờ này làm cho kinh ngạc sau đó lại lâm vào sợ hãi, bối rối, không giãy giụa thoát ra, cũng không hề có bất cứ phản ứng gì.
“Rốt cuộc các người là ai?”
Trần Khả Như cảm thấy đầu óc mơ hồ, bố mẹ của Minh Lâm đã chết, nó được người ta đưa đến cô nhi viện dành cho những trẻ em cơ nhỡ sau thảm họa, thiên tai, ròng rã mấy tháng trời cũng không hề có bất kỳ người thân, người nhà nào xuất hiện, làm sao...
“Cô chính là cô Bác sĩ đã nhận nuôi Minh Lâm đúng không, tôi là chú của Minh Lâm, chuyện là như thế này...”
Người đàn ông tự mình giới thiệu, Minh Lâm nghe đến đây, vậy mà lại yên lặng khác thường, không hề phản bác. Vốn dĩ Trần Khả Như còn cho rằng bọn họ là những tên lừa gạt, nhưng sau đó trải qua quá trình chứng thực, đối phương quả thật không hề nói láo, bọn họ thực sự là cô và chú của Minh Lâm, bởi vì do trận động đất lúc trước kia, cô của Minh Lâm bị thương, mãi đến tháng trước mới hoàn toàn bình phục.
Lúc ấy kinh tế trong nhà kinh tế còn nhiều khó khăn, ngôi nhà mà Chính phủ hỗ trợ vẫn chưa được sắp xếp xong, cho nên mới kéo dài không đến cô nhi viện để đón cháu trai. Cho đến khoảng thời gian gần đây, việc làm ăn của chú Minh Lâm có chút khởi sắc, cô của Minh Lâm mới có ý muốn đón Minh Lâm về, dù
sao thì đó cũng là con trai duy nhất của em trai cô ta, là con trai cháu trai trong nhà, đương nhiên không thể nào để cho nó lưu lạc ở bên ngoài chịu khổ được.
Mặc dù Minh Lâm đã được người khác nhận nuôi, nhưng mà bọn họ nghe nói, cô Bác sĩ kia còn chưa kết hôn, một người phụ nữ đơn thân dẫn theo một đứa trẻ không cùng huyết thống cũng không được tiện cho lắm, cho nên mới suy nghĩ đến việc đi từ Sìn Hồ xa xăm đến Thành phố Đà Nẵng, bất luận như thế nào, cũng phải gặp được Minh Lâm một lần.
Trần Khả Như cau mày nói: “Chú của Minh Lâm, tôi biết được tâm tư của hai người, nhưng mà nếu như hai người thực sự muốn dẫn Minh Lâm đi thì tôi phải hỏi ý kiến của nó trước đã.”
“Đương nhiên, đương nhiên là phải tôn trọng ý kiến của Minh Lâm rồi.”
Chú của Minh Lâm liên tục đáp lời.
Trần Khả Như vừa nói chuyện vừa nhìn về phía hình ảnh Minh Lâm và cô của Minh Lâm hai người cô cháu gặp nhau ở phía xa kia, nhiệt tình lại cảm động, từ sự hỏi han ân cần kia cũng có thể nhìn ra được, bọn họ rất thích Minh Lâm, Trần Khả Như đột nhiên không biết phải nên làm như thế nào? Làm như thế nào mới là tốt nhất cho Minh Lâm?
Nguyên nhân mà người nhà của Minh Lâm không đến tìm nó từ sớm cũng là hợp tình hợp lý, có thể thông cảm, tha thứ được, Trần Khả Như cũng không có nghi ngờ quá nhiều, điểm mấu chốt là thái độ của Minh Lâm, mờ mịt hoang mang, không biết làm sao.
Hai người nán lại phòng khám bệnh một hồi, ngoại trừ nói những chuyện cũ thì còn mua cho Minh Lâm rất nhiều đồ chơi và quà tặng, sau đó mới quyến luyến không thôi mà rời đi.
“Minh Lâm, có phải là được gặp lại người thân thì vui mừng lắm đúng hay không? Cái đứa nhỏ này, có phải là kích động đến ngốc luôn rồi hay không?” Vũ Tuyết Trang cười trêu ghẹo nói.
Minh Lâm không đáp một từ mà ngược lại lại lộ ra vẻ mặt thâm trầm không phù hợp với độ tuổi, khiến cho Vũ Tuyết Trang lộ ra vẻ hậm hực, tức giận không vui.
Vốn dĩ Minh Lâm và chị Khả Như cũng không có quan hệ gì, hiện tại người thân lại đã tự tìm tới cửa rồi, cho dù có quay trở về cũng sẽ không mất đi một mái nhà tốt.
Hơn nữa, trong lòng Vũ Tuyết Trang thầm nghĩ, nếu như chị Khả Như và Lê cặn bã muốn tái kết hôn, đứa trẻ này lại ngày ngày quấn lấy, kẹt ngay ở giữa, vậy thì chắc chắn là sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với tình cảm vợ chồng của hai người. Nhưng mà trẻ con ấy mà, không thể nào nói thẳng ra được, lỡ như tạo thành ảnh hưởng xấu đối với tâm hồn trẻ thơ của nó thì cũng không xong.
“Minh Lâm, tới đây, mẹ có lời này muốn nói với con một chút.”
Trần Khả Như dùng vẻ mặt nghiêm túc gọi Minh Lâm đi tới.
“...Vâng.” So với thường ngày, ngay lúc này Minh Lâm lại chần chờ một chút rồi mới lên tiếng đáp lại.
Trong phòng trên lầu hai có một lớn một nhỏ đang đứng yên lặng, ở bên ngoài cửa sổ, ánh nắng vẫn thật là đẹp.
Trần Khả Như đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Minh Lâm, hôm nay cô và chú của con đến đây thăm con, thật ra là vì còn có một chuyện quan trọng khác nữa.”
Trần Khả Như vẫn cảm thấy tư tưởng của Minh Lâm quá mức thành thục, nhưng mà lại cũng không thể ngờ tới, nó lại một lời dứt khoát vạch trần mục đích của cô.
Minh Lâm mở to đôi tinh khiết, trong suốt, kinh ngạc hỏi: “Mẹ, có phải là mẹ muốn đưa con đi hay không?”
Trần Khả Như sửng sốt, kinh hãi một trận, bởi vì giọng nói của Minh Lâm tràn đầy tủi thân và chất vấn, nhìn kỹ thêm một chút nữa, có thể thấy được trong ánh mắt của nó lộ ra một tia quật cường.
Trần Khả Như hoảng hốt, vội vàng giải thích: “Không phải vậy, dù sao thì hai người họ cũng là người thân của con, nếu như con có mong muốn này, vậy mẹ... sẽ tôn trọng ý kiến của con, đương nhiên, mẹ không hề có ý nghĩ muốn đưa con đi, tâm trạng của con và mẹ là giống nhau, đều có chút không biết làm sao, thậm chí là hốt hoảng, cho nên mẹ mới hỏi ý kiến của con trước.”
Thời khắc này, dáng vẻ của Trần Khả Như rõ ràng là đang cố gắng che giấu, tâm trạng bị đè nén mấy ngày liên tiếp không nhịn được mà trút hết toàn bộ ra bên ngoài, ánh mắt Minh Lâm tràn đầy bi thương: “Mẹ, mẹ không cần nói nữa, con biết khoảng thời gian này mẹ rất chán ghét con, mẹ muốn kết hôn lại cùng với chú Việt, mà con lại chính là một người dư thừa, cho nên cô của con đến tìm con, mẹ vừa đúng lúc có thể vứt bỏ cái gánh nặng là con này rồi!”
Cảm xúc của Minh Lâm càng lúc càng kích động, Trần Khả Như lập tức bối rối, cô muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Minh Lâm, lại bị đối phương lưu loát tránh thoát, hung hăng hất ra.
“Minh Lâm, mẹ không biết là ai đã nói cho con những lời như vậy, mẹ thật sự chưa từng cho rằng con là gánh nặng của mẹ, cũng không hề chê bai hay ghét bỏ con, khoảng thời gian này mẹ quá ích kỷ, chỉ vì tình yêu mất đi lại có lại được của chính mình mà quên mất cảm nhận của con, tha thứ cho mẹ, có được không?” Trần Khả Như chân thành nói.
Hốc mắt của Minh Lâm rưng rưng ngấn lệ trong suốt nhưng vẫn cố chấp nói: “Mẹ gạt người, sau khi mẹ và chú Việt kết hôn rồi, hai người sẽ có gia đình của riêng mình, có em bé của riêng hai người, mà con chỉ là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, những ngày qua là do con cố ý phá hỏng lời hẹn của mẹ và chú Việt, bởi vì con không muốn hai người ở chung một chỗ! Con không thích chú Việt!”
Dường như Minh Lâm gầm thét hét lên!
Trần Khả Như kinh hãi, mặt đầy tràn đẩy vẻ không hiểu: “Minh Lâm, tại sao con lại nghĩ như vậy, không phải trước đó con rất thích chú Việt hay sao?”
Bình thương Minh Lâm vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện, cho nên Trần Khả Như hoàn toàn không nghĩ tới, trong đầu của nó vậy mà lại giả vờ nhiều chuyện đến như thế!
Minh Lâm lại lần nữa hét đến: “Con không thích, con ghét chú ấy, nếu như hai người muốn ở bên nhau, vậy thì con thà quay về Sìn Hồ với cô của con còn hơn!”
Nói xong, Minh Lâm vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
Trần Khả Như định giữ nó lại nhưng cô bỗng nhiên lại phát hiện ra, bước chân của mình đang rất căng cứng, không có cách nào cất bước lên được.
Trong con ngươi của cô lộ ra mấy phần ảo não và đau đớn khó nhịn, rốt cuộc là tại sao? . truyện đam mỹ
Đến cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng nhỏ bé của Minh Lâm dần biến mất.
Qua một khoảng thời gian thật lâu, Vũ Tuyết Trang đi tới, nói:
“Chị Khả Như, anh Văn Bảo đã đuổi theo Minh Lâm rồi, chị không cần lo lắng,
Minh Lâm chỉ là không nỡ rời xa chị, cho nên mới nói những lời tức giận mà thôi! Dù sao thì chị cũng đừng để trong lòng!”
Vẻ mặt đang dần dần bình tĩnh của Trần Khả Như đột nhiên lại nổi lên một gợn sóng gió: “Vũ Tuyết Trang, em nói xem, người làm mẹ như chị có phải là quá thất bại rồi hay không? Thì ra chị lại không hề hiểu chút gì về suy nghĩ của Minh Lâm, có phải là chị quá ích kỷ rồi hay không?”
Vũ Tuyết Trang hoảng hốt, vội vàng nói: “Chị Khả Như, chị nói những lời ngớ ngẩn gì vậy, chị đối xử với Minh Lâm đã đủ tốt rồi, chị còn trẻ như vậy mà đã nhận nuôi nó, nó không hiểu chị thì cũng thôi đi, nhưng nếu như còn muốn can thiệp vào chuyện tình yêu và hôn nhân của chị, còn muốn ép chị phải làm ra lựa chọn, vừa rồi còn uy hiếp chị, làm sao lại có đứa trẻ hư đến như thế chứ!”
Vũ Tuyết Trang nghe được cuộc đối thoại của hai người thì rất tức giận, một đứa trẻ thì lấy đâu ra được nhiều ý nghĩ quái đản đến như vậy chứ, thật là kỳ lạ.
“Vũ Tuyết Trang, em không hiểu, nói cho cùng vẫn là do chị không đủ đến nơi đến chốn, đã nhận nuôi Minh Lâm rồi, nhưng mà lại không làm hết trách nhiệm.
Vũ Tuyết Trang hận không thể rèn sắt thành thép nói: “Chị Khả Như, em phát hiện ra, lần này chị trở về, lòng dạ càng lúc càng mềm, làm sao mà chị lại giống như Thánh mẫu Maria luôn rồi vậy, băn khoăn cái này, lo lắng cái kia, tại sao chị không suy nghĩ cho chính mình một chút, suy nghĩ cho Lê cặn bã một chút, không cân nhắc cho tình cảm không dễ gì mới có lại được của hai người một chút sao?”
“Vũ Tuyết Trang, em để cho chị yên tĩnh, tỉnh táo lại một lát, bảo anh Văn Bảo chăm sóc tốt cho Minh Lâm thay chị trước.”
Thấy khuôn mặt của Trần Khả Như đầy chán nản và phiền não, Vũ Tuyết Trang há miệng một cái nhưng cuối cùng vẫn không nhiều lời nữa, đóng cửa lại thay cho cô, sau đó lập tức rời đi.
Suốt một ngày này, tất cả mọi người ở trong phòng khám bệnh đều rất vất vả, đến sáng sớm ngày hôm sau, cô và chú của Minh Lâm lại tìm tới cửa.
Minh Lâm không đi đến trường mẫu giáo, lúc Trần Khả Như lúc xuống lầu, bước chân của Minh Lâm cũng nặng nề đi tới. Trải qua một đêm lắng đọng và bình tĩnh lại, cảm xúc của nó đã ổn định hơn rất nhiều, chỉ có hai mắt là vẫn còn hơi sưng lên.
“Mẹ, con đã quyết định rồi. Con thực sự không thích hợp với cuộc sống ở thành phố. Con muốn cùng dì trở về Sìn Hồ.” Minh Lâm bình tĩnh nói.
“Con đã suy nghĩ rõ ràng chưa? Con có chắc là... sẽ không hối hận không?” Trần Khả Như do dự mở miệng, giọng nói nhạt nhẽo đến chán chường.
“Sẽ không hối hận. Cảm ơn mẹ!”
Minh Lâm cố nén lại sự chua xót trong mắt, nghẹn ngào nói.
Trong đầu Trần Khả Như lặp đi lặp lại hình ảnh về cuộc sống nương tựa lẫn nhau cùng với Minh Lâm lúc còn ở làng Văn Quán, có cười vui có nước mắt... Bỗng nhiên nó lại sắp rời khỏi đây rồi, làm sao cô lại nỡ!
Cuối cùng Trần Khả Như không nhịn được nữa, cúi người xuống ôm lấy Minh Lâm thật chặt.
“Minh Lâm, chăm sóc thật tốt cho chính mình.”
Không chờ Minh Lâm mở miệng, cô lập tức đứng lên, quay người lại, bóng lưng nhỏ hết sức cô đơn.
“Minh Lâm, đi với cô nào!”
Ngấn lệ hung hăng dội khóe mắt Minh Lâm bị con ngươi quật cường níu lại, nhìn Trần Khả Như với ánh mắt phức tạp và đau đớn.
Không có ai biết trong lòng nó hiện tại có bao nhiêu không nỡ!
Trần Khả Như vẫn không quay đầu lại, cô không dám nhìn, rất lâu rất lâu sau đó, lâu đến mức có lẽ Minh Lâm đã rời khỏi Thành phố Đà Nẵng rồi, cô vẫn không nhúc nhích.
Vũ Tuyết Trang không biết nên nói cái gì để an ủi cô, chỉ có chút cảm khái, Minh Lâm đi thật là nhanh cũng rất đột nhiên. Bỗng dưng trước mắt Vũ Tuyết Trang sáng lên: “Tổng giám đốc Việt, anh tới rồi, anh mau đi khuyên nhủ chị Khả Như đi!”