Vũ Tuyết Trang chỉ là một cô gái nên cô còn có rất nhiều băn khoăn.
Tuy rằng cha mẹ của cô không nói gì nhưng cô luôn cảm thấy mình đã làm điều gì đó không tốt, không muốn nói cho người khác biết
Một trong những di chứng của kỳ nghỉ tháng Năm đó là việc Hứa Mặc gọi điện xin nghỉ phép thay cho cô.
Đào Cúc Vân là một người thích hóng chuyện không kém gì cô, cô ấy đến nhà của cô diễn màn thẩm tra 3 người, cô ấy hỏi, sáng sớm liền có tiếng đàn ông bên cạnh, tình huống đó là sao vậy?
Xem ra đã làm chuyện xấu cả đêm rồi? Ngay cả giọng nói của cô cũng thay đổi! Đoán chừng tình hình trận chiến đêm qua rất kịch liệt!
Năng lực tưởng tượng của phụ nữ đúng là đáng sợ, cứ mặc kệ đối phương phỏng đoán đúng đến tám chín phần, dù sao Vũ Tuyết Trang cũng chỉ mới phá vỡ, cứ mặc kệ cô ấy thích nói bóng nói gió ra sao còn cô cứ ngồi im bất động là được. Khuôn mặt của cô cũng chưa đủ dày đến mức để thảo luận với người khác về chuyện thú vui khuê phòng của cô được. Ít nhất, cũng phải chờ cô trở thành người có kinh nghiệm chiến đấu lão luyện đã chứ.
Khoảng một tuần sau, chuyến đi tuần trăng mật của Trần Khả Như với Lê Hoàng Việt mới kết thúc, hai người họ khoan thai trở về.
Vũ Tuyết Trang thở dài. Thật sự là một kỳ nghỉ dài. Không biết trong tương lai cô và Hứa Mặc có thể đi nghỉ lâu như vậy không nữa, chẳng hạn như Phuket ở Maldives. Tốt nhất, tổng giám đốc Việt nên giảm bớt áp lực công việc cho Hứa Mặc thì cuộc sống của cô sẽ trở nên hoàn mỹ
Nhưng theo bố mẹ của Hứa Mặc, đó là lễ đính hôn và tiệc rượu... trước ngày Quốc khánh ít nhất 5 tháng.
Cô còn bỏ sót điểm quan trọng nhất, Căn bản Hứa Mặc sẽ không cầu hôn với cô, mọi chuyện đều là do ý của cha mẹ Hứa Mặc, anh chẳng bày tỏ thái độ gì trong suốt quá trình đó.
Cuộc hẹn hò êm đềm kéo dài một tháng.
Khoảng cách giữa hai người chênh nhau một bậc, nhưng vẫn gặp nhau bình thường, đối với trạng thái công việc hay cuộc sống dường như chẳng có gì thay đổi
Mỗi ngày cùng nhau ăn bữa tối, ngoại trừ những ngày Hứa Mặc làm việc tăng ca, cả ngày sẽ không gặp nhau, nhưng trước khi đi ngủ trò chuyện trên zalo video là điều đương nhiên.
Vào tháng 6, Vũ Tuyết Trang sẽ đến một thành phố lân cận trong một chuyến công tác, đây là một khóa đào tạo nâng cao, mang tính hàn lâm hơn và kéo dài trong khoảng một tuần. Mặc dù Trần Khả Như nói rằng đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, thế nhưng Vũ Tuyết Trang đã ngửi thấy mùi âm mưu, rõ ràng là cô ấy không muốn xa chồng với con nên mới đẩy cô đi.
Quên đi, dù sao cũng chỉ một tuần thôi.
Có một câu nói rằng: Tiểu biệt thắng tân hôn
Vũ Tuyết Trang tự động bổ sung trung não, lập tức có cảm giác máu dồn lên não.
Hứa Mặc trực tiếp nhắn tin qua zalo cho cô một câu "Thuận buồm xuôi gió, đi sớm về sớm", Vũ Tuyết Trang mất nửa ngày không biết nói gì, cuối cùng gửi biểu tượng cảm xúc và kết thúc cuộc trò chuyện.
Thành thật mà nói, cho đến bây giờ Vũ Tuyết Trang vẫn chưa hiểu rõ được tính cách của Hứa Mặc.Tuy Tính cách của Lê Hoàng Việt có hơi kì quái, nhưng anh ta yêu ghét rất rõ ràng, mất một thời gian do dự để xác nhận tình cảm của mình, sau đó thì yêu đương mãnh liệt, không chút do dự
Còn Hứa Mặc, vừa gặp mặt đã tranh cãi với cô rồi, nói chung anh là một người tham công tiếc việc, kiểu quanh năm suốt ngày chỉ làm việc quanh quẩn ở công ty với Lê Hoàng Việt. Về phương diện phẩm chất thì không có gì đáng nói, ngoại trừ cô thì tỉ lệ đi trêu hoa ghẹo nguyệt của anh gần như bằng không
Sau nhiều lần được cô hướng dẫn, về cơ bản bây giờ anh có thể nói vài lời yêu thương, nhưng rất hiếm khi, đa phần là miệng kín như hũ nút.
Sau này, Vũ Tuyết Trang nghĩ lại, tính cách này, nhất thời không thể thay đổi, cô thích Hứa Mặc, cô nên thích tất cả mọi thứ của anh, bao dung những khuyết điểm của anh, đôi khi người ta không thể quá tham lam.
Vũ Tuyết Trang không ngờ Tôn Khải La lại có tên trong danh sách đi công tác.
Cái tên đàn ông đê tiện diêm dúa này ồn ào chia tay với cô, tuy rằng đã qua nửa năm, nhưng trong bệnh viện ai cũng biết. Bệnh viện số 1 cũng phải có đến 7, 8 vị bác sĩ, thế nhưng Vũ Tuyết Trang là người thẳng thắn nên lần nào đi qua cũng lườm Tôn Khải La.
Cô là một người nhỏ nhen, đương nhiên là sẽ mang hận rồi.
Bầu không khí trong xe đông cứng lại và có chút xấu hổ, chủ yếu có hai tảng băng ngồi đó. Một số đồng nghiệp bị kẹt ở giữa cảm thấy vô cùng khó xử nên khi nói chuyện cũng không được thoải mái.
Tôn Khải La đắc tội với Vũ Tuyết Trang, đương nhiên anh ta cảm thấy hơi bị cô lập trong bệnh viện, anh ta cũng rất muốn chuyển tới bệnh viện khác, nhưng nghĩ tới tiền lương và đãi ngộ ở chỗ khác không thể bằng ở đây nên vẫn cố ở lại. Có điều tình hình cũng khá đáng sợ, anh ta không biết khi nào Vũ Tuyết Trang sẽ trả thù anh ta nên anh ta vẫn luôn lo lắng đề phòng
Vũ Tuyết Trang không có thời gian để so đo với Tôn Khải La, cô còn chẳng có thời gian để yêu đương,về điểm này thì Tôn Khải La đúng là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi
Trong suốt 3, 4 ngày liên tiếp, việc học kéo dài ban ngày và giao tiếp tại bệnh viện địa phương khiến mọi người cảm thấy căng thẳng vô cùng. Vốn dĩ, tưởng một chuyến công tác là một điều tuyệt vời nên ai cũng tranh nhau đi, bây giờ tới đây như bị khổ sai, chỉ ước quay về, giá mà mình chưa tới đây.
Mỗi ngày trở về khách sạn, Vũ Tuyết Trang liền lăn ra ngủ ngay khi vừa tắm xong.
Cho đến ngày thứ năm, đồng nghiệp trong sân cùng nhau ăn cơm ở nhà hàng bên cạnh khách sạn, ước chừng ngày mai có thể về sớm, mọi người tâm trạng thoải mái, đẩy chén đổi chén, có chút say. Không biết ai cao hứng đề xuất trò chơi nói thật hay đại mạo hiểm.
Vũ Tuyết Trang trên mặt bình tĩnh, trong lòng cô nói, tình tiết cũ rích trong tiểu thuyết, cái loại trò chơi ngây thơ này cô chẳng có chút hứng thú nào.
Ngoại trừ cô và nữ bác sĩ khác, những người khác đều là nam, Vũ Tuyết Trang là người trượng nghĩa, không chịu được ánh mắt cầu xin của nữ bác sĩ, cô đồng ý, đám nam nhân này tập trung vào những câu hỏi nhạy cảm, không biết có phải cố ý muốn chỉnh cô hay không, bởi cô đã phải uống rất nhiều rượu vì có rất nhiều câu cô không trả lời được
May mắn thay, Tôn Khải La tự biết mình nên rời khỏi trước, để lại cả đoàn chơi vui vẻ.
Trò chơi kéo dài khoảng hai giờ, năm sáu người uống rượu mặt đỏ bừng, loạng choạng, nói năng lộn xộn
"Bác sĩ Trang... có phải... điện thoại của cô đổ chuông không?"
"A? Cái gì... Không phải của tôi... Là của cô đấy..."
"Không phải... tôi không biết nữa..."
Vũ Tuyết Trang và nữ bác sĩ ôm nhau, hai người băng qua đường đến khách sạn nơi ở, cuối cùng đến tầng trệt, nữ bác sĩ liền nằm luôn ở cửa, tửu lượng kém hơn cô, ít nhất cô vẫn có thể tìm thấy thẻ phòng trong túi để mở cửa, mặc dù đã mất một thời gian dài để tìm vị trí.
Cô vừa định đưa nữ bác sĩ vào thì bị ai đó từ phía sau ôm lấy eo.
Vũ Tuyết Trang đang say thì tỉnh lại hơn phân nửa, là ai?
Hơi thở nam tính xa lạ khiến tim Vũ Tuyết Trang đập nhanh hơn, da đầu tê dại.
Thay vì buông ra, người bên kia ôm chặt hơn, cô không cử động được liền quay mặt đi, toàn thân không ổn: "Tôn Khải La, anh làm sao vậy, mau thả tôi ra, nếu không thì tôi sẽ gọi người đấy? "
"Cứ gọi đi, giờ này mọi người đều say cả, làm gì có ai rảnh mà để ý đến cô. Dù sao chúng ta cũng là người yêu cũ, ôn lại chuyện cũ một chút thì đã sao?"
Tôn Khải La mượn rượu lấy dũng khí, Vũ Tuyết Trang trong lòng cảm thấy không tốt, rượu giải tỏa hoàn toàn, nghiêm khắc quát: "Tôn Khải La, anh bị điên à! Anh mau buông tôi ra nếu không tôi sẽ phế anh đấy!"
"Cô càng giương nanh múa vuốt thì tôi sẽ càng có hứng thú. Dù sao tôi cũng đã nộp đơn rồi, hai ngày nữa sẽ được chuyển đến bệnh viện khác! Chẳng phải trước đây cô toàn bộ giả bộ thanh cao hay sao, hôm nay tôi nhất định phải làm cô!"
Tôn Khải La kéo thân thể của Vũ Tuyết Trang lại khi anh ta nói chuyện, cọ xát vài mét trong hành lang.
"Cứu tôi với! Có ai ở đây không! Có một kẻ điên ở đây!"
Vũ Tuyết Trang kinh hãi một hồi, cô chợt nhận ra mình khóc lóc om sòm hay làm bất kì cái gì cũng được, chỉ cần có thể báo động người khác. Thật tiếc ông trời không chiều theo ý người, Tôn Khải La một đường lôi cô vào trong phòng của anh ta.
Cô không nghĩ rằng Tôn Khải La lại can đảm như vậy, lợi dụng cơ hội đi công tác, lập mưu quấy rối cô. Nếu cô thực sự xảy ra chuyện với Tôn Khải La thì sau này cô đối mặt với Hứa Mặc thế nào đây
Nghĩ đến đây, Vũ Tuyết Trang nghiến răng, hai tay bám vào khung cửa, vẻ mặt ẩn nhẫn.
"Vũ Tuyết Trang, tôi cảnh cáo cô, nếu cô nghe lời tôi một chút, sau này chúng ta liền xong. Dù sao cô cũng không phải trinh nữ, còn giả trang làm gì! Nếu cô không nghe lời thì tôi cũng sẽ có biện pháp đối phó với cô!"
Lời chửi rủa vang lên, hai tay Vũ Tuyết Trang gần như mất hết sức lực, cô phải làm sao đây? Cô không thể kiên trì được nữa!
Không được!
Ông trời không thể đối xử với cô như vậy được!
Trước khi Vũ Tuyết Trang hoàn toàn mất sức phản kháng, một bóng người nhanh chóng lướt qua trước mặt cô, không chút do dự, cô nghe thấy tiếng va chạm và ma sát mạnh mẽ giữa nắm đấm và da thịt, sau đó, lực lượng đang giữ cô nhanh chóng biến mất.
Cô được cứu rồi!
Cả người cô không còn sức lực gì nữa liền ngã xuống đất, cô chẳng còn muốn nghĩ gì nữa.
Chỉ là Vũ Tuyết Trang không ngờ người tới lại là Hứa Mặc. Hứa Mặc đánh nhau với Tôn Khải La, nói chính xác thì chính Hứa Mặc đã đơn phương đánh Tôn Khải La một cách thô bạo. Chỉ trong vòng bốn năm phút, tên mặt người da thứ đó đã bị đánh cho tơi bời, mặt mũi bầm dập, loang lổ máu
Sau đó, Vũ Tuyết Trang chịu không nổi nói: "Cái kia... Hứa Mặc, nếu như tiếp tục đánh, sẽ xảy ra chuyện..."
"Anh ta đáng chết!"
Đánh xong đến mức đối phương nằm bò trên mặt đất không còn sức chống trả, sắc mặt trắng bệch hung ác khiển trách: "Loại cặn bã này, cần được dạy dỗ lại thật tốt!"
Lại còn dám động vào người phụ nữ của anh! Đúng là chán sống rồi!
"Em đã gọi 103 rồi. Anh ta còn chưa động được đến góc áo của em đâu. Đừng quá kích động." Vũ Tuyết Trang hoàn toàn sửng sốt, không ngờ Hứa Mặc dịu dàng lúc tức giận lại có sức chiến đấu kinh người đến vậy, quan trọng là anh rất quan tâm đến cô
Nghĩ đến đây, Vũ Tuyết Trang không khỏi cảm thấy rất tốt, hoàn toàn quên mất việc vừa rồi suýt bị hiếp dâm.
"Tại sao em không trả lời điện thoại?"
Hứa Mặc ngẩng đầu liếc nhìn cô, ánh mắt tối sầm, lông mày cau lại.
Vũ Tuyết Trang nghe xong, cô biết mình đuối lý, cúi đầu, trầm giọng giải thích: "Em... lỡ để chế độ yên lặng nên không nghe thấy."