Trần Thế Phong liên tục xin lỗi Tô Mi. Rốt cuộc là sao đây, nếu không phải đã làm chuyện xấu thì tại sao lại sợ hãi như vậy.
Trần Khả Như thần bí nhìn chằm chằm ông ta. Nhìn chòng chọc một hồi, vẻ kỳ bí trong mắt dần dần bớt đi cho đến khi bị biến mất hoàn toàn.
Đức Phật nói, buông xuống được rồi thì tự tại.
Cuối cùng cô cũng tìm được đáp án, từ nay không cần đau khổ vì chuyện của mẹ nữa.
Trần Khả Như bỏ đi.
Trần Thế Phong lại ngồi xổm trên mặt đất, đếm đàn kiến, lúc nãy thái độ của người lạ kia đáng sợ dã man ấy.
Một bóng đen xuất hiện, dí dí đầu giày giẫm lên một con kiến nhỏ đang chơi đùa trước mặt Trần Thế Phong, có mấy phần ác ý, mấy phần ngang ngược.
Ông ta thấy bóng người liền ngước lên, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện.
Trần Thế Phong trở nên hưng phấn: "Chị ơi, em muốn ăn kẹo đường. Em ngoan ngoãn, nói hết tất cả rồi."
Phan Lệ Thu vừa cười vừa dỗ dành nói: "Được rồi, chị sẽ cho em kẹo".
Bà ta đưa một cây kẹo mút ra, nhân tiện xoa đầu Trần Thế Phong, như thể đang đối xử với thú cưng của mình.
"Yeee!"
Trần Thế Phong nóng lòng muốn ăn kẹo đường, vẻ mặt đắc ý, hớn hở, vui mừng.
Nụ cười nơi khóe miệng Phan Lệ Thu từ từ biến mất, cuối cùng chuyển thành vẻ mặt lạnh lùng.
"Mẹ, cha thực sự bị điên rồi sao?"
Trần Khả Hân bước ra từ bóng tối, nhìn chằm chằm vào Trần Thế Phong, đôi mắt cô ta tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Điên rồi."
Phan Lệ Thu nhắc lại lần nữa. Nếu ông ta không điên, làm sao bà ta cho kẹo là ăn ngon lành như thế. Nếu Trần Thế Phong đang giả điên, giả ngu... Không, tuyệt đối không thể nào.
Lời nói của kẻ điên không thể tin. Nhưng cứ lặp đi lặp lại những lời đó, độ tin cậy trở nên cực kỳ cao.
Không cần biết ông ta có làm điều đó thật hay không, không ai lại đi so đo với một người điên.
"Mẹ, tại sao chúng ta lại quay về Đà Nẵng? Con chó cái đó bây giờ hẳn đang đắc ý lắm. Nếu chúng ta đối đầu với nó, tình hình sẽ rất bất lợi cho chúng ta."
Trần Khả Hân cảm thấy khó hiểu. Chính vì tuyệt vọng mà cô ta mới rời bỏ Đà Nẵng. Trước đây, Trần Thế Phong có thể duy trì một chút, nhưng bây giờ, còn lại gì đâu.
Trần Khả Hân càng ghét Trần Khả Như nhiều hơn, nhưng cô ta vẫn sợ thủ đoạn tàn nhẫn của Lê Hoàng Việt hơn.
"Khả Hân, đừng lo lắng, mẹ về lần này là để lấy lại tất cả những gì thuộc về chúng ta. Nhà cửa, xe hơi của nhà họ Trần, đại khái đến chiều sẽ quang minh chính đại thuộc về quyền sở hữu của mẹ con ta."
Phan Mỹ Lệ dường như đang nói dối, nhưng sự tự tin trong mắt bà ta quá thật. Như thể bà ta lại một lần nữa trở thành một quý phụ quyến rũ, xinh đẹp.
"Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Có thật không?"
Trong khi Trần Khả Hân đang phấn khích, cô ta đột nhiên không thể hiểu được mẹ mình. Ví như những gì bà ấy đang làm bây giờ, khiến người ta không thể giải thích được. Trần Khả Như hận Trần Thế Phong còn chưa xong, cần gì phải uổng công vô ích chứ?
“Chúng ta lấy tiền ở đâu?” Sau khi nghe quyết định của Phan Lệ Thu, cô ta liền hoài nghi: “Mẹ, mẹ có giấu con điều gì không, mẹ của Trần Khả Như chết như thế nào?”
Phan Lệ Thu cười nói: "Khả Hân, con hiện tại không cần biết. Khi nào thích hợp mẹ sẽ dần dần nói cho con biết."
...
Ra khỏi bệnh viện tâm thần, cảm xúc Trần Khả Như trở nên lẫn lộn.
Trong lòng bình yên chưa từng thấy. Thực tế, sau bao nhiêu lần, cuối cùng mọi chuyện cũng có kết quả.
Cô đã không gặp Lê Hoàng Việt nhiều ngày. Trong vô thức, cô đi thẳng đến tòa cao ốc của tập đoàn Á Châu.
Đã hết giờ dùng cơm, Lê Hoàng Việt có thể không có ở đó.
Trần Khả Như đi loanh quanh ở trước cửa chính tráng lệ một lúc lâu. Cuối cùng không cưỡng lại được sự khao khát và nhớ nhung trong lòng, ma xui quỷ khiến cứ thế quẹo vào.
Ngoại trừ ngày trở về từ thành phố Hồ Chí Minh cực kỳ nhớ Lê Hoàng Việt. Thì mỗi đêm, lúc nào cũng cảm thấy cô đơn một mình.
Nhân viên lễ tân đứng trong quầy lập tức ngăn lại: "Chào chị, xin hỏi chị muốn tìm ai?"
"Tôi tìm tổng giám đốc Lê Hoàng Việt của các cô."
Trần Khả Như ăn mặc xuề xòa. Có vẻ biến đổi nên thời tiết lạnh hơn bình thường, do đó lúc ra ngoài, Trần Khả Như khoác một cái áo phao to sụ. Cô đã qua cái tuổi thời trang phang thời tiết. Lúc này cô mới cảm thấy điều hòa trong sảnh được bật rất cao. So với bộ váy áo chuyên nghiệp mỏng manh của các cô nhân viên lễ tân, quả nhiên đồ của cô dày hơn nhiều. Hiện tại, cô cảm thấy toàn thân thật nóng bức.
"Thật xin lỗi, chị có hẹn trước không, trong khoảng thời gian này giám đốc Hoàng Việt rất bận, sợ không tiện gặp khách."
Cô lễ tân không nhận ra ngay lập tức, trả lời cô bằng giọng máy móc.
Hai má Trần Khả Như đột nhiên đỏ lên: "Vậy thì thôi."
Tự nhiên lại ngượng đến hoảng. Lúc ấy cô cảm thấy, rõ ràng vì cô không có khí chất của phu nhân giám đốc nên mọi người mới không nhận ra. Còn nữa, nhìn phong cách thật giống mấy cô dì luống tuổi.
Quá lúng túng, lần đầu tiên đến công ty Lê Hoàng Việt lại xảy ra chuyện như thế này.
Cô hận không thể bỏ chạy luôn lúc ấy. Nhân viên lễ tân vừa nói chuyện không khỏi liếc nhìn thêm vài lần, bỗng nhiên bừng tỉnh. Cô ấy chạy ra, rất cung kính ngăn Trần Khả Như lại: “Xin lỗi bà chủ, em mới tới làm việc, mãi không nhận ra chị. Giám đốc có thể vừa họp xong, chị lên ngay đi, sắp xong rồi."
Thái độ trước sau hoàn toàn khác nhau.
"Không sao đâu, em làm rất tốt. Anh ấy đang bận, nên thôi chị không lên nữa."
Trần Khả Như mỉm cười, cô thực sự không có ý chỉ trích người kia hay miệng nam mô, bụng một bồ dao găm.
Nhưng cô lễ tân nghe vậy lại hiểu ra ý khác. Chân tay đối phương luống cuống, liên tục xin lỗi, như thể cô ấy sẽ bị đuổi việc ngay lập tức nếu Trần Khả Như không chấp nhận lời xin lỗi.
Trái lại, Trần Khả Như đã làm thì phải làm đến cùng.
Cô đành phải vào thang máy riêng của Lê Hoàng Việt, đi lên tầng cao nhất.
Môi Trần Khả Như hơi nứt nẻ, cười nhẹ, không biết cô lại xuất hiện như thế nào, Lê Hoàng Việt sẽ ngạc nhiên mừng rỡ hay là sửng sốt đây.
Tầng cuối.
Có vài trợ lý và thư ký bên ngoài văn phòng của Lê Hoàng Việt. Nam nam nữ nữ, ai cũng bận làm nhiệm vụ của họ. Mọi người nghiêm túc, làm việc ăn ý. Lê Chí Cường đang cầm một tập tài liệu, vừa đi vừa nhìn, đang lúc ngẩng đầu liếc về hướng thang máy, thì thấy Trần Khả Như.
"Bà chủ, chị về rồi hả?"
Trong mắt Lê Chí Cường hằn tia máu. Anh ta quá bận rộn. Giám đốc bảo anh ta tạm thời đừng để ý đến chuyện của Phan Huỳnh Đông ở thành phố Hồ Chí Minh. Anh ta thực sự không quan tâm nữa nên không rõ Trần Khả Như trở lại khi nào.
"Ừ."
"Em sẽ báo với anh Hoàng Việt ngay lập tức."
Trong khi Lê Chí Cường đang nói chuyện, định bấm số nội bộ trên bàn, lại bị Trần Khả Như ngăn lại.
"Không cần đâu. Tôi chỉ ngó xung quanh một chút, bây giờ sẽ đi ngay lập tức, anh không cần báo."
Nói xong, không làm phiền Lê Chí Cường nữa. Nhưng Trần Khả Như lại không kiềm lòng được. Bỗng dưng vô cớ xuất hiện, đúng là khiến người ngoài chê cười.
Vợ giám đốc đế đến thăm thường sẽ chuẩn bị một số món ngon hoặc đồ ăn nhẹ tự nấu. Nhưng cô đi tay không, lại còn xuất hiện không chút hình tượng, cứ như tản bộ sau khi ăn xong.
Lê Chí Cường xấu hổ.
Bà chủ đến dĩ nhiên giám đốc vui rồi.
"Vâng, vậy chị cứ tùy ý, em đi pha cà phê cho chị."
"Cảm ơn."
Sự chu đáo của Lê Chí Cường luôn phù hợp, sẽ không cố ý ân cần, cũng không khiến người ta cảm thấy khó chịu. Trần Khả Như cảm thấy ấm áp.
Bởi vậy, cô đúng là may mắn. Lê Hoàng Việt đang làm việc ở trong văn phòng, cách nhau một bức tường, cảm giác dè dặt từng li từng tí là tốt rồi.
Cô lang thang bên ngoài, hết đứng lại ngồi, phát hiện mọi người ai cũng bận bịu, vì vậy càng làm nổi bật sự nhàn nhã của cô.
Chán quá nên cô định bỏ đi.
Được rồi, nếu đã tới, thì ngó anh một chút rồi đi.
Trần Khả Như lặng lẽ đến gần, không ai ngăn cản cô cả. Cửa không khóa, chỉ hơi khép hờ. Cô rón ra rón rén đi vào, chỉ nghe thấy hơi thở sâu mệt nhọc kèm theo giọng mũi nặng nề.
Ánh mắt cô khẽ đảo: Lê Hoàng Việt ngủ rồi.
Văn phòng sắp xếp đơn giản, lấy màu lạnh làm chủ đạo, đầy họa tiết kim loại, phù hợp với tính cách và khí chất của anh.
Chiếc bàn được làm bằng gỗ, niên đại có chút cổ xưa. Theo quan điểm của Trần Khả Như, sự kết hợp này ban đầu có chút bất hòa. Nhưng vì Lê Hoàng Việt đang nằm trên đó, gối đầu lên một tập tài liệu, nên khiến người ta quên luôn.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, tay áo hai bên lộn ngược, thậm chí còn lộn xộn và nhăn nhúm.
Đối với người phóng khoáng như anh, vì khí chất cho phép nên có mặc gì trên người cũng không giảm điểm dù chỉ một chút. Giống như người ta hay nói ấy, người đẹp thì quấn rẻ lau lên người vẫn đẹp.
Dù trong phòng có bật điều hòa, nhưng khi ngủ thiếp đi như thế này, chắc anh vẫn thấy lạnh.
Nghĩ vậy, Trần Khả Như nhẹ nhàng bước tới, cầm lấy cái áo đang treo sau ghế, cẩn thận khoác lên vai anh.
Một Lê Hoàng Việt mệt mỏi như vậy, Trần Khả Như chưa từng thấy qua. Trong tay vẫn còn cầm bút, vẻ mặt có chút tiều tụy dưới ánh đèn.
Cô bỗng thấy buồn.
Mệt mỏi như vậy, làm sao ngủ ngon được?
Cô cau mày, khẽ thở dài.
Không đợi cô kịp đi, bàn tay anh từ từ dịch chuyển. Cô hoàn toàn được bao bọc trong lòng bàn tay ấm áp.
Trần Khả Như giật mình kinh ngạc.
Không biết từ khi nào, Lê Hoàng Việt đã mở ra đôi mắt sáng rực, sâu không thấy đáy, đồng thời ôm lấy cô.
Không chuẩn bị trước, cô ngã vào đùi của anh, ngồi vững lên đó, hoàn toàn bị anh ôm vào lòng từ phía sau.
Duy trì lực, hơi thở của anh lúc nông lúc sâu.
Giây kế tiếp, anh đến gần cô, xuôi theo làn da mịn màng và nhạy cảm, quấn quýt nhẹ nhàng như lụa.
Nhưng hơi thở của anh có vẻ dồn dập.
Cô nhẹ nhàng hỏi: "Em đánh thức anh à?"
Trần Khả Như ban đầu không quen với loại hành động thân mật này, thấy vẫn đứng lên được nên cũng không quá hoảng hốt.
"Không, tôi ngửi thấy mùi của em."
Hơn nữa, anh đã quen ngủ không sâu giấc.
Phương thức đối thoại và ở cạnh nhau của hai người họ, không biết từ bao giờ, có một sự hiểu ngầm như những cặp vợ chồng già.
Cho dù gặp nạn ở thành phố Hồ Chí Minh, Phan Huỳnh Đông nhúng tay vào, anh bỏ dở giữa chừng, nhiều ngày không gặp, cũng không tạo ra hiểu lầm gì giữa hai người họ.
"Em có mùi gì?"
Trần Khả Như buồn cười hỏi.
"Thì chính là mùi của em."
Lê Hoàng Việt cố làm ra vẻ bí ẩn. Hầu hết các bác sĩ ít nhiều có mùi thuốc khử trùng, mùi trên người Trần Khả Như rất đặc biệt.
Hoặc là cái mũi của anh rất kỳ quái:
"Em đi đây, không lại ảnh hưởng đến công việc của anh?"
"Đã làm phiền rồi."
Giọng anh đột nhiên trở nên buồn tẻ, lòng bàn tay bắt đầu trở nên yếu ớt bất thường.
Trần Khả Như chỉ cảm thấy sau lưng da thịt kề cận. Cho dù cách lớp áo vẫn cảm thấy nóng ran. Chiếc áo khoác ngoài, nãy đã bị cởi ra vì ở đây có điều hòa nhiệt độ