• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên mạng lan truyền vô số kiếu mắng chúi, đó đều từ các cô gái si mẽ, đều là người sùng bái Hâc Long, bọn họ ớ trẽn mạng mâng Đường Sớ Sớ đến đầu rơi máu cháy.

Thậm chí có người còn đến công ty Vĩnh Thái, bao vây Vĩnh Thái.

Những cô gái đó cầm theo axit, nói rầng muốn huỷ đi gương mặt của Đường sở sở.

Cuối cùng quản đội ra mặt, lúc này mới đè được chuyện này xuống.

Bên ngoài náo loạn rất dữ dội.

Còn Giang Thần thì ở trong phòng khám Phàm Nhân.

“Anh Giang, anh đã nói gì với chí huy cấp cao nhất vậy? Sao đột nhiên lai tuyên bõ’ chuyện từ chức? Hơn nữa cỏn phô trương như vậy, khiến cá nước đều biết?” Mặt Tiếu Hâc hiện lên sự nghi ngỡ.

Còn Văn Tâm thì ngồi ở bên cạnh.

Cô ta đă biết Giang Thần là người đến từ Nam Hoang. Nhưng cỏ ta không ngờ, lai lịch cúa anh lại lớn như vậy. Là tống chỉ huy của Nam Hoang.

Là chiến thần bảo vệ của Trung Quốc.

Giang Thần CƯỚI nói: “Chuyện tôi từ chức không phái là ván đã đóng thuyền rồi sao, mấy tháng trước tòi đã đưa đơn từ chức rồi, Hâc Long cúa Ngũ Đại Soái từ chức, chuyện lớn như vậy, truỳẽn thông đưa tin cũng là chuyện bình thường.”

Giang Thân vươn vai một cái, vẻ mặt lười nhác.

“Cuối cùng cũng từ chức rồi, bây giờ không cần đeo gánh nặng trên lưng nữa, cuối cùng cũng có thể tự do, không bị bó buộc rồi.”

Lúc này, một người đàn ông có vẻ ngoài thô bạo, khuôn mặt vuông, có hàng mày rậm và đôi mát to đi vào.

Người đó chính là Tiêu Dao Vương.

Tiêu Dao Vương không mặc chiến phục, mà mặc một bộ áo choàng dài bình thường.

Nhìn thấy ông ta đến, Văn Tâm đột nhiên đứng dậy, sẳc mặt mang theo vẻ căng thầng.

Tiêu, Tiêu Dao Vương.

Sao Tiêu Dao Vương của Ngũ Đại Soái lại đến đây?

Cô ta biết Giang Thần lè Hác Long nên không căng thầng, nhưng không biết tại sao, khi nhìn thấy một Ngũ Đại Soái khác cô ta lại bát đầu thấy căng thầng.

Tiêu Dao Vương trầm mặt đi đến, lạnh giọng hói: “Giang Thần, cậu làm gì vậy, sao tự nhiên lại từ chức?”

Vẻ mặt Giang Thân lười nhác, nói: “Tôi đã đưa đơn từ chức từ lâu rồi, chỉ là phía trên vần chưa duyệt mà thôi, bây giờ duyệt rồi, có gì đâu mà kỳ lạ?”

Nhưng Tiêu Dao Vương không tin lời anh.

õng ta ngồi xuống, sấc mặt mang theo vẻ nghiêm trọng, hỏi: “Giang Thần, cậu nói thật với tôi xem, có phầi đã xáy ra chuyện gì không? Cậu là tống chí huy Nam Hoang, nâm giữ hàng triệu quân Hâc Long, cậu là truyền kì trong quân đội, là tín ngưỡng cúa quản nhân, phía trên tuyệt đối sẽ không đồng ý đế cậu từ chức.”

Thân là một trong Ngũ Đại Soái, khả năng nhạy bén của Tiêu Dao Vương đương nhiên là rất mạnh.

òng ta biết chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn gì đó rồi.

Giang Thần cười nhạt, không nói gì nhiều.

Anh đứng dậy, khoác vai Tiêu Dao Vương, kề vai bá cô’ rời khỏi phòng khám Phàm Nhân, đi ra bên ngoài.

“Tiêu Dao, tôi cảm thấy con người ông rất họp với tôi, mặc dù ông hơi cứng nhác, nhưng lại rất có nghĩa khí, trước đây tôi không biết tại sao phía trên muổn chấn chinh Ngũ đại quân khu, tôi còn tường là vì biết tôi đang ở Giang Trung, muốn điều tôi đến đây, nhưng phía trên lại điều ông đến, bây giờ tôi mới biết, bên trên đang đi bước cờ tiếp theo.”

“Hứm?”

Tiêu Dao Vương ngấn ra. “Ha ha…”

Giang Thần cười nói: “Làm tốt việc ỏng nên làm đi, nếu cần thi tỏi sẽ giúp đỡ ỏng. Đúng rồi, hỏm nay ông chưa từng đến tìm

tôi, những gl tôi nổi với ông hãy giữ chặt trong lòng, đi về đi, tôi phải làm Giang Thần con rê’ ở rể của nhà họ Đường, phải làm Giang Thần vô dụng đây.”

Hầc Long từ chức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK