“Lão Tân, nhỡ may bắn phải tân binh thì sao?”
Tân Vũ mỉm cười: “Thì bân thôi, chẳng phái đã cảnh cáo trước rồi ư?”
Triệu Đào tức thì nối giận: “Không được, anh sứ
dụng cảnh báo tai nạn huấn luyện như vậy à?’
“Không thì thế nào?”
Tân Vũ hỏi lại.
ừ nhỉ, dùng như thế nào?
Triệu Đào chợt cứng họng.
“Khi anh còn ớ Bộ đội đặc chúng Sơn Báo, cũng tuyển chọn tân binh như vậy ư?”, Triệu Đào hiếu kỳ hỏi.
“Nếu không thì thế nào, dùng vỏ đạn?”
Tân Vũ nhếch miệng, nói: “Lính đặc chủng chỉ lúc biểu diễn mới sử dụng vỏ đạn, ngoài ra tất cả đều dùng đạn thật”.
“Sử dụng đạn thật khi tuyến chọn mới hình thành tầm lý chuẩn bị sẵn sàng, bất kỳ huấn luyện nào cũng có thể trở thành thực chiến!”
“Hóa ra là vậy”, Triệu Đào gật đầu, không hỏi thêm.
Bộ đội đặc chủng có nguyên tâc của bộ đội đặc chủng.
Cách huấn luyện này của Tan Vũ tuyệt đối không được cho phép trong bộ đội dã chiến thông thường.
Nhưng bộ đội đặc chủng là ngoại lệ!
Lúc này, đã có 7, 8 người vượt lên dẫn đầu đội
ngũ.
Hai người chạy nhanh nhất, một người mặc đồng phục huấn luyện y quân, một người mặc đồng phục huấn luyện không quân.
“Không phải chứ, tôi nói này, cậu cứ chạy ngay phía sau tôi làm gì? Cậu muốn vượt thì vượt đi, đừng có bám sát sau mông tôi được không? Cái mông của tôi rất bất an đấy!”
Tân bỉnh không quân Lý Hóa vừa thở dốc vừa chửi Lâm Đại Phàm ở phía sau.
Lâm Đại Phàm mồ hôi đầy đầu, nhưng vản giữ nét mặt tươi rói, cười ha ha nói: “TÔI không vượt! Tôi cứ chạy sau cậu, cậu có thể chắn gió cho tỏi!”
“Đậu xanh!”
Lý Hóa chửi ầm lên: “Cái đồ nhân viên vệ sinh chết tiệt, đáng tiếc một binh lính hàng đầu, lại có thế nói ra những lời vô sỉ như vậy! Cút đi cho tôi!”
‘Tôi không cút! Tôi cứ theo sau cậu đấy! Ha
ha!”
“Có tin tôi đấm cậu không!” “Không tin! Ha ha ha!”
“Mẹ kiếp!”
“Ha ha!”
“Cậu không cười thì chết à!”
‘Tôi cứ thích cười đấy, ha ha!”
Lý Hóa thực sự chịu không nối nữa, nghiến răng dùng hết sức vượt lên phía trước.
Thế nhưng, cậu ta vừa tăng tốc, Lâm Đại Phàm cũng tăng tốc.
“Nhân viên vệ sinh, Cái con mẹ nhà cậu! Cậu bị bệnh há?”
Lâm Đại Phàm: ‘Tôi không bị bệnh, trước khi tham gia huấn luyện, tôi còn đặc biệt khám tống thể, ha ha!”
Lý Hóa: “Ý tôi nói đầu óc cậu có bệnh!1
Lâm Đại Phàm: “Có ai đầu óc bình thường lại đến đây chịu khổ chứ, ha ha”.
Lý Hóa: “Tôi con mẹ nó chịu thua! Cậu im miệng đi! Muốn bám theo thì cứ bám!”
Lâm Đại Phàm: “Được thôi, ha ha!”
Lý Hóa: