Tân Vũ nhìn gương mặt tràn đầy tuyệt vọng và đau khổ của Lý Kiệt, không khỏi có chút không đành lòng: “Cái kia, cậu cũng đừng quá buồn lòng vì kết cục này, chỉ có thế xem như cậu không may đi, tôi cũng khỏng biết cậu ở đây, đúng chứ?”
Lý Kiệt: “Tóm lại vẫn là do tôi đúng không?”
“Tân Vũ, là anh?”
Lúc này truyền đến một giọng nói.
Hai người quay đầu lại nhìn, liền thấy Tiêu Long từ hướng khác vọt tới.
Tiêu Long ngạc nhiên nói: “Tôi còn tưởng ai trong thời gian ngăn như vậy đã bẳn súng tín hiệu, hóa ra là tên này!”
“Sao vậy? Trước đó anh cũng bị thương mà, giờ lại dễ dàng đánh hạ được đối phương hả?”
Tân Vũ cười nói: “Cũng ổn, sao nào, anh đuối theo tới đây là muốn xử đẹp tôi hả?”
Tiêu Long cười ha hả nói: “Tôi cũng không muốn, nhưng đây là chiến trường, nếu thả anh đi thì cũng không hợp lý lăm, phải không?”
“Hơn nữa, Ngô Siêu của Sơn Báo các anh cũng nói, trước đó anh bị thương nặng, lần này dự thi sẽ
vô cùng nguy hiểm. Tỏi tiện giúp anh, để anh sớm được về nghỉ ngơi khỏng tốt sao?”
Tân Vũ nói: “Tôi nhớ rồi, lần giao đấu trước, chúng ta là đối thủ, chính anh là người hạ gục tôi phải không?”
Tiêu Long có chút xấu hổ cười nói: “Hình như là vậy, haha, kỳ thật tôi cũng không muốn đánh gạ anh thêm lần nữa, nhưng hết cách rồi. Gặp phải tôi xem như anh không may đi”.
“Được thôi, vậy hôm nay chúng ta cùng nhau tính cả nợ cũ lẫn nợ mới”, Tân Vũ nói.
Tiêu Long nói: “Cái gì? Ngày trước lúc anh ở trạng thái đỉnh cao đã không phải là đối thủ của tôi, hiện giờ thế trạng còn không được như xưa mà muốn đánh hạ tôi sao?”
“Tân Vũ, anh đừng quá kiêu căng ngạo mạn, chỉ bằng giờ anh trực tiếp bắn súng báo hiệu nhận thua, để tránh quyền cước khỏng có mắt, tôi lại đả thương anh, Ngô Siêu trung đội trưởng Sơn Báo các anh quay về lại giã tôi một trận”.
“Cái này thì không chắc, nói không chừng tôi không chỉ khôi phục lại trạng thái đỉnh cao của ngày trước mà còn mạnh hơn thì sao?”, Tân Vũ cười nói.
Lý Kiệt ngồi bên này nhìn mấy người họ nói
chuyện.
Thầm nghĩ lại có một tên ngốc bị lừa rồi!
Anh ta chắc chắn đang nghĩ Tân Vũ chưa bình phục hẳn, lát nữa nhất định sẽ bất cẩn.
Kết cục đó không khác mình là mấy.
“Haha, dù sao còn có một người ra hồn đấu với tôi, tâm trạng trong lòng thoải mái hơn một chút”.
Theo Lý Kiệt thấy với tốc độ và sức mạnh mà Tân Vũ vừa thể hiện, trừ khi là người đứng trong top 10, tuyệt đối sẽ không có ai có thế thắng được Tân Vũ trong giao tranh.
Trong phòng giám sát, thủ trưởng của Quân khu 12 lúc này cũng vô cùng lo lắng.
Nếu không phải trỏng thấy thực lực hoàn hảo vừa rồi của Tân Vũ thì ông ta đã không sót ruột như bây giờ!
“Cái tên ngốc Tiêu Long kia, đừng chủ quan như vậy, Tân Vũ không có nói khoác đâu!”
Long Vệ Quốc ngoài mặt tuy vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng cũng có chút lo lắng không yên.
Xét cho cùng, Tiêu Long cũng là một nhân vật
nằm trong top 30, mạnh hơn cả thời kỳ đỉnh cao của Tân Vũ trước đây.
Nói không chừng, Tân Vũ thực sự không thể làm gì anh ta.
Thủ trưởng Quân khu 8 và đại đội trưởng Sơn Báo cũng đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Bọn họ đều muốn biết hiện tại Tân Vũ rốt cuộc khôi phục trạng thái đến đâu, có phải còn vượt qua thời kỳ đỉnh cao ngày trước không?
“Được, vậy thì tới đi! Có điều nếu lát nữa tôi đả thương anh thì cũng đừng trách tôi”, Tiêu Long cười nói.
“Được, tỏi đến đây”.
Tân Vũ cười, không có động tác dư thừa, anh trực tiếp bước nhanh về phía Tiêu Long.
Khi còn cách Tiẽu Long ba mét, Tân Vũ như tia chớp lao về phía anh ta giống như đã làm với Lý Kiệt trước đó.
Có điều, lần này anh không ra quyền cước mà hướng về phía tay trái của Tiẽu Long, dùng chân quẹt một đường ra phía ngoài.
Vù-
Tiêu Long có thể cảm thấy gió rít quanh chân mình.
Một cước này của Tân Vũ có tốc độ vô cùng nhanh.
Vốn Tiêu Long cũng nghĩ Tân Vũ mặc dù khôi phục thể lực nhưng cũng không thể đạt được đến trạng thái này.