“Cuộc thi đặc chủng toàn quân mỗi năm tố chức một lần, phàm là quân khu có bộ đội đặc chủng đều phải chọn ra 40 người tham gia. Đến lúc đó, mọi người sẽ có cơ hội so tài với các lính đặc chủng lão luyện từ chiến khu khác! Có thể học hỏi không ít!”
“Mặc dù Long Nha không đủ 40 người, nhưng cộng thêm các giáo quan là 35, cũng khá tương đối!”
“Những đặc chủng tham gia cuộc thi đều là tinh anh trong tỉnh anh, thực lực người nào cũng vô cùng ghê gớm!”
“Đến lúc đó, mọi người sẽ biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn!”
“Đừng cho rằng hiện giờ mình trờ thành lính đặc chủng là tài giòi rồi, đường còn xa lâm!”
Long Vệ Quốc lớn tiếng nói: “Được rồi, những điều liên quan đến cuộc thi, tôi sẽ trao đổi chi tiết với trung đội trướng. Tỏi chí muốn nói, nửa tháng nữa là cuộc thi bắt đầu, mọi người phải tranh thủ thời gian tăng cường luyện tập! Long Nha vừa thành lập, tôi không yêu cầu mọi người giành thành tích nối bật, nhưng cũng không được quá kém cỏi, làm mất mặt Long Nha!”
“Rõ!1
Mọi người đồng thanh đáp.
Long Vệ Quốc và các lãnh đạo rời đi, Tân Vũ dần đội ngũ trở về nơi đóng quân.
‘Tất cả ngồi xuống đi, thời gian qua vất vả rồi, chiều hôm nay coi như giao lưu chiến hữu”.
Tân Vũ vằỵ tay, ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.
“Trung đội trường, Cuộc thi đặc chủng toàn quân cụ thế nhưthế nào, anh nói cho chúng tôi với? Đế chúng tôi chuẩn bị tâm lý trước”.
Lý Hóa vừa đặt mông xuống liền gấp gáp hỏi.
Những người khác cũng mong chờ nhìn về phía
anh.
Tân Vũ và nhóm Tank đối mắt, bật cười.
“Xem ra mọi người rất muốn tham gia cuộc thi”.
“Đương nhiên!”
Lý Hóa hào hứng nói: “Mặc dù chúng tôi là tân binh, nhưng chúng tôi thực sự muốn đấu với những người lính đặc chủng kỳ cựu đó. Ngay cả khi thua, ít nhất có thế biết được khoảng cách giữa mình và họ. Quay về chắc chắn sẽ có động lực tập luyện hơn,
phải không?’
Lúc này, Cảnh Hạo mới từ tốn lên tiếng: ‘Trung đội trường, Long Nha dù sao cũng mới thành lập, mặc dù chúng tôi đều đã trở thành lính đặc chủng, nhưng rõ ràng, kĩ thuật tác chiến của chúng tôi còn rất kém, phải luyện tập tăng cường một thời gian nữa”.
“Mà bộ đội đặc chủng các quân khu khác đều thành lập không biết bao nhiêu năm, dù là kĩ thuật hay kinh nghiệm tác chiến đều mạnh hơn chúng tôi nhiều”.
“Chúng ta vừa mới thành lập đã giao chiến với họ, thực sự có thể là đối thủ của bọn họ sao?”
Tân Vũ hỏi ngược lại: “Mọi người muốn nghe lời nói thật hay giả?”
“Đương nhiên là nói thật rồi!”, cảnh Hạo đáp.
Tân Vũ nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của bọn họ, cười nói: “Nói thật thì có đánh thẳng hay không, tỏi khỏng chắc. Nhưng chắc chắn sẽ không thua thảm. Với quan điếm cá nhân tôi thì rất có khả năng khỏng ít người của chúng ta có thế lọt vào top 50”.
Top 50 sao?
Tất cả đám người Lý Hóa đều ngạc nhiên!
Đó là top 50 đấy?
Cái này ngoài mặt thì không đặc biệt lẳm nhưng thực chất còn phải xem đối thủ là ai?
Ba mươi sáu quân khu, mỗi quân khu có bốn mươi đặc công, cộng lại thì cũng phải hơn một nghìn người đấy!
Ngay cả khi loại trừ các quân khu khác như quân khu thứ mười ba, họ là nơi cuối cùng thành lập bộ đội đặc chủng, thì ớ các quân khu khác cũng phải có hơn 20 lực lượng bộ đội đặc chủng, họ đều
là những đặc công kỳ cựu!
Những người được phái đi thi đấu, có ai không phải tinh anh ưu tú nhất chứ?
Đám người mới như bọn họ lại muốn đấu với bảy tám trăm binh lính tinh nhuệ kỳ cựu thì sẽ dữ dội gian nan thế nào đảy?
“Có phải trung đội trướng đã quá đề cao chúng tôi rồi không?”
Tân Vũ nhìn dáng vẻ nghỉ hoặc của bọn họ cười nói: “Không phải tôi quá đề cao các bạn mà bởi vì tôi đã từng huấn luyện họ, tôi hiếu thực lực của bọn họ. Các bạn cũng do tôi huấn luyện ra, đương nhiên tôi hiểu thực lực mọi người đến đâu”.
“Phương thức huấn luyện của tôi đều cao hơn một bậc so với những đơn vị đào tạo bộ đội đặc chủng khác cả về cường độ lẫn tiêu chuẩn”.
“Nói cách khác, tuy các bạn là người mới, nhưng nếu thật sự phải chiến đấu thực lực, thì đã có thế so tài với đặc còng kỳ cựu hai ba năm kia rồi! Còn nếu các bạn giao đấu với người mới, thì hoàn toàn ăn đứt bọn họ!”
“Mẹ kiếp! Sao tôi không biết mình lại lợi hại đến vậy nhỉ?”