Tân Vũ gật đầu: “Tôi cũng có ý này, phi công Lý Hóa là một hạt giống rất tốt, Lâm Đại Phàm là quân y, tâm tư cấn mật, có thế làm quan sát viên, Lý Đại Bào rất có thiên phú trong hạng mục nổ mìn, 3 người còn lại sức bền và sức bật cũng rất tốt, có thế làm đột kích. Chỉ cần bọn họ không làm mất mắt xích phía sau, vậy chắc chắn không tệ”.
Hai người trò chuyện một lúc, mấy người kia chỉ còn cách hơn trăm mét.
Người dẫn đầu là Lý Hóa và Lâm Đại Phàm.
Hai người đều thở không ra hơi, mồ hôi đầm
người, sắc mặt có chút tái.
Vì đế giữ tính táo, hai người này không ngừng đấu khẩu dọc đường.
Có thể nói là một đôi oan gia điển hình.
Bốn người Cánh Hạo theo sát họ.
Tân Vũ quan sát một lượt, năm người, chỉ còn cách một bước chân là đạt giới hạn!
“Lên xe!”
Tân Vũ gọi Lão Thử, trực tiếp lên xe, lái về phía mấy người kia.
Anh cầm loa nói về phía mấy người kia, nói lớn: “Sáu người các cậu nghe đây, cho các cậu 1 phút, chạy hết 400m! Tôi sẽ đợi các cậu ở vạch đích, hết thời gian chưa tới nơi, trực tiếp đào thải!”
Với thể chất của sáu người, duy trì tốc độ hiện tại chạy tới đích không thành vấn đề.
Nhưng đó vẫn chưa đạt yêu cầu bứt phá giới
hạn.
Lúc này, Tân Vũ cần phải cho họ một cú huých từ sau!
Chỉ có vượt qua giới hạn, ý chí và thể chất mới đạt bước tiến lớn nhất!
Bằng không, nếu chỉ đến điểm đích, tiến bộ không đủ rõ ràng!
“Cái gì? Không phải chỉ còn cách vạch đích hơn 100m à?”
Lý Hóa kiệt sức nói: “Anh, anh đùa chúng tôi à?” Năm người kia cũng trợn mắt tức giận.
Tan Vũ cười lạnh: “Tôi chơi đùa các cậu đó thì sao? Tôi ngứa mắt, không muốn cho các cậu gia nhập Long Nha, sao nào?”
Sáu người nghe thế, vẻ mặt tràn ngập phẵn nộ.
Tân Vũ cười khinh thường: “Bắt đầu tính giờ, các cậu chí còn 1 phút”.
Dứt lời, anh trực tiếp phóng xe đi.
Trên xe, Lão Thử khó hiểu nói: “Lão Tân, thể lực bọn họ đã cạn, làm sao chạy 400m trong 1 phút? Nếu không hoàn thành, anh sẽ không đào thải họ thật chứ?”
Tân Vũ mỉm cười: “Yên tâm, tôi tin vào mắt nhìn của mình, chờ đi”.
Sáu người Lý Hóa đều tức giận đùng đùng.
“Khốn kiếp! ức hiếp người quá đáng! 1 phút 400m, nếu mới đầu chỉ chạy 10km, hiện tại vẫn còn sức, nhung giờ ai mà chạy nối!”, Châu Cường gào lẻn.
Mặc dù vậy, nhưng mỗi người bọn họ đều bắt đầu tăng tốc.
Một người lính sẽ luôn biết chịu đựng nhằn
nhục, nào sợ đối phương khích tướng.
Chỉ cần bọn họ còn chút sức lực nào, thì sẽ liều mạng chạy về phía trước!
“Chạy nhanh lên! Nếu giáo quan đã coi thường chúng ta, vậy phải chứng minh cho anh ta thấy, còn lâu mới đuổi cố được chúng ta!”
Tô Long gào lên.
Ngay lúc âm thanh vừa dứt, Tô Long liền gầm lên một tiếng rồi dùng hết sức bình sinh phóng về phía trước.
“Mau chạy! Sẳp hết thời gian rồi! Anh ta sẽ không nói đùa với chúng ta! Đây là cuộc tuyến chọn, không phải huấn luyện!”
Cảnh Hạo cũng hét lên.