• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

cậu nhìn thấy ánh sáng! Giờ tôi cho các cậu 3p suy nghĩ, chọn rút lui hay tiếp tục tham gia tuyển chọn!”

“Nếu không rút lui, lát nữa, một khi bắt đầu bẳn, sẽ không còn đường rút lui! Phải bò đến khi tới đích thì thôi, bởi súng của tôi sẽ không ngừng lại chờ bất kỳ ai!”

“Cuối cùng, tôi tặng các cậu một câu”

“ở chỗ của tôi, muốn trở thành lính đặc chủng, tuyệt đối phải quen với thống khố và nguy hiếm!”

“Chịu không nổi thì mau rút lui! Không phù hợp, không cần lãng phí thời gian!”

“Được rồi, 3p bắt đầu! Ai muốn rút lui, mau thu dọn đồ, trả mũ cối dưới quốc kỳ!”

Nói xong, Tân Vũ trực tiếp tiến tới chỗ vạch đích.

ở đó đã được lắp 2 súng máy.

Hơn 400 tân binh ngập ngừng nhìn hai khấu súng máy lạnh lẽo đến đáng sợ và những mảnh thủy tinh sắc nhọn tỏa ra ánh sáng rợn người dưới ánh đèn.

Bọn họ biết rõ, vị tống giáo quan Long Nha này tuyệt đối không nói đùa!

Nói thế nào chính là thế ấy!

Nếu như không có mảnh sành, có lẽ bọn họ cũng không sợ hãi đến vậy, chỉ cần giữ người thật thấp và bò…

Nhưng, dưới đất lại đầy rẫy những mảnh sành sắc nhọn, bọn họ cho dù có thế khống chế độ cao đế tránh mảnh sành, nhưng một khi bất cẩn thì sao?

Đạn bay trẽn đỉnh đầu, dưới thân là mảnh sành sắc nhọn, cơn đau từ cơ thế truyền tới não bộ, mất khống chế, khẽ ngấng đầu lên cao, vậy là lập tức mất mạng!

Hơn nữa, bọn họ hoàn toàn không tín nhiệm khả năng bẳn súng của Tân Vũ.

Nếu căn không chuẩn, bắn thẳng vào người họ thì sao?

Quá nhiều yếu tố không nắm chắc, khiến bọ họ do dự. Rốt cuộc có nẽn đặt cược tính mạng hay không.

Tân Vũ vừa nãy cũng nói, mỗi tối đều phải bò 1 lần, cứ coi như may mắn vượt qua lần này, vậy tối

ngày mai? Tối ngày kia thì sao?

Nghĩ đến đây, cuối cùng cũng có người giơ tay, bất lực nói: ‘Tôi rút lui! Tôi không muốn bỏ mạng tại đây!”

‘Tôi cũng rút lui! Huấn luyện kiểu này đơn giản là coi nhẹ tính mạng con người!”

“Có lẽ tôi không nẻn tới đây…”

Chưa đến 1 p, các tân binh liên tiếp giơ tay rút lui.

Cao Tráng mặt không biểu cảm, cầm loa nói lớn: “Rất tốt! Đã có 15 kẻ thông minh rút lui! Theo tôi thấy, bọn họ lựa chọn quá đúng đắn!”

“Đây là một canh bạc lớn, cược thắng lần này, lần sau vẫn phải tiếp tục đặt cược tính mạng! Nếu thắng, lần sau nữa vẫn cứ tiếp tục!”

“Không ai có thế đảm bảo lần nào cũng cược thắng! Nhưng nếu cược thua 1 lần, liền phải bỏ mạng! Các cậu đều là người trưởng thành, cũng là người thông minh, nẽn cân nhắc lợi hại trong này”.

“Rốt cuộc là kiên trì giấc mộng lính đặc chủng xa vời, dùng tính mạng đặt cược, hay là, nhanh chóng nhìn rõ tình hình, quay đầu là bờ, tất cả dựa

vào quyết định của các cậu!’

“Chỉ còn 1 p30s, giờ không rút lui, một khi bắt đầu, sẽ không còn cơ hội! Một là bò tới đích, hai là bỏ lại súng và rời khỏi đây!”

“Tôi rút lui!”

“Tôi cũng rút lui!”

Những lời vừa rồi của Cao Tráng khiến những người đang do dự triệt để buông bỏ, hơn 20 người nữa rút lui.

“Còn 1p cuối cùng! Ai muốn rút lui nữa?”

“Nhân viẽn y tế, không phải cậu sợ chết à? Sao không rút lui đi?”, Lý Hóa gọi Lâm Đại Phàm.

Lâm Đại Phàm cười ha ha: “Cậu đã gọi tôi như thế, làm sao tôi có thế rút lui, tôi phải ở lại chữa trị cho đám não bị cửa kẹp mấy cậu chứ! Ha ha!”

“Chết tiệt! Tôi không cần cậu chữa trị!”, Lý Hóa trừng mắt.

‘Tôi là phi công, một chút gian khố này, sao dọa được tôi? Các cậu thì sao? Không rút lui à?”

Lý Hóa nói với mấy người Cảnh Hạo, Lão Bào, Châu Cường và Tô Long.

Qua quá trình luyện tập, sáu người dần trớ nên thân thiết, có thể nói là một nhóm nhỏ củng cố tinh thần cho nhau.

Bốn người còn lại nhìn nhau, đều nở nụ cười.

“Tôi trời sinh đã thích mạo hiểm, muốn tôi rút lui, trừ khi chết”, cảnh Hạo nói dõng dạc.

Tô Long bình tĩnh nói: ‘Tôi không sợ chết”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK