Có thể nói là ươm mầm tài năng dự bị cho Long Nha!
Tân Vũ vào vạch xuất phát, nằm xuống, ra hiệu cho Cao Tráng bắt đầu.
Nhóm tản binh đứng bên ngoài phạm vi, ai nấy đều kích động dõi theo.
Đây là lần đầu tiên họ thấy lính đặc chủng thế hiện thực lực. Dù chỉ là môn bò thấp, nhưng ít nhất cũng giúp họ học hỏi được gì đó.
“Pang pằng pằng”.
Âm thanh của súng máy bắt đầu vang lên khắp
sân.
Khác với tân binh, lần này, Cao Tráng bẳn trực tiếp vào vùng quanh người Tân Vũ, áp lực hơn nhiều lần so với vừa nãy.
Vô số viên đạn bay qua đầu Tân Vũ, mà anh, cũng bắt đầu cử động.
Cơ thế anh như một con rắn, trườn bò dưới đất.
Anh hạ người thấp nhất có thế, chân tay phối hợp hài hòa, mổi khi chân anh nhấc lên 1 bước, cơ thế đồng thời rướn lên nửa mét.
Các tân binh ngạc nhiên phát hiện, tốc độ bò của Tân Vũ cực nhanh, cơ thế phối hợp lại vô cùng nhịp nhàng.
Mảnh sành nhô cao chừng 3cm, Tân Vũ khống chế thân thể giữ ở cách mặt đất 3,5cm, đầu hạ rất thấp, toàn thân duy trì độ cao cách mặt đất 30cm!
Cẳng tay khéo léo tránh những mảnh sành trên mặt đất, để không bị cứa vào!
Động tác trườn của anh cũng giống như cách huấn luyện thông thường, nhưng nếu quan sát kỹ, cũng sẽ thấy rất khác.
Khác nhau ở chổ, nó được điều chỉnh theo khả năng phối hợp thế chất của anh.
Đương nhiên, gồm cả tố chất tâm lý.
Không giống họ, từ khỉ bắt đầu đã sợ trúng đạn, sợ bị cứa, tâm lý lo lắng, tự nhiên sẽ ảnh hưởng đến khả năng phát huy.
Trong trường hợp này, sau khi bò được một quãng đường nhất định, họ sẽ cảm thấy vô cùng mệt mòi, tự nhiẽn không còn thời gian chú ý các mảnh sành bẽn dưới, chỉ chăm chăm hạ thấp người đế không bị trúng đạn! Như vậy không bị mảnh sành cứa vào mới lạ!
Sau khi bắt được nhịp, Tân Vũ lập tức tăng tốc độ, vượt lên như một viên đạn.
“Ôi trời ơi! Sao giáo quan có thể không màng nguy hiểm, bò nhanh như vậy? Hơn nữa, lực chân anh ta lớn thật đó, mỗi bước di chuyển gần 1 m! Vậy mà cơ thế vẫn giữ được thăng bằng, không hề rướn lên cm nào! Quá kinh khủng!”
“Đảy là thực lực thật sự của một lính đặc chủng?”
Đám tân binh kinh ngạc thốt lẽn, ánh mắt lấp lánh nhìn theo. Đó là thứ ánh sáng khát vọng muốn trở nên như Tân Vũ!
Sau 1 p, Tân Vũ đã bò tới đích.
Đúng thế! Anh chỉ cần đúng 1p đã hoàn thành bài kiểm tra!
Nhanh gấp 10 lần họ!
Khi Tần Vũ đứng dậy, bước đến chổ bọn họ, họ mới kinh ngạc phát hiện rằng, ngoại trừ mũi giày của Tan Vũ dính chút máu và đất trên mặt đất, những phần còn lại trên cơ thể anh đều sạch sẽ.
Đừng nói là bị thương, đến chút máu và đất cũng không dính!
Sao có thế?!
Tân binh tròn mắt há mồm trước cảnh tượng này, vẻ mặt không thế tin nối.
Tân Vũ nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: “Hiện giờ các cậu vẳn cho rằng hoàn thành bài kiếm tra này một cách xuất sắc là điều không thể?”
Đám đông lặng thinh.
Tân Vũ tiếp tục: “Vì sao tôi có thể bò nhanh như thế mà không bị thương, còn các cặu thì không?”
“Bởi vì kỹ thuật của tôi quá tốt? Vì thể chất tôi tốt hơn các cậu nhiều?”
“Sai!”
Anh lắc đầu: “Bởi vì các cậu sợ hãi! Các cậu
hoảng loạn!”
“Một khi con người hoảng loạn, sẽ giới hạn hành động của cơ thể, tự nhiên không thể phán đoán rõ ràng cục diện trận chiến!”