• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ thấy cậu ta đột nhiên lao lên, hai tay nắm lấy cánh tay của Tan Vũ, chuẩn bị ấn mạnh vào giữa, nhằm chế ngự Tân Vũ.

Có điều, cậu ta không biết, từ thời điểm cậu ta chuẩn bị tấn công, Tân Vũ đi phía trước khóe miệng

đã nhếch lên nở một nụ cười.

Không đợi cậu ta dùng lực, cánh tay phải Tân Vũ đột nhiên rung lên.

Lâm Đại Phàm cảm giác khi bắt lấy cánh tay Tân Vũ giống như bị điện giật vậy, run lên một hồi, rồi không tự chủ được mà khẽ buông lỏng tay ra.

Lợi dụng tình thế, Tân Vũ thuận tay nắm lấy cánh tay Lâm Đại Phàm, toàn thản đột nhiên xoay tròn, rồi xuất hiện phía sau lưng cậu ta.

Dùng chính chiêu của Lâm Đại Phàm đặt cánh tay lên trên lưng cậu ta.

Quá đỉnh!

Thấy một màn này, Triệu Đào không khỏi kích động đến đứng lên, vẻ mặt vô cùng phấn khởi nói: “Quá đính rồi!”

Lâm Đại Phàm dính đòn, bị ép quỳ một chân xuống đất, từ phần eo trớ xuống bị đè ép không để đứng dậy nối.

“Ài ya! Đau chết mất thôi, giáo quan Tân tôi sai rồi, tôi sai rồi, anh mau buông tay, buông tay đi, tôi đầu hàng”.

Lâm Đại Phàm vừa đau vừa kêu lên xin tha.

lưng giở trò đánh lén tôi?’

“Muốn đánh lén tôi sao? Cậu còn non lầm, lúc tôi dùng chiêu này, không biết cậu đang ở đâu tiêm cho bọn trẻ. Nếu không có tài năng, cậu nghĩ tôi có thế được chọn làm giáo quan trướng sao? Sao nào, còn dám đánh lén nữa không?”

“Không dám, không dám! Haha, giáo quan Tân thật lợi hại, tôi thua rồi!”, Lâm Đại Phàm vội vàng đáp.

Tân Vũ hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đẩy cậu ta về phía trước, Lảm Đại Phàm thuận thế quay cuồng ngã dúi dụi về phía trước.

Cậu ta vừa đứng lên, vừa xoa chổ tay bị đau, cười ha hả nói: “Giáo quan lợi hại, lợi hại, không hổ danh là bộ đội đặc chủng, tôi thua rồi”.

“Vậy đi thôi”.

Tân Vũ quay người lại tiếp tục tiến về trước.

Vù!

Nhưng lúc nào, Lâm Đại Phàm hiến nhiên còn chưa có ý định buông tha, trong tay không biết từ lúc nào xuất hiện một con dao giải phẫu, trực tiếp phóng thắng về phía cổ Tân Vũ.

Tân Vũ đi phía trước khẽ cau mày, cổ hơi nghiêng sang trái, con dao giải phẫu gần như quệt qua cố anh.

Đồng thời, tay trái Tân Vũ cũng rất nhanh vươn ra, chế ngự cổ tay Lâm Đại Phàm.

Lâm Đại Phàm thấy không có kết quả, liền muốn rút tay về, lại phát hiện cánh tay giống như bị kẹp sắt cố định chắc chắn không thể động đậy. Cậu ta nâng chân phái lên, cố gắng đá vào phần eo cúa Tân Vũ.

Nhưng lúc này, tay phải Tân Vũ đã nhấn xuống một cái, đánh vào chân cậu ta, hung hăng đẩy cậu ta ra sau.

Tân Vũ thuận thế xoay người, đá thẳng một cước trước ngực Lâm Đại Phàm.

Lâm Đại Phàm vừa muốn bay ra xa thì cánh tay phải đã bị Tần Vũ bắt lấy kéo lại gần, dùng lòng bàn chân giữ lại.

Cậu ta lại không thể động đậy.

“Cậu đúng thật vẳn không sợ chết nhỉ”.

Trong mắt Tân Vũ tràn đầy hàn ý.

Lâm Đại Phàm lại cười khổ đáp: “Lần này, tôi thực sự nhận thua rồi”.

“Giáo quan trưởng”.

Lúc này, mấy binh lính nhanh chóng chạy tới.

‘Trói lại, đưa trờ về”.

Tân Vũ buông lóng tay, bàn chân anh hơi dùng lực, trực tiếp đấy ngã Lâm Đại Phàm, mấy binh lính nhanh chóng tiến lên dùng dây thừng trói chặt cậu ta lại.

“Đừng trói tôi được không? Tôi sẽ ngoan ngoãn theo anh trở về mà! Ài ya, tôi nói thật đấy, không nói dối đâu”.

Lâm Đại Phàm kêu lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK