• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

‘Thông báo cho mấy đội viên ở phía trước hổ trợ chặn bắt!”

Mấy người vừa đuối theo vừa cầm ống tai nghe bộ đàm, đội viên gọi theo hướng hai tân binh bỏ trốn đã đón đầu phía trước.

Tân Vũ chỉ cười, không đuổi theo.

Hướng mà hai tân binh kia đang chạy, đã có người của họ chờ sẵn ở đó, nhất định sẽ tóm gọn.

Triệu Đào ờ trước máy theo dõi thấy một màn này, vẻ mặt anh ta vô cùng kinh ngạc.

“Khoảng cách xa như vậy, hai người họ lại ngụy trang tốt đến thế, lão Tân làm sao có thế nhìn thấy được?”

“Khí thật, đây là bộ đội đặc chúng đấy sao? Đúng là biến thái mà!”

Tân Vũ đi tới một gốc cây, anh không buồn ngẩng đầu lên, chỉ đưa tay vỗ nhẹ vào thân cây nói: “Anh bạn, đứng trên đó không mệt sao?”

Không khí im lặng một chút, bên trên rốt cuộc truyền đến tiếng cười ha ha.

Sau đó, một bóng người nhanh chóng leo từ thân cây xuống, lăn qua lăn lại rồi trực tiếp xuất hiện trước mặt Tân Vũ cách anh khoảng ba mét.

Người đàn ông mặc đồ rằn ri pha trộn giữa màu xanh nhạt và trắng, ống tay áo buộc khăn choàng cố chuyên dụng của bệnh viện quân y chữ thập đỏ.

Hiển nhiên cậu ta là một quân y đến để chữa bệnh.

“Haha, giáo quan Tân lảu rồi không gặp”, Lâm Đại Phàm một mặt tươi cười nhìn Tân Vũ nói.

Tân Vũ cười cười đáp: “Hình như cũng không lâu lẳm, mới tuần trước, không phải tôi đã đến quân doanh của cậu, đích thân gửi thiệp mời cho cậu hả? Sao vậy, quân y mấy cậu trí nhớ đều kém vậy sao?”

Không sai, người tên Lâm Đại Phàm kia chính là do Tân Vũ tự mình mời tới.

Lâm Đại Phàm sinh ra trong một gia đình có truyền thống trung y, bố, các chú và ông nội của cậu ta đều làm việc trong quần y.

Mà bán thân cậu ta không chỉ có y thuật siêu việt kết hợp giữa trung y và tây y mà còn có tố chất quân sự vô cùng mạnh.

Nếu được bồi dưỡng thêm, tuyệt đối có thế trở thành quân y đặc công xuất sầc!

Đây chính là nhân tài mà Long Nha cần!

Cá nhân Lảm Đại Phàm có tính cách vui vẻ và hoạt bát, hòa đồng, dẻ gần và luôn nở nụ cười trên môi.

Đương nhiên cậu ta cho người khác ấn tượng là một người ngoan ngoãn, vui vẻ nhưng chĩ có Tân Vũ mới thấy được ẩn sau nụ cười của cậu ta là một con dao sắc nhọn, vào thời điếm bạn không chú ý sẽ cho bạn một nhát trí mạng!

Điển hình như nhân vật Tiếu Lý Phi Đao.

“Đâu có, đâu có tỏi chì nói khách sáo vậy thôi, haha, giáo quan Tân sao anh không ở sở chỉ huy nghi ngơi cho khỏe lại chạy tới đây bắt mấy tân binh bị ép gia nhập như chúng tỏi vậy?”

Tân Vũ hơi ngấn người, tản binh bị ép gia nhập sao?

Lâm Đại Phàm cười nói: “Nếu không phải bị ép buộc thì ai lại tự chuốc lấy khổ cực tới nơi này chứ, anh nói có đúng không?”

Tân Vũ cười cười.

Cái này cũng đúng.

Xem ra Lâm Đại Phàm tựa hồ cũng biết việc lựa

chọn bộ đội đặc chủng, sẳp sửa đón nhận cuộc huấn luyện tàn khốc.

Có điều, lựa chọn tiếp theo của tỏi, là điều mà trước giờ cậu chưa tùng nghĩ ra.

Tân Vũ nói thẳng: “Được rồi, thời gian cũng muộn rồi, giờ cậu tự mình theo tôi trở về hay tôi ép buộc đưa cậu về đây, tự chọn đi”.

Lâm Đại Phàm cười to một hồi rồi nói: “Đương nhiên là ngoan ngoãn theo anh về rồi, tôi cũng chỉ là tân binh sao có thế là đối thủ của giáo quan được, haha”.

Nói xong, Lâm Đại Phàm tiến lại gần Tân VQ, bộ dạng của cậu ta giống như một tù binh đã hoàn toàn từ bỏ việc đấu tranh giãy dụa bỏ trốn.

Tân Vũ cũng gật đầu, trực tiếp xoay người đi.

Có điều, ngay sau khi Tân Vũ xoay người đi chưa đầy một mét, nụ cười của Lâm Đại Phàm đột nhiên biến mất sau lưng anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK