‘Tôi cũng rút lui! Mặc dù tôi rất muốn làm lính đặc chủng, nhưng cách huấn luyện phi nhân đạo này tôi không đồng tình! Tôi không sợ chết, nếu là hi sinh trên chiến trường vì tổ quốc và nhân dân, tôi tuyệt không do dự! Nhưng không phải chết một cách lãng nhách tại đây!”
Tân Vũ bình tĩnh nói VỚI người kia: ‘Tôi tin cậu không sợ chết, cũng tôn trọng lựa chọn của cậu, và còn chúc mừng cậu, không cần chịu khổ ở đây nữa. Đi đi!”
Người kia dứt khoát quay người rời khỏi.
Từng người từng người một lựa chọn rút lui.
Có người cảm thấy huấn luyện quá tàn khốc, có người sợ chết, có người cho rằng giáo quan quá vô tình…
Tóm lại, họ rời đi với đủ các lí do khác nhau.
“Còn ai muốn rút lui nữa?”
Tân Vũ quét mắt nhìn hơn 200 tân binh còn lại.
Qua bài kiểm tra vừa rồi, số lượng tân binh chì còn 1/3!
Chỉ trong một thời gian ngẳn, đã có gần 300 người rút lui. Tỉ lệ đào thải quá cao!
“Báo cáo!”, Cảnh Hạo bất ngờ lên tiếng.
“Cảnh Hạo, cậu!”
Mấy người Châu Cường, Tô Long thấy Cảnh Hạo giơ tay, lập tức sốt sắng.
Cao Tráng và mấy người Tank khẽ híp mắt. Cảnh Hạo là thí sinh bọn họ đánh giá khá cao, nếu cậu ta rút lui, Long Nha đã bỏ lỡ một đội viên ưu tú!
Chỉ duy Tân Vũ vẫn bình tĩnh.
“Giáo quan, tôi muốn hỏi thăm một chút tình hình 4 người vừa nãy”, cảnh Hạo cẩn trọng nói.
Thấy vậy, mấy người Tõ Long, Cao Tráng mới thở phào nhẹ nhõm.
“2 trọng thương, 2 chết”.
Sắc mặt mọi người lập tức tệ hơn.
“Vậy nên, các cậu có thể lựa chọn rút lui, không ai ép buộc”.
Tân Vũ tiếp tục: “Tôi không ép uổng ai, tất cả những người không có ý chí kiên định hoặc nghi ngờ tôi, nghi ngờ những bài huấn luyện, tỏi đều không cần. Bởi vì những người như vậy, chắc chắn sẽ không vượt qua kiếm tra của tôi, càng không thể trở thành người lính đặc chủng ưu tú!”
“Vì thế, nếu không có ý chí kiên định, tôi khuyên các cậu nên sớm rút lui, tránh đế không trở thành lính đặc chủng, còn bỏ mạng lại đây, không đáng!”
“Báo cáo! Tôi rút lui!”
‘Tôi cũng rút lui!”
Tân Vũ vừa dứt lời, lại có tâm mấy tân binh dao động.
Cuối cùng, Lý Hóa nhịn không nổi, hét lên với Tân Vũ: “Giáo quan, cho dù chúng tôi tin tưởng anh, nhưng mấy bài kiểm tra như này, chúng tỏi gắng gượng được đến khi nào! Nếu tiếp tục bò thêm mấy lần thế này, cả người chúng tôi sẽ bj thương! Cho dù muốn trụ lại cũng chẳng còn bao nhiêu thế lực! Các anh đang gài chúng tôi sao?”
Những tân binh khác nghe vậy cũng nhiệt liệt hướng ứng.
“Đúng thế, dưới là mảnh sành, trên là đạn, mổỉ tối đều phải bò, cho dù là mình đồng da sắt cũng không chịu nổi mấy ngày!”
Tân Vũ nhìn bọn họ một lượt, đột nhiên nói với Cao Tráng: “Anh bắn súng”.
Sau đó nói với tân binh: “Để tôi thị phạm cho các cậu 1 lần, phải bò thế nào, nhìn kỹ, tôi chỉ làm 1 lần!”
Cái gì?
Giáo quan đích thân làm mẩu?
Đám tân binh lập tức hưng phấn.
Bọn họ chịu bao nhiêu đau khổ, đương nhiên cũng muốn xem giáo quan chịu khổ như mình!
Cao Tráng không nói lời nào, lập tức tiến đến vạch đích, nạp đạn, lắp đặt súng.
“Không muốn bị thương rồi rút lui thì xem tổng giáo quan bò như thế nào!”
Tank nói với những tản binh.
Tuyến chọn lính đặc chủng, rèn luyện lòng dũng cảm, ý chí và khả năng chịu đau là một khía cạnh, nhưng còn có cả việc dạy các kỹ năng!
Bản chất bài học này là rèn luyện tâm lý và năng lực thực chiến, chứ không phải bắt họ chịu đau!
Sau này họ sẽ tiếp tục rèn luyện, để có thể thích nghỉ lâu dài với môi trường thực chiến.
Những người sẵn sàng trụ lại giai đoạn này là những người tương đối tốt về thể chất, tâm lý và ý chí.
Cho dù cuối cùng chỉ còn lại vài người, thì những người bị loại ít nhất cũng khiến người khác học được điều gì đó, phải không?
Bẽn cạnh đó, dù không trở thành lính đặc chủng năm nay, họ vẫn có thế trở thành những hạt giống trong đợt tuyến chọn năm sau.