Lão Thử đứng ở chỗ xe phía trước, nghe thấy cuộc đối thoại của 2 người, khóe miệng khẽ lộ ra một nụ cười.
Một đôi ‘bảo vật’ thế này!
Cách 2 người mấy chục mét còn có 5 người
nữa.
Trong đó có cảnh Hạo cấp bậc đại úy.
Bốn người còn lại có 3 sĩ quan và 1 binh nhất.
Ể, người anh em, được đấy! Đến binh nhất cũng tuyển.
Một trung sĩ nhì vượt lên hỏi han binh nhất.
Binh nhất kia chỉ liếc trung sĩ nhì một cái, không
hề đáp lời.
Một trung sĩ nhì khác cũng lên tiếng: “Đừng coi thường, cậu ta tên là Tô Long, là người có thể chất đứng đầu đội của tôi! Tôi có thể khẳng định, sức bền lính đặc chủng chưa chắc đã bằng cậu ta!”
“Ghê gớm như vậy? Bảo sao được tuyển vào đây!”
Trung sĩ nhì kinh ngạc nói: “Vậy cậu tên gì?”
‘Tôi là Lý Đại Bào, cứ gọi tôi là Lão Bào, ha ha”.
“Lý Đại Bào? Bố mẹ biết đặt tên thật, tôi là Châu Cường, cứ gọi tôi là Cường Tử”.
Châu Cường vừa thở dốc vừa nói.
Lão Bào chưa kịp đáp thì một loạt đạn pháo đã bần vào dưới chân họ, Tân Vũ ngồi trên xe, không hiếu xuất hiện phía sau họ lúc nào, đám tân binh hoảng hốt co giò lên chạy.
Tân Vũ quát: “Các cậu đang luyện tập hay đang trò chuyện? Chạy thong thả lắm hả? Nào! Bốn người các cậu dừng lại, mỗi người vác thêm 5kg gạch cho tôi!”
Nói xong, liền cho binh sĩ đưa gạch đá chuấn bị sẵn cho bọn họ.
Chết cha! Nói vài câu cũng bị tăng trọng lượng?!
Châu Cường và Lão Bào ủy khuất than vãn.
“Báo cáo! Tôi không hề nói chuyện, tại sao tôi cũng phải chịu phạt?!”
Tô Long và cảnh Hạo bất mãn nói.
Tân Vũ: “Bởi vì tôi là giáo quan, tôi chướng mẳt các cậu, sao nào? Không phục hả, không phục thì cuốn gói!”
Hai người tức giận đùng đùng nhưng không dám trái lệnh.
Tân Vũ nói đúng, anh là giáo quan, còn bọn họ là tân binh được huấn luyện.
Quy định là do giáo quan đặt ra, bọn họ không có quyền chất vấn!
Hai người chỉ có thế ngoan ngoãn chất thêm đá vào ba-lô.
Đè nén và áp chế cảm xúc, chính là một trong những tố chất cần có của lính đặc chủng.
Nếu một lính đặc chúng bị người khác mâng vài câu liền động đến lòng tự ái, không thể khống chế tình hình, vậy làm sao chiến đấu đầng sau chiến tuyến kẻ thù?
Chiến đấu đằng sau chiến tuyến kẻ thù, không chỉ đơn giản ẩn ấp, tập kích là xong. Mà còn phải làm tay trong, nếu bị phát giác, sẽ bị tra tấn, dùng cực hình.
Lúc đó, kẻ địch nói khích vài câu liền khai ra tất cả, vậy còn làm được gì?
Đây là lí do tại sao trong những bộ phim lính đặc chủng, giáo quan sẽ dùng đủ loại ngôn ngữ và hành động khác nhau để kích thích thần kinh của tân binh.
Chỉ có lúc luyện tập, bị nhục mạ đè ép đủ nhiều, bọn họ mới quen với việc nhẫn nhịn ấn nấp, biến nó thành sức mạnh của mình!
Thời gian cứ thế trôi qua.
Mới đầu các tân binh chạy khá nhanh, nhưng sau khi chạy được mấy km, tốc độ liền giám dần.
Vác 30kg, là việc trước giờ họ chưa từng làm qua. Đừng nói là vừa vác vừa chạy 20km!
Khi còn là bộ đội, thông thường chỉ chạy 5km. Có thêm thì cùng lắm là 2km, chứ chưa từng khổ sở như thế này!