Các tân binh lần lượt bị đánh thức, nháo nhào chạy ra ngoài.
Thế nhưng người chạy ra đầu tiên lập tức ăn phải cán súng của Cao Tráng vào đầu!
“Trang bị đầy đủ mới được ra!”
“Cút vào trong!”
“Pang pằng pằng”.
Dứt lời, Cao Tráng liền bắn liên hồi vào khu vực cửa, mấy tân binh hoảng hốt chạy vào trong.
“Mẹ nó! Đám chim già, lão tử nguyền rủa con các người đi vệ sinh không có giấy! Ăn mì không có gói gia vị!”
Tân bỉnh vừa chửi vừa ho sặc sụa.
Cả nhà kho loạn cào cào, tân binh liên tiếp vấp phải nhau.
Gần 3p họ mới trang bị xong xuôi, sau khi bước
ra ngoài, ai nây đêu ho không ngừng, 2 mắt đo lừ.
“Pang pắng pằng!”
Nhóm người Cao Tráng và Tank xả đạn lên không trung, cứ như là đạn miễn phí.
“Tập hợp!”, Cao Tráng gầm lên.
Tân binh nhanh chóng xếp hàng.
Sau khi tản binh hàng ngũ chỉnh tề, Tân Vũ mới xuất hiện.
“Hôm nay thời tiết rất tốt, để chào ngày mới, tôi quyết định cho mọi người dậy sớm hơn chút, cùng lẽn núi đón mặt trời”.
Bây giờ là mấy giờ chứ! Muốn chỉnh họ thì cứ nói thắng!
Tân binh thầm mắng trong lòng.
“Tất cả mọi người, dỡ toàn bộ trang bị xuống!”
Ế? Tập thể dục nhẹ nhàng?
Đám tân binh mở cờ trong bụng.
Thế nhưng, sau khi bọn họ dỡ đồ xong, Tân Vũ mới chỉ vào đống gỗ cách đó không xa: “Mỗi người
vác 1 khúc gỗ!‘
Đậu má!
Quả nhiên không thể vui nổi!
Đám chim già nhân từ với họ mới là chuyên lạ!
Mỗi khúc gỗ này phải nặng gần 10kg! Khiêng lên đỉnh núi, e là thịt trên vai đều nát bấy!
Cùng trọng lượng như vậy, nhưng bê đồ tốt hơn nhiều so với vác gổ, lúc bê đồ có thể thoải mái điều chỉnh, nhưng nếu vác gỗ, 2 tay buộc phải giữ chặt, hơn nữa, gổ sẽ không ngừng mài vào da thịt khi di chuyển.
Có thể nói là huấn luyện theo kiểu dày vò thể
xác!
Hôm qua họ vừa mới khâu vết thương xong, chưa được mấy tiếng lại bị ma sát, vậy chẳng khác nào lột da bọn họ!
Cùng với tiếng gầm uy lực của Cao Tráng, tân binh dù có oán thán thế nào thì vẫn phải vác gổ lên chạy.
“Mau đi!”
‘Pằng pằng pằng!’
Tiếng súng liên tiếp vang lên.
“Không vác được thì đặt xuống, lên xe, nhưng đó cũng đồng nghĩa với rút lui!”
“Sao, có ai lên xe không? Xe có điều hòa, có nước giải khát mát lạnh!”
Các tân binh đều nghiến răng thở hồng hộc, nhưng không ai đáp lời.
Sau khi vác được nửa đường, có mấy tân binh không trụ nổi, ngất xỉu. Cơ thể bọn họ đã tới giới hạn, không thế bứt phá, chỉ có thể ngã xuống.
Mà ngã xuống lúc này, đồng nghĩa với việc bị loại. Những người khác mặc dù chưa gục, nhưng cũng sắp cạn sức.