Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ – Nguyễn Băng Trâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 852

“Cùng em có quan hệ gì?” Hoắc Tương phiền não hỏi.

“Chẳng lẽ em không phải vì người đàn ông kia mới cảm thấy đau lòng mà tìm anh nói chuyện phiếm sao?” Hoắc trì Viễn để sổ ghi chép sang một bên, như nhìn thấu Hoắc Tương.

Hoắc Tương xua tay, “Anh nói linh tinh gì đó? Hoắc Tương em có tài có sắc, sao có thể buồn lòng vì đàn ông chứ? Chỉ có bọn họ buồn lòng vì em thôi!”

Hoắc trì Viễn vuốt đỉnh đầu Hoắc Tương, yêu chiều nói: “Trong tình yêu, yếu đuối một chút cũng không phải là chuyện xấu. Nhóc Tương à, kiêu ngạo không thể đổi có tình yêu được!”

“Nhưng mà anh cũng không thể chạy đến tòa thị chính thành phố B để đuổi theo đàn ông được!” Hoắc Tương ảo não nói.

Cô không biết Tần Viễn Chu đang ở đâu, chỉ biết nơi làm việc của anh ấy. Với địa vị của anh ấy thì cô cũng không thể nào tìm cách vô tình gặp mặt được.

“Em là nhà văn mà, đúng không?” Hoắc trì Viễn bắt đầu gợi ý cho Hoắc Tương.

“Vâng! Nhưng mà tác giả cũng không thể nào vào được cơ quan chính phủ nha!” Hoắc Tương nhíu mày, thở dài.

“Nhà văn phải có trải nghiệm thực tế mới có thể viết những tiểu thuyết đặc sắc được. Ví dụ như viết về những tiểu thuyết chính trị, em không có thực tế thì làm sao mà viết được chứ?” Hoắc trì Viễn nhíu mày nói với Hoắc Tương.

“Anh, em phát hiện anh mới đúng là bậc thầy trong chuyện tình cảm! Lần sau viết tiểu thuyết nếu gặp khó khăn gì em nhất định sẽ tìm anh!” Hoắc Tương cúi đầu hôn nhẹ lên má Hoắc trì Viễn, vui vẻ rời đi.

“Good luck!” Hoắc trì Viễn cười cổ vũ.

Hoắc Tương thò đầu vào, giơ tay ‘Ok’: “Thanks a lot!”

Thấy Hoắc Tương đóng cửa lại, Hoắc trì Viễn mới thay quần áo nằm lên giường.

Hôm nay, anh đã cất tất cả những đồ dùng liên quan đến Tưởng Y Nhiên vào nhà kho. Nếu cô ấy ở trên trời biết được liệu có trách anh hay không?

“Tưởng Y Nhiên, hi vọng em có thể thông cảm cho anh! Anh không có cách nào dùng cả một đời này để nhớ em!” Hoắc trì Viễn thở dài, nhắm mắt lại.

——

Sáng sớm, Vương Giai Tuệ bị tiếng chuông cửa dồn dập đánh thức, bất mãn cào cào tóc, nói vọng ra ngoài: “Nhà chúng tôi tháng này không nợ tiền nhà, không nợ tiền nước, tiền điện! Nếu bà muốn hạch sách gì thì bỏ ý định đi!”

“Sáng sớm là nóng tính như vậy sao?” Giọng nói của Hoắc Nhiên đầy vẻ trêu chọc từ ngoài cửa truyền vào.

Nghe được là giọng của Hoắc Nhiên, Vương Giai Tuệ kinh ngạc mở cửa. Thấy khuôn mặt mê người của anh đang tươi cười, cô căm tức rống to: “Sáng sớm anh không có chuyện gì làm sao? Chạy tới đây quấy rầy giấc ngủ của người khác!”

“Tôi đến đưa em đi học!” Hoắc Nhiên khó hiểu nhìn Vương Giai Tuệ. Thấy cô mặc một bộ áo ngủ bằng bông màu hồng nhạt, tóc tán loạn, trong lòng anh cảm thấy hoài nghi: “Tại sao em còn chưa đánh răng rửa mặt? Sắp muộn rồi!”

“Thứ bảy mà anh cũng phải đến trường sao?” Vương Giai Tuệ liếc mặt nhìn Hoắc Nhiên một cái, sau đó chống nạng đi vào trong.

Hoắc Nhiên bừng tỉnh. Anh giật tóc, cười ha ha: “Hôm qua anh phải tăng ca nên lú lẫn, không nhớ ra hôm nay là thứ bảy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK