Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ – Nguyễn Băng Trâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1129

“Bác gái, người nói như vậy cháu sẽ giận đấy!” Ứng Mẫn nghiêm mặt lại, không vui nói.”Cái gì mà không còn lại gì? Tuy bác trai đã rời xa người, nhưng bác cũng không thể bỏ phí cuộc đời mình như vậy được. Bác phải sống cho thật tốt, như vậy mới có thể hoài niệm bọn họ.”

“Ứng Mẫn, cám ơn cháu. Cháu vẫn luôn thiện lương như vậy.” Hốc mắt Tưởng phu nhân bắt đầu đỏ lên, nước mắt cũng trực chảy ra.

“Mấy ngày trước mới xảy ra sự cố trong quá trình cháu chữa bệnh. Nhưng nghĩ đến ba mẹ cháu lại không thể bỏ cuộc được. Cháu chết rồi bọn họ sẽ vô cùng thương tâm. Cho dù không còn mẹ cháu cũng sẽ không thể chết được. Cháu muốn làm một cường giả, cháu không thể bị đánh bại. Bác cũng phải mạnh mẽ lên! Sống một cuộc sống thật đặc sắc để cho bác trai ở bên kia cũng phải ngước nhìn.” Ứng Mẫn nói lời thấm thía khuyên nhủ.

Ứng Mẫn nói đã thành công làm cho Tưởng phu nhân nở nụ cười: “Bác sĩ Ứng, cháu luôn thiện lương như vậy.”

“Cháu chỉ là từ bụng ta suy ra bụng người thôi. Hi vọng tất cả mọi người đều tốt.” Ứng Mẫn cười nói.

“Được.Bác nghe lời cháu. Sống cho thật tốt.” Tưởng phu nhân cúi đầu, tiếp tục vuốt ve tấm ảnh con gái đang cười rực rỡ, nỗi nhớ đong đầy, hoàn toàn không có phát hiện ra trong đôi mắt của Ứng mẫn toát ra một tia sáng lạnh lẽo.

Bác sĩ Vương đi tới, cười nói với Ứng Mẫn” Bác sĩ Ứng, cám ơn cô đã hỗ trợ khuyên bảo Tưởng phu nhân.”

“Bà ấy là bậc trưởng bối mà Hoắc Trì Viễn kính yêu nhất, cũng là trưởng bối của tôi. Tôi cũng nên như vậy.”Ứng Mẫn bình thản đứng dậy, bắt tay với bác sĩ Vương.

Đã từng, bà cũng đã từng là một người mẹ bình thường như bao người mẹ khác, chuẩn bị cơm nước chờ con gái về ăn.

Nhưng hôm nay, chỉ còn lại một mình bà.

Nấu cơm cho ai ăn đây?

Sau một lúc lâu, bà mới cười đáp: “Thật tốt! Có người chờ đợi cảm giác thật tốt!”

“Bác gái, thực xin lỗi, cháu không phải cố ý muốn người thương tâm đâu.”Ứng Mẫn lập tức làm ra vẻ mặt hối hận xin lỗi.

Tưởng phu nhân cười lắc đầu: “Không trách cháu.Cháu chỉ là quá hạnh phúc thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK