Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ – Nguyễn Băng Trâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1719

“Cô ấy sảy thai” Hoắc Trì Viễn ảo não đấm vào tường, “Là do anh giết”

“Anh đánh chị ấy?” Hoắc Nhiên lại khiếp sợ.

“Phải” Hoắc Trì Viễn nhắm mắt, thống khổ trả lời. “Chú có thể mắng anh”

“Mắng qua điện thoại quá bất tiện. Hai người! Em sẽ đến tận nơi chửi đến cẩu huyết phun đầu!” Hoắc Nhiên nói xong liền cúp điện thoại.

Hoắc Trì Viễn cay đắng khóe môi giật giật.

Măng anh đến cẩu huyết phun đầu, cũng không thể đem đứa nhỏ sống lại, cũng sẽ không thể làm cho Tề Mẫn Mẫn nguôi giận.

Tê Mẫn Mẫn khóc đến bất tỉnh, khi tỉnh lại thì nhìn thấy Giai Tuệ đang ngồi đầu giường.

Cô lập tức nhào vào lòng Giai Tuệ:”Giai Tuệ!”

“Tớ đã nghe anh cả nói rồi. Tê Mẫn Mẫn, cậu thật ngốc!” Giai Tuệ nhẹ nhàng vỗ lưng Tề Mẫn Mẫn, đau lòng nói. Anh ấy nói?” Tê Mẫn Mẫn trầm xuống cắn môi.

“Anh ấy không tin cậu là hung thủ. Tê Mẫn Mẫn, vì sao. cậu lại thừa nhận chuyện mà cậu không làm chứ?” Vương Giai Tuệ không hiểu nhìn Tả Mẫn Mẫn.

“Có lẽ chính tớ đã làm” Tê Mẫn Mẫn đẩy Vương Giai Tuệ ra, ánh mắt ngây dại nhìn trần nhà.

“Tớ hiểu tâm trạng của cậu. Cậu tự trách, cậu cảm thấy người nhà họ Tưởng xảy ra chuyện là do lỗi của cậu” 

Vương Giai Tuệ vội vàng giải thích.

“Không cần nói!” Tê Mẫn Mẫn quát lại Vương Giai Tuệ, “Tớ không muốn biện hộ cho mình. Người bị rơi xuống là tớ đẩy”

“Cậu không giết bác ấy nhưng bác ấy lại vì cậu mà chết đúng không?” Vương Giai Tuệ thở dài, “Tê Mãn Mẫn cậu có nghĩ tới hay không. Tưởng phu nhân sẽ tự sát vì bà ấy cực đoan, bà ấy vẫn đỗ hết tội lỗi làm con gái bà ấy chết lên đầu cậu. Rõ ràng là hận thù của bà ấy đã quá sâu” “Cậu tin tớ như vậy sao?” Tê Mẫn Mẫn khiếp sợ nhìn Vương Giai Tuệ.

Ngay cả Hoắc Trì Viễn còn không tin cô, Lynda đã lựa chọn tin cô, Giai Tuệ cũng chọn tin cô.

Cô nên vui hay nên khổ sở?

“Tớ được nhiên tin tưởng cậu” Vương Giai Tuệ nắm tay Tề Mẫn Mẫn, “Cậu là người yêu ghét rõ ràng. Cậu sẽ không giết một người mà cậu áy náy muốn chết, hận không thể dâng lên tất cả để được tha lỗi”

“Giai Tuệ, cảm ơn cậu!” Tê Mẫn Mẫn một lần nữa nhào. vào lòng Giai Tuệ, cảm động rơi lệ.

“Anh cả ở bên ngoài, cậu có muốn gặp anh ấy không?” Vương Giai Tuệ thận trọng nói.

“Không!” Tả Mẫn Mẫn lập tức trả lời như đinh đóng cột, “Tớ không muốn nhìn thấy anh ta. Cậu bảo anh ta đi đi!” “Không phải cậu muốn số phận đen đủi này chuyển sang cho anh cả chứ?” Vương Giai Tuệ đau lòng nhìn Tê Mẫn Mẫn.

“Nếu anh ấy tin tớ, anh ấy sẽ không dễ dàng trúng kế ly gián của Ưng Mẫn, sẽ không tin tưởng tớ là hung thủ” Tê Mẫn Mẫn cay đắng hỏi”Tớ bị Ưng Mẫn thôi miên. Thiếu chút nữa thì quên mất tình cảnh lúc đó, nếu không phải bóng đèn phòng phẫu thuật kích thích tớ, tớ còn tin chắc mình là hung thủ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang