Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ – Nguyễn Băng Trâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 252

“Đi bộ?” Phu nhân Tưởng lập tức lắc đầu: “Không thể tản bộ! Đi đã bị va chạm! Bịch một tiếng! Phu nhân Tưởng làm một tư thế chết, thần kinh như vậy nhìn Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn áy náy cắn môi. Trận tai nạn xe kia mang đến cho Tưởng gia thương tổn thật lớn, cho nên bác gái Tưởng đến đi tản bộ cũng không dám sao?

“Bác gái, con sẽ bảo vệ bác. Chắc chắn không bị đánh ngã. Trong viện có rất nhiều hoa, chúng ta đi bắt châu chấu.”

“ Mẫn Mẫn? Nhiên Nhiên? Bảo vệ bác?” Phu nhân Tưởng nghiêng đầu, gặm quả cam nhìn Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn lấy ra một tấm khăn giấy, đưa cho đối phương lau khóe miệng: “ Mẫn Mẫn sẽ bảo vệ bác.”

Phu nhân Tưởng ném quả cam lên giường, xốc chăn xuống giường, túm Tề Mẫn Mẫn đi ra ngoài.

Cánh tay Tề Mẫn Mẫn bị túm đau, nhưng cô vẫn chịu đựng, bước nhỏ đuổi theo bước chân của phu nhân Tưởng.

Bác sĩ lo lắng theo sát sau người Tề Mẫn Mẫn: “Có thể chứ?”

Tề Mẫn Mẫn lập tức làm một tư thế ok với đối phương, cười lắc đầu.

“Đúng Đúng, đoạt quán quân! Vẫn là trí nhớ của Nhiên Nhiên tốt!” Đột nhiên phu nhân Tưởng nhét sách vào trong tay Tề Mẫn Mẫn: “Đọc sách!”

“Bác gái, con không phải Nhiên Nhiên, con là Tề Mẫn Mẫn.” Tề Mẫn Mẫn nghĩ muốn cố gắng giải thích thân phận của mình, sợ tinh thần của phu nhân Tưởng thác loạn.

“Đọc sách!” Phu nhân Tưởng cố chấp lặp lại.

Tề Mẫn Mẫn đành phải thỏa hiệp, cô cầm lấy sách nói: “Bác gái, con đọc cho bác nghe.”

Phu nhân Tưởng nhắm mắt lại, nghe âm thanh diễn cảm thanh thúy của Tề Mẫn Mẫn, dường như rơi vào trong hồi ức.

Bác sĩ ở nơi xa rõ ràng thở nhẹ ra, khóe miệng treo lên ý cười. Năm năm, bệnh của phu nhân vẫn không hề khởi sắc, chưa từng có thần trí thanh tỉnh bao giờ. Tề Mẫn Mẫn này xuất hiện lại khiến cho bà có kỳ tích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK