Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ – Nguyễn Băng Trâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1128

Ứng Mẫn không tự chủ mà nhếch miệng. Nụ cười có chút vặn vẹo.

Tề Mẫn Mẫn đáng thương sao?

Tuy cô ta từ nhỏ không có mẹ nhưng lại có một người cha phú hào cưng chiều như công chúa.

Một người thừa kế gia sản hàng tỉ có gì đáng thương chứ?

Hơn nữa, hiện giờ cô ta có tình yêu của Hoắc Trì Viễn.

Một cô gái có đủ mọi sự sủng ái thì thương cảm ở đâu chứ?

Trong lòng Ứng Mẫn cực kỳ buồn bực nhưng không thể biểu hiện ra ngoài.

Cô ta biết xung quanh đều có người theo dõi.

“Xảy ra sự cố lớn như vậy, chắc chắn cháu sẽ không ở lại thành phố A được nữa. Bác gái, kỳ thật hôm nay tới đây là con muốn nói lời từ biệt với bác. Con định đến thành phố B, chỗ đó còn vài người bạn học cũ, có lẽ bọn họ sẽ tìm cho con một công việc khác!” Ứng Mẫn cười nhưng có chút thê lương.

“Cháu phải rời khỏi thành phố A sao? Vậy thì bệnh của bác phải làm sao bây giờ?” Tưởng phu nhân chấn kinh nhìn Ứng Mẫn.

Ứng Mẫn đầy xin lỗi nói: “Thực xin lỗi! Bác gái cháu quên mất việc này.”

“Không có việc gì. Tâm tình cháu không tốt. Cháu không nên vì bị bệnh mà cảm thấy quấy rầy bác.” Tưởng phu nhân vô cùng thông cảm nói.

“Như vậy đi, cháu trị hết bệnh cho bác rồi sẽ đi thành phố B.” Ứng Mẫn cười nói.

“Cháu đừng bởi vì bác mà ảnh hưởng tới công tác. Dù sao bác cũng không còn gì nữa.” Tưởng phu nhân nặng nề thở dài, “Trị hay không trị được cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK