Chương 1149
“Nếu như ai cũng như anh thì chắc là chẳng có cô gái nào còn nguyên vẹn qua tuổi mười tám!” Vương Giai Tuệ nói móc.
“Có thể đừng nhắc lại chuyện cũ nữa được không?” Hoắc Nhiên cau mày, không vui nói.
Vương Giai Tuệ là do ông trời phái tới để đả kích anh hay sao?
“Tôi sẽ nhắn tin cho Tề Mẫn Mẫn, anh đừng quầy rấy đó!” Vương Giai Tuệ cũng không thèm nhìn Hoắc Nhiên, bắt đầu nhắn tin.
Vương Giai Tuệ: ‘Tề Mẫn Mẫn, hôm qua bạn đi đâu vậy? Cố tiên sinh lo lắng lắm đấy!’
Không bao lâu sau, Tề Mẫn Mẫn lập tức trả lời: ‘Đi dạo phố!’
Tất nhiên Vương Giai Tuệ không tin: ‘Đi dạo phố sao?’
Tề Mẫn Mẫn: ‘Ừ! Mải đi dạo mà quên mất thời gian!’
“Tề Mẫn Mẫn, chúng ta vẫn là bạn bé chứ?” Vương Giai Tuệ gửi tin nhắn thoại. “Mình không ngu. Mình biết bạn có chuyện gì! Chúng ta là chị em. Nếu bạn có tâm sự gì thì cũng nên nói cho mình, đừng giữ ở trong lòng!”
“Ngày hôm qua….. Ứng Mẫn hẹn gặp mình…..”
Tề Mẫn Mẫn đành kể cho Vương Giai Tuệ nghe chuyện hôm qua gặp Ứng Mẫn.
Ngồi ở trong một gian cà phê trang nhã, Ứng Mẫn có chút khẩn trường cùng bất an.
Hai ngày trước,cô từng cùng Tiểu Nhiễm hẹn gặp mặt cũng tại gian phòng này.
Cô vốn định cho Tề Mẫn Mẫn xấu mặt, nhưng không nghĩ tới lại bị Tiểu Nhiễm làm cho á khẩu không nói được câu nào.
Hoắc Trì Viễn ngồi vào đối diện Ứng Mẫn, lạnh lùng nhìn cô một cái.
“Hoắc Trì Viễn, em…” Ứng Mẫn lo lắng liếm liếm môi, “Em còn chưa có cơ hội gặp mặt anh nói lời cảm tạ. Cám ơn anh đã giúp em nhiều như vậy.”
“Đó là vì tôi nể giao tình giữa ba tôi và ba cô, nên tôi coi cô như em gái mà chăm sóc.” Biểu tình Hoắc Trì Viễn lạnh lẽo đến cực điểm.