Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ – Nguyễn Băng Trâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 793

Nghe thấy lời Hoắc trì Viễn nói, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Mẫn Mẫn vọt một cái liền đỏ ửng: “Em thực sự yêu anh, cũng không phải là vì…”

Hoắc trì Viễn cười cúi đầu, che lại đôi môi Tề Mẫn Mẫn.Nụ hôn bây giờ cực kỳ ôn nhu, không mang theo một chút tình dục nào cả. Giống như Tề Mẫn Mẫn là một khối tơ lụa mềm nhất, mà anh thì giống như một chiếc bút lông sói, nhẹ nhàng miêu tả bên trên, thật cẩn thận chỉ sợ sẽ lỡ tay vẽ sai một chi tiết.

Nụ hôn đột nhiên dừng lại, Hoắc trì Viễn thở hổn hển đứng lên: “Nha đầu, ngủ đi! Anh trông cho em!”

Tề Mẫn Mẫn khẽ gật đầu, cũng không đuổi Hoắc trì Viễn đi nữa.

Hai người ôm nhau ngủ.

Ngoài cửa, Tề Bằng Trình lặng lẽ đóng cửa phòng bệnh lại, lui ra ngoài.

“Sao vậy? Vì sao lại không vào nữa?” Dương Nguyệt Quyên bồn chồn muốn từ cửa sổ nhòm vào. Sau khi nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn rúc ở trong lòng Hoắc trì Viễn, vẻ mặt bà ta liền trở nên hèn mọn: “Tôi còn tưởng bệnh nghiêm trọng lắm, thì ra là nhân cơ hội tìm tình nhân.”

“Tình nhân?” Tề Lạc tò mò chớp mắt.

“Bọn họ là vợ chồng! Nói chuyện cũng phải có đức một chút!” Tề Bằng Trình không vui kéo cánh tay Dương Nguyệt Quyên đi về phía thang máy.

“Đau thì khóc đi?” Y tá cười cầm lấy kim, vừa trêu cô vừa cầm kim đâm xuống.

“A!” Tề Mẫn Mẫn sợ tới mức hét lên một tiếng. y tá này sao không nhắc cô một chút để cô chuẩn bị tâm lý cho tốt.

Đột nhiên Hoắc trì Viễn ngồi dậy, mở to mắt, vẻ mặt đề phòng hỏi han: “Làm sao thế?”

“Rút máu!” Y tá bình tĩnh trả lời.

Hoắc trì Viễn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại của Tề Mẫn Mẫn, lập tức nắm chặt cánh tay của cô: “Không sao, về sau không đau nữa.”

“Thật ra… cũng không đau… chỉ là tác dụng tâm lý…” Tề Mẫn Mẫn xấu hổ nhìn thoáng qua y tá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK