Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ – Nguyễn Băng Trâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1675

Cô có quá nhiều điều muốn nói với bọn họ nhưng chưa nói được vài câu bọn họ đã biến mất.

Cô vươn tay, khóc lớn: "Ba, mẹ, ông ngoại! Đừng bỏ mặc con, dẫn còn đi cùng đi!"

"Bé con, tỉnh lại! Tỉnh lại đi!" Hoắc Trì Viễn lo lắng, giọng nói càng lúc càng lớn khiến Tê Mẫn Mẫn cảm thấy phiền. Rốt cuộc cô cũng mở to mắt, bất mãn kháng nghị, "Âm ï chết đi được! Em muốn nói chuyện với ba mẹ và ông ngoại. Em muốn đi cùng bọn họ!"

"Đừng!" Hoắc Trì Viễn ôm chặt Tê Mãn Mãn, "Em đi tìm bọn họ còn anh biết làm sao bây giờ?”

"Hoäc Trì Viễn?" Tê Mẫn Mẫn nghẹn ngào, nức nở trong lòng Hoắc Trì Viễn.

"Mất em anh cũng sẽ chết!" Hoäc Trì Viễn đau khổ nói. Tê Mẫn Mẫn dùng sức ôm chặt Hoắc Trì Viễn, nước mắt của cô khiến anh đau lòng.

Ở ngoài cửa, bà nội Hoắc nhìn thấy vậy cũng không nén được đau lòng mà nghẹn ngào.

"Mẹ, chúng ta về đi! Có Hoắc Trì Viễn an ủi, Tiểu Nhiễm sẽ không sao đâu!" Hoắc Hoài Lễ an ủi, ôm lấy bả vai bà cụ.

Chữ “chết' cũng không được nói.

"Được, anh không nói nữa!" Hoắc Trì Viễn an ủi Tề Mẫn 'Vậy em có thể nghe lời anh hay không? Nghỉ ngơi một chút đi!"

Tê Mẫn Mẫn ngẩng đầu, thấy sự lo lắng trong mắt Hoắc Trì Viễn mới ý thức được hai ngày nay vì quá đau lòng nên cô không nghĩ đến tâm trạng của Hoäc Trì Viễn.

Cô đau lòng muốn chết thì anh sẽ càng khổ sở hơn cô nhiều.

Cô dựa vào lòng Hoắc Trì Viễn, nhỏ giọng nói: "Được! Hoắc Trì Viễn, thật xin lỗi! Khiến anh lo lắng rồi!" Hoắc Trì Viễn thở phào một hơi.

Rốt cuộc cô cũng tỉnh táo hơn rồi.
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK