Hơn nữa, chỉ trong ba giây ngắn ngủi, bài đăng mới này đã nhanh chóng leo lên vị trí nổi bật nhất.
Vị trí nổi bật nhất.
Vị trí nổi bật nhất, gắn tag “đỏ”. Đây là chuyện chỉ có quản trị viên diễn đàn mới có thể làm được.
“Quản trị viên – 007: Tay súng thần số 7 đã chết, vị trí cuối cùng xác định ở thành phố Hộ, nước Hoa, nguyên nhân không rõ. Vị trí số 7 này sẽ được thay thế bằng vị trí số 7, những người còn lại tiếp tục đẩy lên theo thứ tự. Bài đăng này để đặc biệt thông báo cho mọi người biết.”
Cả diễn đàn im lặng chừng mười giây, sau đó càng bùng nổ dữ dội hơn. “Đậu má, đậu má, chết thật rồi, còn không biết là bị ai giết chết. Tau điên, tau điên mất rồi.” “Lại còn ở nước Hoa? Nước Hoa có người gớm vậy từ khi nào thế? Vị đại lão nào đang ở nước Hoa?”
“Tung tích của đại lão đều bị mã hóa, chúng ta không biết được đâu.”
“Không phải, các bác đều không để ý lần này là quản trị viên 007 xuất hiện à???” “Biết thì đã sao, nhân vật vô danh tiểu tốt như em đâu có tiếp xúc được với đội ngũ quản trị viên. Haizz, không biết điểm kinh nghiệm được một triệu thì có thể xin một đặc quyền với quản trị viên không nhỉ?”
“Đừng mơ nữa, một triệu điểm kinh nghiệm chắc vẫn chưa đủ đầu. Anh khuyên chủ nên đi xử nhân vật đứng đầu bảng treo thưởng kìa, may ra còn có thể.”
“Em rút em rút, cho dù em có làm nổ tung cả Trái đất này thì cũng không đi khiêu chiến với số một trên bảng treo thưởng. Em chán sống rồi à?”
Ê tôi nhớ ra rồi, chẳng phải tay súng số 7 này nhận giết nhân vật thứ bảy trên bảng treo thưởng à? Vậy có phải hắn bị đối tượng treo thưởng giết ngược lại không?”
“Ai mà biết, haizz, dù sao cái nghề thợ săn này cứ làm mãi làm mãi rồi chẳng biết ngày nào mất mạng. Anh em văn phòng bọn mình vẫn cứ là ổn nhất.”
“Thôi đi, chú tưởng chú là hacker thì sẽ không bị truy sát à? Hay là chủ thử hack vào Đại học Norton đi? [Nụ cười chết chóc!”
Ngay cả quản trị viên cũng ra tuyên bố tay súng số 7 đã chết, người dùng có không tin thì cũng phải chấp nhận. Lần này bảng xếp hạng thay đổi khiến rất nhiều thợ săn đều đề cao cảnh giác.
Đêm nay đã định là một đêm sóng gió hỗn loạn với một vài đại lão đang hành tẩu trên khắp thế giới.
***
Bên này, Doanh Tử Khâm xách ba lô trở về phòng, tiện tay ném thẳng lên nóc tủ quần áo. Sau đó, cô vào nhà vệ sinh rửa tay, gột sạch bụi bẩn dính trên đó.
Ôn Phong Miên đã đi nghỉ từ sớm nên ông không nhìn thấy mười phút trước cô đã ra ngoài một chuyển.
Ôn Thính Lan thì ngược lại, cậu có nhìn thấy Doanh Tử Khâm ra ngoài nhưng lại chỉ cho rằng cô đi vứt rác. Cậu hoàn toàn không thể ngờ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, chị gái nhà mình không chỉ ra ngoài giải quyết xong một tay súng thần, còn tiện tay mang khẩu Chim Ưng Sa Mạc và một khẩu AS50 về.
Doanh Tử Khâm bổ trái cây ép ra thành nước, đưa cho Ôn Thính Lan và ông cụ Chung mỗi người một ly còn mình thì ngồi trên sô pha xem phim truyền hình. Lúc Phó Quân Thâm quay về thì trông thấy dáng vẻ rất chi là chăm chú của cô, cứ như thể chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì. Trông anh có vẻ uể oải, anh khẽ thì thầm gọi: “Yểu Yểu.” Doanh Tử Khâm không nay đầu, chỉ giơ một ly nước trái cây lên đưa cho anh.
Phó Quân Thâm nhận lấy, đoạn ngồi xuống bên cạnh cô: “Quà cho em để trong phòng đầy, nhớ mở ra xem nhé.”
Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu, vẫn chăm chú xem tivi.
“Không phải chứ, cô bạn nhỏ.” Phó Quân Thâm liếc nhìn bộ phim đang phát trên tivi, hơi nhíu mày: “Cái tivi này còn đáng xem hơn anh à?”
“Cái này…” Nghe vậy, cuối cùng Doanh Tử Khâm cũng nghiêng đầu nhìn anh, cô hơi dừng lại rồi mới nói tiếp: “Đáng xem hơn anh thật.”
Tình tiết đủ phức tạp đủ máu chó, cô thích.
Phó Quân Thâm gập ngón tay khẽ bung vào giữa trán cô: “Đồ vô lương tâm.” Doanh Tử Khâm lườm anh một cái rồi giật lấy ly nước trái cây trong tay anh: “Vậy anh đừng uống.”
Lại một lần nữa, anh cảm nhận được sự vô tình của cô bạn nhỏ.
“Trưa mai anh mời em với các bạn trong lớp em ăn một bữa cơm.” Phó Quân Thâm xoa đầu cô, mỉm cười: “Đầu bếp đến từ châu u, nấu ăn rất ngon.”
“Châu u?” Doanh Tử Khâm ngẩng đầu: “Nhà hàng nào?”
Phó Quân Thâm dựa vào lưng ghế sô pha: “The Gordon Ramsay, một nhà hàng ba sao Michelin rất nổi tiếng, anh đã liên hệ với đội đầu bếp chính của bọn họ.”
Doanh Tử Khâm nghĩ một lát.
b, chưa nghe bao giờ. Phòng khách rơi vào trạng thái yên tĩnh chừng mười mấy giây… Doanh Tử Khâm không nhanh không chậm nói: “Sau này anh có thể tự đến hỏi.”
Phó Quân Thâm: “?” “Đừng sợ.” Cô ngáp một cái: “Tôi không chê cười anh đâu.”
Một góc khác trong phòng khách.
Ông cụ Chung vẫn đang kéo thiếu niên chơi cờ, hoàn toàn không biết mình đã thua mấy vấn rồi.
Ôn Thính Lan lặng lẽ ghi nhớ, nhẩm tính mình sẽ có thêm rất nhiều bao lì xì, trong chốc lát, cậu thấy thân thiết với ông cụ Chung hơn nhiều.
Hình như ông ngoại này là người rất tốt.
***
Cùng lúc đó, ở châu u.
Nước Y đang là hơn bốn giờ chiều, mặt trời chếch hướng về tây, tỏa nắng rực rỡ.
Chung Mạn Hoa đã tới nhà hàng The Gordon Ramsay.
Nhà hàng ba sao Michelin này thường phải đặt trước hai tháng mới có chỗ nên trước khi tới châu u một tháng, bà ta đã liên hệ đặt bàn trước.
Nhà hàng The Gordon Ramsay được đặt tên theo tên người sáng lập nó, người này là một vị đầu bếp nổi tiếng toàn thế giới.
Người sáng lập là một người cực kỳ cá tính, tính tình nóng nảy, được giới truyền thông gọi là “đầu bếp địa ngục”.
Chung Mạn Hoa và Doanh Chẩn Đình đều rất thích The Gordon
Ramsay, trước kia bọn họ đã từng đưa con trai con gái đến đây ăn mấy lần.
Lần này sinh nhật Tiểu Huyên, bọn họ cũng đã đặt bàn ở nhà hàng này.
Chung Mạn Hoa đi đến trước quầy lễ tân, giơ hộ chiếu của mình ra: “Tôi đã đặt trước bàn ba người tối nay, thực đơn của đầu bếp chính.”
Nghe vậy, cô gái trực quầy hơi kinh ngạc ngẩng đầu, đoạn mỉm cười đầy lễ phép và khách sáo: “Thư quý khách, quý khách vẫn chưa biết ạ?”
Chung Mạn Hoa cau mày: “Sao thế?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK