Mục lục
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



- Chương 483: Doanh đại lão chỉ là một người bình thường. -

Kỷ Nhất Hàng vẫn đang nói chuyện với Kỷ Ly: "Tiểu Ly, bố nói rồi, bố đi một mình là được. Con ở lại với mẹ con đi."

Kỷ Ly tính không đồng ý: "Bố, đây là giới cổ võ, dù gì thì con cũng biết đánh đấm một chút. Học giả yếu đuối như bố, đi một mình nhỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao? Tầng hai này còn có rất nhiều hộ vệ."


Kỷ Nhất Hàng không biết làm thế nào, chỉ có thể đồng ý.

Thực ra, ông ấy chỉ xuống dưới tầng để lấy một tờ bản đồ của thành phố Ti Pháp thôi.

Hộ vệ của nhà họ Kỷ không nhận ra Kỷ Nhất Hàng, cũng không có ý nghe cuộc nói chuyện của hai người họ, đoán chắc hai cha con này là người của thế giới ngoài được một gia tộc nào đó mời đến.

Trong giới cổ võ, nhà họ Kỷ chỉ có thể coi là một gia tộc tầm trung, nếu thực sự xếp hạng thì thậm chí không thể lọt vào top 30. Vì vậy nhà họ Kỷ chỉ được phân một phòng VIP không giống gia tộc khác, có bốn năm phòng. Ba gia tộc lớn của giới cổ võ thì càng có thể chọn tùy ý.

Nhưng Kỷ Nhất Nguyên biết chính xác Kỷ Nhất Hàng là ai, ông ta hoàn toàn không thể tin vào mắt mình, thốt lên thất thanh: "Tại sao ông lại ở đây?"


Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Kỷ Nhất Hàng hơi giật mình, quay đầu, sắc mặt trở nên lạnh lùng: "Ông còn ở đây được, tại sao tôi lại không?"

Kỷ Ly ló đầu ra từ phía sau của Kỷ Nhất Hàng: "Chúng tôi có thể ở đây vì bác đúng là một thiên tài dự đoán."

Kỷ Nhất Hàng đã nói lại tất cả những lời Kỷ Nhất Nguyên nói với ông ấy lúc đầu. Kỷ Ly cũng rất muốn hỏi: làm sao ông ta biết được Doanh thần có thể cho bọn họ thiệp mời?

Kỷ Nhất Nguyên phát điên lên, hai mắt vằn tia máu: "Không! Ông không thể ở đây, sao ông có thể ở đây được?"

Ngay cả ông ta cũng chỉ có thể ngồi bên dưới, tại sao Kỷ Nhất Hàng có thể được ngồi trong phòng VIP được?

Kỷ Nhất Hàng không để ý nữa, kéo Kỷ Ly đi: "Tiểu Ly, đi thôi."

Kỷ Nhất Nguyên còn định lao vào nhưng bị ngăn lại.

Hộ vệ nhíu mày: "Tôi nói rồi, ông phải kính trọng người trong phòng VIP. Người ta không để ý đến ông, ông đừng có nói nhảm nữa, định để gia chủ và chủ mẫu chờ hay sao?"


Những lời này đã khiến Kỷ Nhất Nguyên thức tỉnh, ông ta chỉ đành đi theo hộ vệ đến một phòng VIP khác để thăm hỏi gia chủ của nhà họ Kỷ.

Sau khi hoàn thành việc dâng trà, Kỷ Nhất Nguyên mới quỳ xuống, run rẩy: "Xin hỏi gia chủ đại nhân, ngài cũng phải người đi bồi dưỡng Kỷ Nhất Hàng phải không ạ?"

Thực chất, ông ta không thể hỏi những chuyện này bởi đây là chất vấn gia chủ, là đang thách thức uy quyền.

Nhà họ Kỷ không thuộc phe hoà bình như nhà họ Lâm, cũng không có thân phận thấp kém giống như nhà họ Nguyệt.

Nhà họ Kỷ có phong cách hung tàn giống với nhà họ Tạ, nếu như không phải thực lực không đủ mạnh, có khi bọn họ còn hung ác hơn cả nhà họ Tạ. Ít nhất, nhà họ Tạ không cho phép người nhà tàn sát lẫn nhau, nhưng nhà họ Kỷ thì có thể, thậm chí không cần phải gửi trước giấy thách đấu sinh tử.
Nhưng Kỷ Nhất Nguyên thật sự rất không cam lòng, ông ta rất muốn biết rốt cuộc là bằng cách nào mà Kỷ Nhất Hàng lại có thể vào được phòng VIP trong khi nhà họ Kỷ chỉ có một phòng.

Quả nhiên, ngay sau khi ông ta vừa thốt câu hỏi đó, sắc mặt của gia chủ nhà họ Kỷ lập tức trầm xuống.

Một tiếng hừ lạnh vang lên, uy lực áp đảo đột nhiên xuất hiện.

Người của Kỷ Nhất Nguyên run lên không ngừng, cảm giác được xương cốt của mình sắp bị gãy nát, ông ta mới hốt hoảng cầu xin tha thứ: "Gia chủ tha mạng, gia chủ tha mạng!"

"Xin tha lỗi cho tiểu nhân không biết tự lượng sức mình, dám có phát ngôn như vậy."

Kỷ Nhất Nguyên nói ra điều này nhưng trong lòng ông ta cảm thấy vô cùng khó chịu. Ông ta là một người hiện đại, mỗi lần đi đến giới cổ võ đều phải học rất nhiều phép tắc cổ xưa và lời nói nho nhã.
May mắn thay, gia chủ nhà họ Kỷ cũng không tính toán với ông ta, chỉ khẽ phất tay: "Dẫn ra ngoài."

Sau khi hộ vệ chắp tay hành lễ, không hề nể mặt Kỷ Nhất Nguyên thêm chút nào, lập tức kéo ông ta ra ngoài.

Sau khi cánh cửa phòng VIP đóng lại, quản gia mới lên tiếng: "Gia chủ, Kỷ Nhất Hàng này cùng thế hệ với Kỷ Nhất Nguyên, có điều công lao không cao, cấp bậc trong phòng thí nghiệm của phân nhánh cũng chỉ đạt cấp B."

"Ừm." Nghe đến đó, gia chủ nhà họ Kỷ cũng không còn hứng thú. Trong gia tộc còn rất nhiều người cần ông ta chăm sóc, ông ta nào có hơi sức đâu đi quan tâm đến họ.

Hiển nhiên quản gia rất rõ ràng: "Có điều, Ôn Phong Miên, anh em của người này mới vừa trở về đã lọt vào top 50 trên bảng công huân."

Gia chủ nhà họ Kỷ có chút nghi hoặc: "Ôn Phong Miên?"

Quản gia nói: "Đúng, chính là Kỷ Phong Miên hồi đó. Vốn dĩ người này giả chết, trốn thoát khỏi nhà họ Kỷ sau đó đổi họ của mình, hiện giờ hắn ta đã trở về."
Gia chủ nhà họ Kỷ đanh mặt: "Còn dám đổi họ sao? Ai cho hắn ta cái quyền đấy? Tìm một dịp để gặp mặt, rồi dẫn hắn ta về giới cổ võ."

Ở bên ngoài giới cổ võ, cổ võ giả không tiện ra tay, nhưng vào trong này rồi thì lại khác. Nhà họ Kỷ rất giỏi về những thủ đoạn có thể khiến cho Ôn Phong Miên biến mất một cách thần không biết quỷ không hay. Một kẻ phản bội chạy trốn, dù có giỏi giang đến đâu thì nhà họ Kỷ cũng không cần.

Quản gia gật đầu hiểu ý.

***

Ở phía bên phải của tầng hai, lối vào phòng VIP ở chính giữa có một tấm biển bằng gỗ đề tên Thanh Bình Lạc.

Doanh Tử Khâm đốt lư hương và đặt nó bên cạnh Ôn Phong Miên.

Hương trong lư hương được điều chế theo phương pháp của cổ y, có tác dụng định thần, hiệu quả rất tốt.

"Bố, người bố vừa nhìn chính là.." Doanh Tử Khâm dừng lại một chút: "... Người vợ cũ đó?"
Nói là vợ cũ cũng không hợp lý.

Bởi vì trên thực tế, Ôn Phong Miên và người phụ nữ này chưa từng đăng ký kết hôn. Bọn họ đến với nhau khi còn ở huyện Thanh Thủy, nơi này phong tục tập quán lạc hậu. Vào thế kỷ trước, khi người dân trong huyện kết hôn, chỉ cần bái thiên địa trước sự chứng kiến của hai bên gia đình là đủ. Không có Cục Dâ Chính, thậm chí không cần phải đi làm giấy đăng ký kết hôn.

Ôn Phong Miên nhẹ nhàng đáp: "Là bà ấy, bà ấy là An Nhu Cẩn."

Một hồi lâu sau, ông mới xác nhận suy đoán của Doanh Tử Khâm.

Bất luận thế nào, Doanh Tử Khâm vẫn là con gái của ông, là chị gái của Ôn Thính Lan. Có một số chuyện giờ đã có thể thoải mái mà nói ra.

"Năm đó, có thể coi như bà ấy đã cứu mạng bố." Ôn Phong Miên ho khan một tiếng: "Khi bố trốn thoát khỏi hòn đảo, cơ thể bị khí độc bào mòn nghiêm trọng. Sau khi tìm thấy một chiếc thuyền đánh cá bị bỏ hoang, bố mới có thể thành công rời khỏi đó."
"Sau đó, qua nhiều lần di chuyển, đã đi đến huyện Thanh Thủy, tuy rằng chỗ đó có điều kiện rất kém cỏi, nhưng được cái chất lượng không khí cũng khá tốt. Tuy bố đã rời khỏi nhà họ Kỷ nhưng trên người vẫn có chút tài sản, gom góp lại tổng cộng cũng được khoảng ba triệu."

"Lúc ấy, bố mới đến huyện Thanh Thủy, rất đói bụng, bà ấy đã cho bố một chén cháo và nói rằng sẽ chăm sóc cho bố."

Doanh Tử Khâm nắm chặt tay của Ôn Phong Miên, nhắm mắt lại, sương mù lướt qua mắt, hồi tưởng lại một chút về quá khứ.

"Thế nhưng, bố lại không biết được rằng, bà ấy vẫn luôn đi theo bố, biết được bố là thiên tài nhà họ Kỷ, luôn đợi bố trở về."

Dù sao An Nhu Cẩn cũng không phải là người nhà họ Kỷ, cũng không hiểu rõ tác phong của nhà họ Kỷ. Bà ta chỉ biết thế lực của nhà họ Kỷ ở Đế đô rất lợi hại, cũng có vị trí không thấp trên trường quốc tế. Vì vậy bà ta cho rằng sau khi Ôn Phong Miên trở về, sẽ có thể có được rất nhiều vinh dự.
"Ừm, bố cũng có thể nhận ra, quần áo bà ấy mặc trên người cũng không phải là đồ của một người bình thường, nhưng lúc đó bố thật sự không có ý định trở về nhà họ Kỷ." Ôn Phong Miên cười cười, ánh mắt nhìn về xa xăm: "Yểu Yểu, bố cũng không phải thánh nhân, thí nghiệm thất bại lại gây ra thương vong nhiều như vậy, bố cũng đã chịu đả kích, suy sụp mất vài năm."

"Từ đầu, bố đã để bà ấy đi rồi nhưng bà ấy không muốn đi, về sau..." Ôn Phong Miên dùng một chút, không giải thích chi tiết, chỉ nói: "Có con với nhau rồi, bố cũng không thể để bà ấy

chịu khổ, sau đó... chúng ta lại có thêm Du Du."

"Chuyện còn lại thì con cũng biết rồi, bà ấy sinh Du Du xong không được bao lâu thì đã mang tất cả tiền bỏ đi."

Ông không có tình yêu với An Nhu Cần, chỉ có lòng biết ơn, thế nên ông không quan tâm đến tiền bạc. Tất cả tình cảm gần như đã cạn kiệt khi An Nhu Cần ra tay với Ôn Thính Lan.
Doanh Tử Khâm chống khuỷu tay suy nghĩ một lúc: "Bố, con gái ruột của bố thì sao?"

Ôn Phong Miên im lặng một lúc: "Con bé tự đi theo, không phải do bà ấy dắt đi. Bố cũng không biết tại sao bà ấy không đuổi con bé về, nhưng khi đó bà ấy từng cho bố xem ảnh một lần, con bé sống vô cùng tốt."

Doanh Tử Khâm cũng không hỏi thêm, nghiêm túc nói: "Bố, bố yên tâm, con và Tiểu Lan sẽ luôn ở cạnh bố, không đi đâu hết."

Ôn Phong Miên khẽ thở dài: "Bố cũng có lỗi. Lúc đó bố thực sự rất vô dụng, không làm được trò trống gì."

"Bố cũng nói rồi, bố đâu phải là thánh nhân" Doanh Tử Khâm cụp mắt, "Sau này sẽ tốt hơn."

Cô sẽ bảo vệ thật tốt người nhà của mình.

***

Bên kia.

An Nhu Cẩn đã ngồi trong phòng VIP nửa tiếng, cảm thấy rất buồn chán nên đã xuống tầng đi dạo loanh quanh.

Khi đi đến khu vườn phía sau nhà hàng, bà ta bắt gặp một cậu thanh niên.
Người thanh niên vốn đang xem điện thoại, sau khi nhìn thấy bà ta, anh ta cất điện thoại đi và chào hỏi: "Xin chào phu nhân."

Nhìn thấy một cổ võ giả vẫn đối xử với mình một cách tôn trọng như vậy, cảm giác hư vinh trong lòng An Nhu Cẩn đã được thỏa mãn thành công, tâm trạng ủ rũ tan biến ngay lập tức.

Bà ta cũng nhận ra người thanh niên là đệ tử của nhà họ Kỷ.

An Nhu Cẩn cười cười: "Thiên Hạo, cậu đang xem gì vậy?"

"Hội đấu giá nhàm chán quá, trước khi đến tôi đã tải trước một số chương trình truyền hình ở thế giới bên ngoài."

Kỷ Thiên Hạo kính cẩn đưa điện thoại tới.

Trên màn hình của điện thoại di động là logo của《 Thanh xuân 202 》.

Đúng lúc là tập hai của mùa đó, Doanh Tử Khâm đến trợ giúp Vân Hòa Nguyệt.

Ánh đèn chiếu vào mặt cô gái, lộ ra vẻ đẹp lay động lòng người.
Nụ cười trên khóe miệng An Nhu Cẩn lập tức đông cứng lại.

"Phu nhân cũng cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp phải không?" Kỷ Thiên Hạo nhận thấy sự thay đổi trong nét mặt của An Nhu Cẩn: "Không ngờ rằng thế giới bên ngoài còn có người xinh đẹp như vậy."

Đại bộ phận cổ võ giả đều xem thường thế giới bên ngoài là còn bởi một nguyên nhân, đó là giới cổ vũ rất hợp phong thủy con người, nên bất luận là nam hay nữ đều rất ưa nhìn, hoàn toàn vượt xa người bình thường.

An Nhu Cẩn định thận lại: "Thật xinh đẹp! Cậu thích cô ấy không?"

Kỷ Thiên Hạo hơi nheo mắt: "Phu nhân?"

An Nhu Cẩn cầm lấy khăn che miệng, ho khan hai tiếng: "Nếu thích người ta thì chủ động một chút. Cô ấy chỉ là một người bình thường, còn cậu là một cổ võ giả, có dùng chút thủ đoạn khác cũng không phải vấn đề gì to tát."
Ôn Phong Miên quan tâm đến điều gì, bà ta đã rõ ràng từ mười năm trước.

Hủy hoại thêm một người cũng không có là gì.

- Chương 485: Thế này mà là người bình thường? -

An Nhu Cẩn vốn tưởng rằng bà ta đã kiên nhẫn chờ đợi năm năm và sinh một cậu con trai cho Ôn Phong Miên nên vì gia đình, Ôn Phong Miên nhất định sẽ trở lại nhà họ Kỷ đi, ông cũng không thể nào sống cả đời ở một nơi nhỏ bé như huyện Thanh Thủy, phải không?

Không có điện, không có trung tâm mua sắm, bà ta thực sự không thể chịu đựng được.

Đương nhiên, sau khi Ôn Phong Miên đưa hết tiền cho bà ta, bà ta có thể đến thành phố bên cạnh, sống một cuộc sống giàu sang.

Thế nhưng, An Nhu Cẩn vẫn không thể hài lòng, điều này khác với mục đích ban đầu của bà ta.

Chỉ có ba triệu thôi, không thể nào tiêu được cả đời.
Hơn nữa, ngoài tiền ra, quyền lực và địa vị còn quan trọng hơn.

An Nhu Cẩn rất luôn có ý thức về gia thế của mình, bà ta cũng không làm được chuyện gì, ưu điểm duy nhất chính là dung mạo xinh đẹp, có thể kiếm được một tấm chồng ngon.

Bà ta cần phải nắm bắt điểm này, bay thẳng lên cao.

Tuy rằng có rất nhiều người xem thường ý nghĩ này của bà ta, nhưng vậy thì thế nào?

Không phải hiện giờ bà ta đã trở thành chủ mẫu của nhà họ Lâm, rất nhiều cổ võ giả sẽ đều phải cung kính trước bà ta hay sao?

Điều này chẳng phải tốt hơn đi theo Ôn Phong Miên nhiều hay sao.

An Nhu Cẩn thật sự không ngờ rằng bà ta lại có thể gặp Ôn Phong Miên ở giới cổ võ.

Có điều, chuyện này cũng có thể hiểu được.

Nếu Ôn Phong Miên trở lại nhà họ Kỷ, ông nhất định cũng được khôi phục địa vị và thân phận của mình.
Người trong tộc Kỷ gia yêu cầu ông tham gia một cuộc đấu giá cũng là điều bình thường.

Về cơ bản, An Nhu Cẩn đã sống ở giới cổ võ nhiều năm, cũng quen với cuộc sống ở đây, không có điện thoại di động hay Internet.

Bà ta thỉnh thoảng sẽ ra ngoài một hai lần để đi mua sắm, nhưng bà ta không theo dõi tin tức trên mạng.

Vì vậy bà ta cũng không biết mối quan hệ giữa Ôn Phong Miên và Doanh Tử Khâm, chỉ nghĩ đó là vãn bối của ông.

Ánh mắt của Kỷ Thiên Hạo sắc bén hơn, lần này thì gọi thẳng cả họ của bà ta: "Lâm phu nhân, bà định nhúng tay vào chuyện của nhà họ Kỷ hay sao?"

Nhà họ Kỷ thuộc phe của nhà họ Tạ, tuy không phải là kẻ địch của nhà họ Lâm nhưng chắc chắn không phải là đồng minh.

Kỷ Thiên Hạo cũng biết, bà Lâm này thực sự là một người bình thường.

Lâm Cẩm Vân, gia chủ của nhà họ Lâm đã đặc biệt dạy bà ta phương pháp tu luyện nội kình nhưng bà ta vẫn không thể tu luyện được. Mặc dù đã mời cổ y giá đến dùng phương pháp châm cứu để kí🇨Ꮒ ŧᏂí🇨Ꮒ huyệt đạo nhưng vẫn vô dụng.
Từ trước đến nay, để phát triển thiên phú cổ vũ cho người không có thiên phú cổ võ, chỉ có con đường duy nhất là châm cứu. Nhưng rất đáng tiếc, có rất ít người có thể áp dụng được.

Giới cổ y có những tài liệu ghi chép chứng minh rằng hai hoặc ba trăm năm trước, các cổ võ giả đã có thể luyện chế ra một loại thuốc có thể giúp người ta có được thiên phú cổ võ. Thế nhưng về sau, phương thuốc này đã thất truyền, chỉ có một số lão tổ tông của các đại gia tộc mới biết được. Có điều, những lão tổ tông này không phải là người mà Lâm Cẩm Vân có thể mời tới.

Quả thật, dù có để lão tổ tông nhà họ Lâm đi mời mời được lão tổ tông nhà họ Phục thì cũng không thể chắc chắn sau khi dùng viên thuốc đó, An Nhu Cẩn sẽ có được thiên phú cổ võ.

Toàn bộ người ở giới cổ võ đều biết An Nhu Cẩn có thể ngồi ở vị trí chủ mẫu của nhà họ Lâm như ngày hôm nay đều là do Lâm Thanh Gia quá mức xuất sắc.
Lão tổ tông của nhà họ Lâm có thể đích thân đi một chuyến vì Lâm Thanh Gia, nhưng An Nhu Cẩn căn bản không có tư cách đó, nhiều nhất bọn họ cũng chỉ cho bà ta một số nhan dược giúp kéo dài tuổi thọ và giữ nhan sắc để bà ta không già đi quá nhanh mà thôi.

Chỉ cần bà ta ngoan ngoãn làm một cái bình hoa, không làm bất cứ điều gì tổn hại đến nhà họ Lâm, bà ta có thể mãi mãi làm chủ mẫu của nhà họ Lâm.

Dù sao Lâm Cẩm Vân cũng vô cùng yêu thích An Nhu Cẩn, bởi bà ta thực sự rất xinh đẹp.

Kỷ Thiên Hạo cũng là một trong những người ngưỡng mộ Lâm Thanh Gia.

Ai lại không thích một người con gái có thể tu luyện cổ võ, cổ y cùng lúc, vừa có thực lực cao cường, vừa có dung mạo xinh đẹp giống như Lâm Thanh Gia?

Sau khi xem《 Thanh xuân 202 》, Kỷ Thiên Hạo cũng giật mình trước sắc đẹp của Doanh Tử Khâm, cô còn xinh đẹp hơn cả Lâm Thanh Gia. Thế nhưng, anh ta thực sự không quá coi trọng Doanh Tử Khâm.
Thứ mà bọn họ coi trọng nhất vẫn là thực lực.

Một người bình thường giống như Doanh Tử Khâm cũng chỉ có thể làm một bình hoa giống như An Nhu Cẩn mà thôi.

Kỷ Thiên Hạo cũng thực sự có động lòng, nhưng khi nghe được An Nhu Cần đột nhiên nói một câu như vậy, anh ta không khỏi cảm thấy cảnh giác.

Gần đây Ti Pháp đường luôn theo dõi sát sao các đại gia tộc, chẳng lẽ nhà họ Lâm muốn tiêu diệt Kỷ gia bọn họ nên phải An Nhu Cẩn đến để hạ thấp cảnh giác của bọn họ?

Nghe xong lời này, An Nhu Cẩn cảm thấy hơi bối rối: "Hả? Không phải là cậu thích cô ấy sao? Đàn ông con trai thì hãy mạnh dạn lên, theo đuổi người ta, nếu không đến lúc bỏ lỡ sẽ thấy hối hận."

Nói xong, bà ta lại cười: "Đạo lý này, tôi cũng sẽ nói với con trai tôi thôi. Có điều, nó vẫn còn quá nhỏ, nên sau này vẫn cần phải học hỏi thêm."
Đương nhiên, con trai bà ta không phải là đứa trẻ rối loạn tâm thần nghiêm trọng, không biết nói chuyện kia.

Sau này, bà ta và Lâm Cẩm Vân đã sinh thêm một đứa con trai, tên là Lâm Thiệu, năm nay mười tuổi.

Điều khiến An Nhu Cẩn rất lạ chính là thiên phú cổ võ của Lâm Thiệu lại rất bình thường, kém xa Lâm Thanh Gia.

Nếu như Lâm Thiệu không phải là thành viên của hệ chính thì với thiên phú cổ võ kém như vậy, cậu ta sớm đã được phân nhà ở riêng rồi.

Nhưng xét về khía cạnh di truyền thì điều này rất vô lý.

Lâm Cẩm Vân có thể trở thành gia chủ của nhà họ Lâm là bởi ông ta có thiên phú cổ vũ mạnh nhất so với những người cùng thế hệ.

Tại sao con trai của bà ta và Lâm Cẩm Vân lại không có thiên phú cổ võ tốt như con của bà ta và Ôn Phong Miên?

Sau đó, bà ta có trở về huyện Thanh Thủy xem thử, Ôn Phong Miên quả thực không có thiên phú cổ võ.
Thật sự rất kỳ lạ.

Có điều, An Nhu Cẩn cũng cảm thấy vui mừng vì Lâm Thiệu không giống với cậu thiếu gia tên Giang Nhiên theo họ mẹ của nhà họ Lăng, nội kình bạo phát ngay khi mới sinh ra, thiếu chút nữa là mất mạng.

Sự nghi ngờ trong mắt Kỷ Thiên Hạo đã mờ đi.

"Đúng là rất hợp lý. Cảm ơn phu nhân đã gợi ý, tôi biết mình cần phải làm gì."

"Tôi thấy không khỏe nên không ở lại nữa." An Nhu Cẩn ho khan hai tiếng: "Bác Lâm của cậu sắp đến rồi, tôi phải về với ông ấy."

Kỷ Thiên Hạo lại chào: "Phu nhân đi thong thả."

An Nhu Cẩn lại lấy khăn tay che nửa khuôn mặt, giống như những mỹ nhân thời cổ đại, bước đi chậm rãi, khóe miệng nở một nụ cười nhạt.

Hiện giờ, bà ta đã có người chồng tốt hơn rồi, không cần Ôn Phong Miên nữa.

Ôn Phong Miên cứ muốn xuất hiện, thì bà ta cũng không còn lựa chọn khác.
***

Buổi đấu giá chính thức bắt đầu lúc 7 giờ.

Thế nhưng đến sáu rưỡi, nhân viên quản lý của Ti Pháp đường vẫn chưa đến.

Chuyện như này cũng là rất bình thường, chưa đến có nghĩa là vẫn chuẩn bị xong.

Ba phần tư số người ở tầng một đã đến và các phòng VIP cũng đã đủ người.

Ban tổ chức đấu giá cũng chuẩn bị những món ăn thượng hạng cho các khách mời, trong đó có một món là cá Phượng hoàng.

Cá Phượng hoàng không liên quan gì đến Phượng hoàng, nhưng đuôi của loài cá này rất giống với đuôi của Phượng hoàng.

Cổ võ giả ăn loài cá này xong có thể tăng thêm một chút tu vi, nhưng không thể ăn quá nhiều, rất dễ phát hỏa.

Cá Phượng hoàng chỉ có ở giới cổ võ, Ti Pháp đường còn đặc biệt đào một số hồ chứa lớn để nuôi cá Phượng hoàng.

Không có một gia tộc cổ võ nào có thể ngang tàn như Ti Pháp đường.
Doanh Tử Khâm vén rèm liếc xuống: "Xem ra buổi đấu giá sẽ bị trễ rồi."

Cô suy nghĩ một chút rồi đứng dậy: "Bố, bố ở lại đây đợi nhé, con đi ra ngoài một chút."

Ôn Phong Miên gật đầu: "Đi đi, cẩn thận một chút, không cần lo lắng cho bố."

Với sự giúp đỡ của Doanh Tử Khâm, ông cũng đã tu luyện được một chút cổ võ cơ bản nhất.

Doanh Tử Khâm còn giúp ông tăng tu vi cổ võ lên mười năm thông qua phương pháp khai thông huyệt đạo, như vậy đã đủ để bảo vệ bản thân rồi.

Ông không hỏi tại sao Doanh Tử Khâm đột nhiên lại biết nhiều điều như vậy.

Thế giới to lớn, không có chuyện gì đáng ngạc nhiên cả.

Con gái của ông, ông cũng hiểu rõ.

Doanh Tử Khâm vào nhà vệ sinh của phòng VIP bắt đầu cải trang.

Đôi khi, cô lại rất thích giới cổ võ, nó khiến cô có cảm giác như được quay lại hàng trăm năm trước.
Không có camera, không có công nghệ cao, hành động cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

Mười phút sau, cô đi ra khỏi tòa nhà đấu giá, đến nơi đã hẹn trước với Phó Quân Thâm.

Vân Sơn và Vân Vụ cũng ở đó.

Ba người đều mang mặt nạ. Mặt nạ màu đen, viền hoa văn vàng đậm, cổ kính và trang nhã.

Phó Quân Thâm đứng dựa vào bức tường một cách uể oải, lười nhác.

Nhìn thấy cô, anh đứng thẳng dậy ra hiệu, đôi mắt đào hoa cong lên: "Yểu Yểu, lại đây."

Doanh Tử Khâm hơi nhíu mày: "Em đã hóa trang thành như này rồi, anh vẫn nhận ra được hay sao?"

Cô không chỉ thay đổi dung mạo, mà còn thay đổi cả hình thể. Ôn Phong Miên còn không nhận ra được.

"Sao anh có thể không nhận ra người mà anh thích được." Phó Quân Thâm cầm lấy chiếc mặt nạ trên tay Vân Sơn, cúi xuống, nhéo nhẹ vào mặt cô: "Dù em có biển thành một đứa trẻ, anh cũng có thể nhận ra em."
Doanh Tử Khâm liếc nhìn anh một cái: "Chắc chắn là anh không có cơ hội đó."

Phó Quân Thầm hơi nhướng mày, bắt đầu đeo mặt nạ cho cô.

Một giây trước khi đeo mặt nạ vào, lông mi anh vừa động, anh nghiêng đầu hôn lên môi cô.

Tuy chỉ là hôn nhẹ như chuồn chuồn chạm nước nhưng càng dịu dàng cảm giác lại càng mãnh liệt.

Doanh Tử Khâm khá bất ngờ trước nụ hôn đột ngột này, nhẹ nhàng ngước mắt lên.

"Xin lỗi." Phó Quân Thâm xoa đầu, ôm cô vào lòng, cảm nhận được sự dịu dàng trong vòng tay anh: "Anh vẫn không thể kiềm chế được, em có thể đánh anh."

Doanh Tử Khâm quay đầu: "Thôi, em không nỡ."

Vân Sơn vội che mắt, ho nhẹ một tiếng. Không nhìn thấy, thực sự không thấy gì.

Vân Vụ vẫn giữ nguyên gương mặt không cảm xúc, nhưng các cơ trên mặt cũng đang khẽ giật giật.

Doanh Tử Khâm để anh ôm xong rồi lùi lại một bước: "Sếp à, ban ngày ban mặt, chú ý hình tượng một chút."
"Đúng là nên chú ý một chút." Phó Quân Thâm lười biếng nở một nụ cười, khẽ nâng cằm: "Vào kho hàng thôi."

Kho hàng là nơi cất giữ tất cả các vật phẩm đấu giá, chìa khóa do trưởng bộ phận an ninh của Ti Pháp đường cất giữ, tổng cộng có mười chiếc.

Mười chiếc chìa khóa này được làm bằng kim loại đặc biệt, tất cả đều có hạn sử dụng, một chiếc chỉ sử dụng được năm lần.

Kết quả, không biết hôm nay xảy ra chuyện gì, có đến ba chiếc chìa khóa còn chưa hết hạn sử dụng, nhưng đều nứt vỡ.

Đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như này.

Bọn họ không có chìa khóa dự phòng, cũng không kịp để đúc thêm chìa khóa, nên chỉ có thể cưỡng chế phá cửa.

Trưởng bộ phận an ninh chạy ra chào đón, rất cung kính: "Đại nhân."

Ông ta nhận thấy bên cạnh Phó Quân Thâm còn có một cô gái, có hơi ngạc nhiên: "Vị này chính là?"
Vân Sơn lập tức đáp: "Vị tiểu thư này là người bình thường."

Nghe được câu này, Vân Vụ không kìm được mà suýt nữa thì bật cười.

Trưởng bộ phận an ninh nhìn kỹ cô gái với vẻ mặt nghi ngờ, khẳng định có thật sự không có nội kình, cho nên ông ta mới tin lời Vân Sơn.

Về cơ bản, Phó Quân Thâm luôn có tác phong chặt chẽ, cẩn thận ở Ti Pháp đường, thuộc hạ của anh cũng thế.

Trưởng bộ phận an ninh không hề mảy may nghĩ rằng mình sẽ bị lừa.

Doanh Tử Khâm liếc nhìn cánh cửa kim loại: "Phải mở cửa?"

Phó Quân Thâm khẽ vuốt cằm: "Ừm. Mở cơ quan."

Trưởng bộ phận an ninh nhanh chóng tháo bỏ cơ quan.

Phó Quân Thâm tiến lên.

Nhưng trước khi anh kịp ra tay, Doanh Tử Khâm đã nâng chân lên, đạp một cái vào cánh cửa kim loại.

Một tiếng "răng rắc" vang lên, trên cánh cửa kim loại xuất hiện một vết nứt.
Phó Quân Thâm đứng hình trong giây lát.

Doanh Tử Khâm vỗ vai anh, nói với giọng điệu bình tĩnh: "Không kiềm chế được, không cần cảm ơn."

Trưởng bộ phận an ninh: "..."

Mẹ kiếp, đây gọi là người bình thường?

Ông ta mù rồi phải không?

Một cánh cửa kim loại dày như vậy, cho dù là cổ võ giả muốn phá hủy cũng phải có ít nhất năm mươi năm tu vi trở lên.

Các trưởng lão của Ti Pháp đường tọa trấn ở tổng bộ, tu vị của trưởng bộ phận an ninh thì không cao như vậy. Ông ta vừa nghe Phó Quân Thâm cũng có mặt ở buổi đấu giá bèn đi mời qua đây.

"Vẫn phải cảm ơn chứ." Phó Quân Thâm nhếch miệng: "Đợi anh nghĩ xem nên cảm ơn thế nào."

Doanh Tử Khâm không biểu cảm: "Vậy thì anh khỏi cần cảm ơn đi"

Cô gần như có thể đoán được anh sẽ cảm ơn cô như thế nào.

Cửa kim loại đã xuất hiện vết nứt, việc phá cửa đã dễ hơn nhiều.
Vân Sơn và Vân Vụ nhanh chóng tháo dỡ hoàn toàn cánh cửa kim loại xuống.

"Cám ơn hai vị hộ vệ đại nhân." Trưởng bộ phận an ninh bước đến, nhìn về phía Phó Quân Thâm và Doanh Tử vừa đi khỏi: "Vị tiểu thư kia.."

Vân Sơn liếc nhìn ông ta một cái lạnh lùng: "Ông là người của Ti Pháp đường, cái gì cần nhớ, cái gì không cần nhớ chắc ông biết rồi nhỉ?"

Trưởng bộ phận an ninh lau mồ hôi, rùng mình: "Tôi hiểu, tôi hiểu. Tất nhiên là tôi không dám tiết lộ tin tức của đại nhân."

Quả nhiên, ông ta là người thấp cổ bé họng nhất ở đây.

***

Bảy giờ rưỡi, nhân viên quản lý của Ti Pháp đường đã có mặt tại tòa nhà đấu giá.

Dưới sự dẫn dắt của quản gia, Lâm Thanh Gia đi vào phòng VIP tên Ngọc Lâu Xuân.

Lâm Thanh Gia đáng lẽ phải đến phòng của các trưởng lão nhà họ Lâm bên kia, nhưng An Nhu Cẩn một mình cô đơn nên cô ta đã đến bên này với mẹ. Dù sao cô ta cũng không cần đặc biệt quan tâm đến buổi đấu giá, nếu có đồ gì, Lâm Cẩm Vân sẽ đấu giá cho cô ta.
An Nhu Cẩn lau khóe miệng, mím môi: "Thanh Gia. Mẹ nhìn thấy bố của con rồi."

Lâm Thanh Gia quay đầu lại: "À, bố con chưa đến sao? Ông ấy đi nói chuyện với người của gia tộc Taylor, không biết bọn họ đang nói chuyện gì."

"Không phải Cẩm Vân." Lông mày và đôi mắt của An Nhu Cẩn thoáng hiện nên chút buồn phiền, nhẹ nhàng nói: "Là bố đẻ của con cơ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK