*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vì là tạm nghỉ giữa giờ, nên hiện trường cũng rất yên tĩnh.
Hai chữ này rành rọt truyền đến tại tất cả mọi người.
Doanh Tử Khâm nói bằng tiếng Anh, khiến phần lớn khán giả có mặt tại hiện trường đều nghe hiểu.
Tay Irna vẫn đang giữ nguyên tư thế vặn mở nắp chai, nụ cười bên khóe miệng dần đông cứng lại.
Ánh mắt cô ta lạnh như băng, cô ta nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ: "Cô nói cái gì?!"
Doanh Tử Khâm không ngại lặp lại lần nữa, ánh mắt cô thản nhiên: "Rác rưởi."
[Ha ha ha ha ha! Rác rưởi! Nói cô đấy!]
[Tôi biết vì sao Doanh thần muốn dùng tư cách đứng đầu bảng tổng tham gia thi đấu rồi, là vì để nói với Irna từ này.]
[Tôi thật sự không biết nói sao nữa, chỉ muốn khóc thôi. Cuộc thi diễn ra trong ba ngày, tôi xem từ đầu đến cuối, tổng cộng đã nghe Irna nói đến mấy chục lần chữ rác rưởi. Cô ta đang nhắm vào các thí sinh của nước chúng ta, còn sỉ nhục lòng tự trọng của các bạn ấy, có mấy em gái bị nói đến bật khóc, nhưng chúng ta chẳng thể làm gì được.]
[Có biết vì sao bọn tôi lại thích Doanh thần không? Cô ấy biết rất nhiều, nhưng cô ấy sẽ không cố ý đi khoe khoang chèn ép người khác, nhưng đồng thời cũng không nhẫn nhịn đến mức để người khác đạp lên đầu.]
Lúc này, tất cả các antifan điều hướng dư luận trong phòng trực tiếp đều đã biến mất.
Dưới sân khấu, Đằng Vận Mộng bụm miệng, nước mắt cũng trào ra.
"Cậu yên tâm." Doanh Tử Khâm hơi co chân phải lại, tư thế thư thái, dường như cô đang mỉm cười: "Một điểm, tôi cũng không cho cậu đâu."
Irna ngẩng phắt đầu lên: "Bớt nói phét đi, đừng có nằm mơ!"
Kiểu gì cũng sẽ có câu cô ta giải nhanh hơn Doanh Tử Khâm.
Nhưng phần trả lời câu hỏi tiếp theo, đối với Irna mà nói không khác gì cực hình.
Sau năm câu hỏi, cô ta vẫn không lấy được điểm nào. Tốc độ trả lời của Doanh Tử Khâm khiến cô ta lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi.
"A, câu hỏi này là một câu đố mẹo, đề bài rất đơn giản, vừa hay chúng ta cũng có thể thả lỏng một chút." Người dẫn chương trình nở nụ cười: "Mời hai thí sinh xem đề bài."
[Quỷ Cốc Tử (1) chọn ra hai số từ 2-99.
(1) Quỷ Cốc Tử (: 鬼谷子), tương truyền tên thật là Vương Hủ (王诩), còn gọi là Vương Thiền (王禅), Vương Lợi (王利), Vương Thông (王通), là Hủ (诩), Huyền Vi Tử (玄微子). Người đời thường gọi ông là Quỷ Cốc tiên sinh, Vương Thiền lão tổ. Ông là nhân vật có ảnh hưởng lớn hoạt động trong giai đoạn giữa thời Chiêu Quốc, là một trong những "bách gia chư tử"*, ông tổ của Tung Hoành gia, cũng là một chính trị gia, nhà ngoại giao, âm dương gia, nhà tiên tri, nhà giáo dục.
* Bách Gia Chư Tử (諸子百家; Bính âm: zhū zǐ bǎi jiā) là những triết lý và tư tưởng ở Trung Hoa cổ đại nở rộ vào giai đoạn từ thế kỷ thứ 6 đến năm 221 TCN trong thời kỳ Xuân Thu và Chiến Quốc.
Lấy tổng hai số nói cho Bàng Quyên (2), tích hai số nói cho Tôn Tẫn (3).
(2) Bàng Quyên (giản thể: 庞涓; bính âm: Pang Juan, 385 TCN - 342 TCN/341 TCN) là một nhân vật trong lịch sử Trung Quốc thời Chiến Quốc. Ông được biết tới thông qua những ghi chép về câu chuyện Bàng Quyên-Tôn Tẫn trong sách Sử ký Tư Mã Thiên cùng vai trò đại tướng nước Ngụy trong hai trận chiến nổi tiếng thời Chiến Quốc là trận Quế Lăng và trận Mã Lăng trong đó trận thứ 2 là nơi Bàng Quyên đã tử trận dưới tay người bạn học cũ và là kẻ thù trên chiến trường Tôn Tẫn.
(3) Tôn Tẫn (孫臏, 382 TCN - 316 TCN), người nước Tề, là một quân sư, một nhà chỉ huy quân sự nổi tiếng thời Chiến Quốc. Tương truyền, Tôn Tẫn là cháu của Tôn Tử, cùng với Bàng Quyên là học trò môn binh pháp của Quỷ Cốc Tử (ngoài Tẫn và Quyên, học trò Quỷ Cốc Tử Vương Hủ còn có Tô Tần và Trương Nghi học môn du thuyết). Tôn Tẫn binh pháp của ông là một trong các quyển binh pháp nổi tiếng ở Trung Quốc.
Nhưng hai người này lại không biết con số của đối phương.
Một ngày nọ, Bàng Quyên nói với Tôn Tẫn: "Tuy tôi không biết đáp án là gì, nhưng nhất định anh cũng không biết."
Mấy giây sau, Tôn Tẫn nói: "Tôi biết rồi."
Lát sau, Bàng Quyên cũng nói: "Tôi biết rồi."
Xin hỏi, hai số này là số nào?]
Tả Lê: "..."
Anh ta vẫn luôn cảm thấy tổ ra đề bị thần kinh, bằng không sẽ không dùng đến 18 loại ngôn ngữ để ra để cho phần thi tập thể.
[??? Cái khỉ gì vậy?]
[Quỷ Cốc Tử làm thế này thật à? Tôi mà là Tôn Tẫn thì tôi sẽ đấm ổng không trượt phát nào.]
[Đừng có để đề lừa, đề này thực ra rất đơn giản, để tôi giải thích cho mọi người, câu hỏi này sử dụng giả thuyết của Goldbach (4)...]
(4) Giả thuyết Goldbach do nhà toán học người Đức Christian Goldbach (1690-1764) nêu ra vào năm 1742 trong một lá thư gửi tới Leonhard Euler, là một trong những bài toán lâu đời và nổi tiếng còn chưa giải được trong lý thuyết số nói riêng và toán học nói chung. Giả thuyết phỏng đoán rằng:
Mỗi số tự nhiên chẵn lớn hơn 2 có thể biểu diễn bằng tổng của hai số nguyên tố.
Giả thuyết đã được chỉ ra là đúng tới 4 × 1018, nhưng vẫn chưa được chứng minh hoàn toàn.
Đã có không ít khán giả và cư dân mạng cũng bắt đầu giải đề. Nhóm bổ túc kiến thức cũng làm hết chức trách của mình bằng việc bổ túc kiến thức trong khung bình luận.
Nhưng bọn họ vừa mới đọc đề xong, cũng tức là thời gian mới trôi qua được năm sáu giây. Trên sân khấu, Doanh Tử Khâm đã ấn chuông, điềm đạm trả lời: "Hai số đó là 4 và 13."
Tổ trưởng ra đề còn đang đắc ý chắc mẩm có thể trụ được quá 10 giây: "..."
Đề ông ta đưa ra vẫn không đủ biếи ŧɦái à?!
[Tôi muốn lạy Doanh thần luôn đấy, có phải tất cả câu hỏi Doanh thần đều có thể liếc mắt là đưa ra được đáp án không?]
[Nhìn vẻ mặt của người ra đề kìa, ông tuyệt vọng đến nơi rồi.]
"Gian lận, gian lận!" Bên dưới lại có khán giả gào lên, nhất là các học sinh của trường công lập Ylang.
Một nam sinh rất kích động: "Người trong câu hỏi này đều là người phương Đông, Irna căn bản không thể biết được!"
Nếu Irna mà thua, thì toàn bộ số điểm Irna thắng được sẽ bị chuyển sang nước Hoa.
Vậy thì đến lúc đó, đội xếp chót lại biến thành bọn họ.
"Mời khán giả này ngồi xuống." Người dẫn chương trình cười nhạt: "Khi ra đề, người ra đề đều cân nhắc đến mỗi thí sinh, tuyệt đối không có chuyện thiên vị."
[Cười chết mất, bảo hội đồng giám khảo thiên vị nước Hoa á? Úng não rồi hay gì? Đề nước nào chả có, tôi còn nhìn thấy đề về thần thoại châu Âu đấy nhé, sao nào, Doanh thần có thể biết về châu Âu các người mà các người lại không biết về nước Hoa ấy hả, kiểu thế chứ gì?]
[Rác rưởi chính là rác rưởi, chỉ giỏi lý do lý trấu là nhanh.]
Sắc mặt Irma càng trắng nhợt, đến đứng cũng đứng không vững nữa. Từ khi cô ta trở thành thần đồng đến nay, chưa từng bị cười nhạo như vậy bao giờ.
"Bây giờ là câu hỏi cuối cùng." Người dẫn chương trình đón lấy mảnh giấy từ tay của tổ trưởng ra đề, anh ta liếc nhìn một cái rồi nói: "Câu hỏi này có liên quan đến một nhà khoa học thiên tài của chúng ta, Simon Brand, ông cũng là người đầu tiên tổ chức cuộc thi ISC."
Ánh mắt Doanh Tử Khâm khẽ động, mí mắt cụp xuống. Trong lần đầu tiên cô du hành đến Trái đất, trong số rất nhiều thầy giáo của cô, có thể nói Simon Brand là người dạy có nhiều thứ nhất. Chỉ có điều cuộc đời của Simon Brand không mấy yên bình, ngoài phương diện nghiên cứu khoa học ra, những thứ khác có thể gọi là bi tráng (5).
(5) Vừa bi ai vừa hào hùng.
Ánh mắt Irna lạnh đi, ngón tay sốt ruột gõ lạch cạch lên mặt bàn.
Tất nhiên Doanh Tử Khâm cũng chú ý đến cử chỉ này, mắt phượng hơi nhíu lại. Phản ứng của Irna dữ dội quá mức cần thiết.
"Chúng ta đã tiễn đưa một thiên tài, giờ đây lại nghênh đón hai thiên tài của thế kỷ mới." Người dẫn chương trình nói tiếp: "Được rồi, bây giờ xin mời hai bạn nghe rõ câu hỏi, đây là một câu hỏi cho điểm."
"Simon Brand đã để lại rất nhiều ghi chép, hiện tại những ghi chép này đang được bảo tồn ở viện bảo tàng châu Âu, hội đồng giám khảo của chúng tôi đã chụp lại những ghi chép này, và cho trình chiếu lên màn hình lớn."
Trên màn hình lớn lập tức xuất hiện một tờ giấy đã ngả vàng.
Trên tờ giấy vẽ một bức tranh rất phức tạp, bay bổng trừu tượng.
Lúc này câu hỏi cũng xuất hiện.
[Xin hỏi, bức tranh này của Simon Brand tên là gì?]
Khán giả và cư dân mạng đang xem truyền hình trực tiếp đều ngớ cả ra.
[Đây mà là câu cho điểm á???]
[Nếu chưa từng đến viện bảo tàng xem thử thì biết làm sao được?]
[Đi rồi cũng chưa chắc đã nhớ, tôi đi rồi đấy chứ, nhưng mà mấy bức tranh trong bản chép tay của Simon nhìn giống nhau lắm, có tên thì khác thôi.]
Ánh mắt Doanh Tử Khâm dừng lại trên màn hình ba giây, sau đó cô chậm rãi lên tiếng: "SC-300-V, cỗ máy đời thứ 5."
Đáp án này vừa được đưa ra, ánh mắt của Irna lập tức thay đổi, cô ta quay sang nhìn cô gái.
Người dẫn chương trình ngẩn ra suốt nửa phút mới hoàn hồn, vẻ mặt vẫn còn chút hoảng hốt: "Đáp án chính là SC-300-V, đây là một mẫu máy bay do Simon Brand thiết kế, nhưng lúc đó vẫn chưa được thực hiện, mới chỉ là ý tưởng của ông thôi."
Giải thích xong, anh ta không kìm được phải lên tiếng khen ngợi: "Xem ra bạn Doanh Tử Khâm có năng lực nhìn qua một lần là không quên."
Doanh Tử Khâm ngập ngừng: "Cũng tạm"
Tất nhiên là cô nhớ sự vật rất nhanh.
Nhưng bức tranh này thì khác.
Bức tranh này là do trước đây cô tận mắt chứng kiến Simon Brand vẽ ra, ấn tượng rất sâu sắc.
"Ba mươi câu hỏi đã kết thúc, điểm số của chúng ta cũng có rồi đây." Người dẫn chương trình dừng lại một nhịp: "Mời nhìn lên màn hình lớn."
Màn hình lớn chuyển động, cho ra kết quả tỉ thí của hai bên. Màu đỏ, rất to, rất bắt mắt.
30:0!
Tỉ số cách biệt quá lớn!
Áp đảo hoàn toàn!
Phong Việt thở hắt ra, cả người ướt đẫm mồ hôi: "Thắng rồi, Mộng Mộng, chúng ta thắng rồi!"
Đằng Vận Mộng nức nở thành tiếng, cô ấy không ngừng lau nước mắt: "Đúng, chúng ta thắng rồi!"
Tả Lê ngẩn ngơ nhìn kết quả điểm số trên màn hình, vành mắt cũng đỏ hoe.
Vốn dĩ anh ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý xếp chót.
Nhưng giờ đây lại có người dùng hành động thực tế nói với anh ta, bọn họ đã chuyển bại thành thắng.
Cô gái bước từ sân thi đấu xuống, dừng lại trước mặt anh ta.
"Giáo sư Tả Lê." Doanh Tử Khâm hơi cúi người: "Không phụ lòng mong mỏi."
Năm chữ này vang rền bên tai Tả Lê, giống như một cơn sóng lớn cuồn cuộn, đánh thẳng vào thần kinh của anh ta.
Yết hầu Tả Lê chuyển động lên xuống, giọng anh ta run rẩy: "Em rất tốt, em làm rất tốt, không có ai có thể làm tốt hơn em."
Không phải vì vinh quang của cá nhân, mà là vì danh dự của quê hương đất nước.
"Em đi nghỉ một lát đã." Doanh Tử Khâm gãi đầu: "Lúc nào công bố thành tích tổng thì gọi em nhé."
Tuy cô đã học rất nhiều tri thức mới, nhưng trong quá trình trả lời câu hỏi cũng phải tập trung cao độ, dẫn đến tiêu hao quá nhiều sức lực.
Bên cạnh, Phó Quân Thâm cầm áo khoác lên người cô, tay phải cầm cốc giữ nhiệt: "Uống chút nước điện giải đi."
Doanh Tử Khâm gật đầu.
Hai người đi về phòng nghỉ bên trong sân khấu.
Doanh Tử Khâm uống một ngụm nước xong, im lặng giây lát rồi nói: "Thực ra em không nghĩ nhiều như thế, chỉ là không muốn nhìn thấy bọn họ bị bắt nạt."
Phó Quân Thâm xoa đầu cô, khẽ bật cười: "Anh biết."
"Muốn ăn sô cô la."
"Đã chuẩn bị sẵn rồi."
Hai người đi ra từ cửa phụ của hội trường.
Một bên khác, Irna đột nhiên sực tỉnh, cũng chạy ra theo, vội vàng đứng chắn trước mặt Phó Quân Thâm và Doanh Tử Khâm.
Phó Quân Thâm nhấc mí mắt lên.
Biểu cảm của Irna rất điên loạn, ngón tay cô ta run lên: "Là cô đúng không? Nhất định là cô!"
"Chỉ có cô mới có thể biết nhiều như thế!" Irna từng bước áp sát, giọng nói càng lúc càng to: "Tôi nhớ ra rồi, cô cũng nhớ ra rồi, tôi lại thua cô lần nữa! Tôi không cam tâm!"
Doanh Tử Khâm hằng giọng mấy tiếng, cũng không ngẩng đầu lên, nghiêng đầu dựa vào lồng ngực Phó Quân Thâm.
"Cái thứ rác rưởi có hại này phát điên rồi." Ánh mắt Phó Quân Thâm hơi tối, anh lạnh nhạt nói: "Mời dẫn cô ta đi."
Các bảo vệ do dự một hồi, cuối cùng vẫn từ từ bước lại gần, nhưng không làm gì. Nói thế nào Irna cũng là thần đồng được trường Đại học Helga bảo vệ.
Nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì chỉ e bọn họ không gánh vác nổi. Màn đụng độ của hai thiên tài thu hút không ít người. Phía sau sân khấu càng lúc càng đông người, mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên, không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Nhất định là cô! Tôi sẽ không nhận sai đâu!" Irna đã hoàn toàn mất khả năng khống chế cảm xúc của mình, cô ta gào lên xé họng: "Cô là Gwen!!!"
Nhà khoa học thiên tài thế kỷ 17, học trò đắc ý nhất của Simon Brand.
Gwen Brown.----
Dilys: Hehe hết phần kịch tính rồi nhe. Tui đi mua bim bim đây ~