Mục lục
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



- Chương 448: Doanh gia cũng xứng? -

Nghe thấy câu này, Ôn Phong Miên trầm mặc trong giây lát, sau đó lắc đầu: “Hơn hai mươi năm rồi, những gì phải thay đổi cũng đã thay đổi, nhà họ Kỷ cũng rất phức tạp, nếu quay về thì sẽ rất phiền.”

Thí nghiệm trên đảo năm đó không chỉ liên quan đến mình nhà họ Kỷ.

Tuy nhà họ Kỷ trước giờ không mấy khi xuất hiện trước mắt công chúng, nhưng nội bộ cũng không thực sự hòa


bình.

Chỉ riêng dự án thí nghiệm đó thôi đã đủ để hai phe phái tranh đấu lẫn nhau rồi.

Chuyện đã trôi qua quá lâu, Ôn Phong Miên không muốn truy cứu nữa, nhưng không có nghĩa là ông không biết, lý do thí nghiệm thất bại e là có

bàn tay của người nhà họ Kỷ nhúng vào.

Dù sao thì dự án thí nghiệm này cũng vô cùng quan trọng, một khi thành công, vinh quang mà nó đem đến là vô hạn, ai cũng muốn có.

Chỉ có điều năm ấy, có đến mười ba người nhà họ Kỷ tham gia vào dự án thí nghiệm này.

Nhà họ Kỷ rất lớn, chi nhánh đông đảo, Ôn Phong Miên cũng không quen biết hết.

Ông đã sống sót rời khỏi đảo, nhưng mấy ngày hôm đó ý thức không thực sự tỉnh táo, không nhìn thấy ai.

Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: “Con hiểu rồi.”

Cô cũng đã hiểu biết được kha khá tình hình liên quan đến nhà họ Kỷ từ chỗ của Phó Quân Thâm.


Nhà họ Kỷ không có cái gọi là gia chủ, bọn họ chỉ để tâm đến thành tựu nghiên cứu.

Hiện giờ trong số mấy phe phái hoạt động tương đối năng nổ có một phái do anh hai của Ôn Phong Miên là Kỷ

Nhất Hàng cầm đầu. Hai phái còn lại đều có quan hệ đối địch với Kỷ Nhất Hàng, trước mắt đang tranh giành một dự án thí nghiệm quan trọng.

Bất kỳ bên nào thất bại cũng sẽ bị sụt giảm uy danh nghiêm trọng.

Cứ thế lặp đi lặp lại.

Cho nên trong hai mươi năm Ôn Phong Miên rời khỏi nhà họ Kỷ, trong nhà đã có nhiều biến động lớn.

Không ngừng có phe phái nâng cao địa vị, đồng thời cũng có phái mờ nhạt dần đi.

Thế nhưng nếu khi ấy thí nghiệm mà Ôn Phong Miên thực hiện có thể đi đến thành công, thì hoàn toàn có khả năng ổn định địa vị của phái mạnh.

Đáng tiếc cuối cùng lại thất bại, còn hại chết không ít người.


“Yểu Yểu nhà họ Kỷ loạn lắm, thôi, đừng nhúng tay vào con ạ.” Ôn Phong Miên hắng giọng một tiếng: “Con đã là thủ khoa đại học, rất có thể nhà họ Kỷ sẽ tìm đến con, bảo con tham gia vào nhóm nghiên cứu của bọn họ.”

“Không đi.” Doanh Tử Khâm thản nhiên: “Con lười.”

“Bố cũng trốn tránh lâu rồi, dù sao bọn họ đều tưởng là bố đã chết.” Ôn Phong Miên gật đầu: “Nhưng mà người bác hai con khá tốt, nếu sau này có cơ hội gặp thì có thể làm quen.”

Bố mẹ của Ôn Phong Miên đều là nhà nghiên cứu, mất sớm, lúc ông năm tuổi thì họ đã mất rồi.

Bọn họ cũng bởi vì tham gia vào quá nhiều thí nghiệm, nhiễm một khối lượng phóng xạ lớn dẫn đến cơ thể kiệt quệ mà chết.

Tuy Kỷ Nhất Hàng chỉ lớn hơn ông hai tuổi, nhưng có gì đều nhường cho ông trước.

Ôn Phong Miên khẽ thở dài. Ông quay về chỉ e sẽ đem lại phiền phức rất lớn cho Kỷ Nhất Hàng.
Trong nhà họ Kỷ có những kẻ chẳng phải hạng dễ dây vào, nhất là năm đó thí nghiệm thất bại, cả nhà họ Kỷ đều bị chất vấn.

“Bố, bố tu luyện với con đi.” Doanh Tử Khâm trầm ngâm một lát rồi ngẩng đầu lên: “Tuy bố đã không còn thiên

phú cổ võ, nhưng viên thuốc con cho bố có thể giúp bố tu luyện lại, dùng để phòng thân cũng tốt.”

Cô tất nhiên cũng cho Ôn Phong Miên một viên thuốc mà mình luyện chế ra.

“Cũng được.” Ôn Phong Miên ngẫm nghĩ, sau cùng chấp nhận: “Hiện giờ danh tiếng của con lớn, cũng trở thành cái bia ngắm trong mắt nhiều người, bố không thể làm vướng chân con được.”

Đúng là nhân tài khoa học kỹ thuật là đối tượng được nhiều bên giành giật, cũng nhận được sự bảo vệ của nhà

nước.

Nhưng luôn có vài thế lực, chỉ chăm chăm suy nghĩ “không có được thì hủy hoại là xong”.
Từ khi kết quả thi tốt nghiệp của Doanh Tử Khâm được công bố đến giờ, đã có ba đợt bị người ta động thủ. Nhưng bọn chúng còn chưa kịp tiếp xúc với Doanh Tử Khâm thì đã bị Vân Sơn và Vân Vụ âm thầm đi theo xử lý hết rồi.

Tất nhiên Doanh Tử Khâm sẽ không dùng đến bí kíp của giới cổ võ, cô viết riêng một bản giao cho Ôn Phong Miên.

Tốc độ ngưng tụ nội kình cũng phải xét thiên phú, nhanh thì mười phút là xong, chậm thì có thể mất đến năm năm.

Ôn Phong Miên ngồi trên ghế sô pha, bắt đầu tu luyện dựa vào cách thức ghi trên giấy.

Đúng như Doanh Tử Khâm dự liệu, không mất quá nhiều thời gian.

Sau một giờ đồng hồ, Ôn Phong Miên đã ngưng tụ nội kình thành công.

Ôn Phong Miên chậm rãi hít thở một hồi, cười nói: “Cơ thể nhanh nhẹn lên nhiều, cổ võ quả nhiên thần kỳ.”
Doanh Tử Khâm hơi suy tư: “Bố, bố là cổ võ giả bẩm sinh, vì sao nhà họ Kỷ của giới cổ võ lại không đón bố về?”

Cho dù là giới cổ võ, cũng không phải ai sinh ra cũng đều là cổ võ giả bẩm sinh. Tỷ lệ cổ võ giả bẩm sinh chỉ chiếm vỏn vẹn 5% trong số toàn bộ cổ võ giả. Hơn nữa, cổ võ giả bẩm sinh cũng phân mạnh yếu. Cho dù không tu luyện cổ võ, thiên phú cổ võ của Ôn Phong Miên lại vẫn có thể cứu ông một mạng. Điều này chứng tỏ, ông là một cổ võ giả bẩm sinh rất mạnh.

“Hồi đó phe của bố không được người ta coi trọng, cũng không có cơ hội được gặp nhà chính trong giới cổ võ.” Ôn Phong Miên thở dài: “Cơ mà cũng may là bố không về, nghe các con kể về mấy chuyện trong giới, bố thật sự không chịu nổi.”

Giới cổ võ đầy rẫy máu tanh, mỗi ngày đều phải đối mặt với cuộc chiến sinh tử.
Nếu ông thật sự sống trong giới cổ võ, có thể yên ổn sống đến giờ hay không còn không dám chắc.

Doanh Tử Khâm gật đầu: “Bố, mấy ngày tới con sẽ chào tạm biệt mọi người bên phía ông ngoại, sau đó chúng ta sẽ đến Đế đô.”

Ôn Phong Miên không có ý kiến gì, chỉ cười: “Con đã lớn rồi, con cứ quyết định đi.”

***

Đế đô.

Nhà họ Tu.

Mấy ngày gần đây Tu Nhan rất bực dọc.

Vốn dĩ cô ta là nghệ sĩ của Giải trí Thiên Hành, bây giờ Giải trí Thiên Hành đã sập, tài nguyên trong giới giải trí của cô ta cũng chịu tổn thất nặng nề. Hơn nữa càng nghiêm trọng hơn là, cô ta đã nghe không chỉ một thành viên nhà họ Tu nhắc đến việc Tu Vũ sắp quay về.

Đến cả ông cụ Tu lần này cũng không ngăn cản nữa, ngược lại còn muốn tổ chức cho Tu Vũ một buổi tiệc tẩy trần,

quang minh chính đại đón Tu Vũ quay về.
Chỉ bởi vì Tu Vũ quen biết một trạng nguyên thi tốt nghiệp điểm tuyệt đối?

Ít nhất cô ta còn biết hát biết nhảy, còn có một em trai, Tu Vũ có năng lực gì chứ?

Tu Nhan cũng biết cô ta không ngăn được, mấy ngày qua cô ta cũng không quay về nhà họ Tu, vẫn luôn ở trong căn hộ chung cư ở trung tâm thành phố của mình.

“Đại tiểu thư.” Một gia thần của nhà họ Tu gõ cửa, được cho phép xong liền tiến vào, hạ thấp giọng nói: “Nhà họ

Doanh mà cô bảo tôi đi điều tra lại có động tĩnh mới.”

Tu Nhan hơi sững người: “Động tĩnh gì?”

“Gia chủ nhà họ Doanh, Doanh Chấn Đình vì bị suy gan cấp tính phải vào bệnh viện, đang vội vã tìm gan thay

thế.” Gia thần nói: “Nhà họ Doanh đã có nhiều người đi kiểm tra độ tương thích nhưng đều không thành công, bao gồm cả con trai ruột của Doanh Chấn Đình, Doanh phu nhân đang cuống hết cả lên.”
Tu Nhan nheo mắt: “Cần gan thay thế… Doanh Tử Khâm đã đi kiểm tra chưa?”

“Tất nhiên là chưa.” Gia thần lắc đầu: “Nhà họ Doanh căn bản không tìm tới cô ta.”

Nói cách khác là, nhà họ Doanh mà cũng xứng chắc? Nhà họ Doanh còn chẳng tiến được vào giới thượng lưu của Đế đô.

Gia thần lại bổ sung thêm: “Hơn nữa, nhóm máu của Doanh Tử Khâm đặc biệt như vậy, khả năng cao là không

tương thích, cho dù tương thích cũng chẳng có ích gì.”

Tu Nhan suy ngẫm một hồi, cười lạnh nói: “Không, tất nhiên là có ích chứ.”

Cô ta gõ lên mặt bàn: “Thuận nước đẩy thuyền, công khai chuyện này lên mạng đi, không phải có một chương trình tìm người thân à? Lên chương trình đó đi, tôi làm vậy là muốn giúp đỡ bọn họ sớm tìm được gan thay đấy chứ.”

Gia thần ngẩn người: “Công khai?”
“Đúng, công khai.” Vẻ mặt Tu Nhan lạnh nhạt: “Tôi nhớ số lần trước của chương trình tìm người thân này là một cặp bố mẹ vứt bỏ đứa con của mình, đứa con này sống với gia đình bố mẹ nuôi rất tốt.”

“Về sau người cha bị bệnh, cần được hiến tạng, bèn lên chương trình này tìm người, chậc, tất nhiên, làm gì có

chuyện con ông ta lại chịu cứu ông ta? Đến khi chương trình kết thúc cũng không thấy xuất hiện, đúng là đáng

đời.”

“Vậy…” Gia thần do dự: “Không phải Doanh Tử Khâm cũng thế hay sao, địa vị của cô ta quá cao, Tổ quốc ghi công,

làm gì có ai dám đi bôi nhọ cô ta.”

Tu Nhan cười cười, ý tứ rõ ràng: “Từ xưa đến nay, trần đời có không ít người bị đạo đức trói buộc, ông cứ đợi mà xem, đến lúc đó kiểu gì cũng có kha khá thánh mẫu nhảy vào, chửi cô ta sẵn sàng chiến đấu vì đất nước nhưng lại không chịu cứu bố đẻ mình, chửi còn hăng hơn ấy chứ.”
Gia thần không hiểu mấy mánh khóe ở trên mạng, nhưng nghe cô ta nói vậy cũng cảm thấy có đạo lý: “Đại tiểu thư,

lỡ như chuyện này lan đến người cô thì sao?”

Bọn họ cũng biết ba nhà, nhà họ Mục, nhà họ Nhϊếp và nhà Đệ Ngũ cùng bắt tay tổ chức tiệc mừng đỗ đại học cho

Doanh Tử Khâm.

Ba thế gia lớn của Đế đô đều đứng sau cô ta, còn ai dám chọc vào?

Vốn dĩ vì em trai nên Tu Nhan mới có thể tiến vào nhà họ Tu, so về địa vị huyết thống đều không bằng được Tu Vũ.

Các chi của nhà họ Tu đến giờ đều không thừa nhận thân phận của Tu Nhan, cuối cùng cũng nhờ ông cụ Tu dùng thế lực của bản thân bài trừ dị nghị.

Nhưng giờ đây Tu Vũ đã sắp quay về, Tu Nhan hiểu rõ, địa vị của cô ta sẽ còn giảm xuống, thậm chí rất có thể sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Tu.

Trước khi chuyện đó xảy ra, cô ta nhất định phải làm suy yếu lực lượng của Tu Vũ.
"Chỉ là đẩy hướng dư luận mà thôi, cũng không phải là tôi muốn lá gan của cô ta." Tu Nhan vẩy vẩy tóc, "Sự việc bị bại lộ, chỉ có bên thắng xui xẻo, chuyện xảy ra tiếp theo làm như nào, là suy tính của Doanh gia."

"Doanh gia mất thì mất, có quan hệ gì với tôi đâu?"

Gia thần rất cung kính: "Thỉnh đại tiểu thư phân phó."

"Chuyện này không cần các người nhúng tay vào, cố gắng xóa đi quan hệ của Tu gia." Tu Nhan uống một ngụm trà, "Tôi bên này có người chuyên nghiệp ra tay."

- Chương 449: Doanh Nguyệt Huyên cũng có thể làm kiểm tra độ tương thích -

Tuy Giải trí Thiên Hành đã bắt đầu đăng ký phá sản, nhưng vẫn còn không ít nhân viên không biết đi về đâu.

Tu Nhan lăn lộn trong giới giải trí mấy năm, vì cô ta là đại tiểu thư nhà họ Tu cho nên Giải trí Thiên Hành cũng luôn dành cho cô ta tài nguyên tốt nhất.
Cô ta cũng biết Lạc Văn Bân là loại người gì.

Có thù tất báo. Bản thân tiêu tùng cũng phải kéo người khác chết theo.

Cô ta thậm chí còn không cần phải đi liên lạc với Lạc Văn Bân, chỉ cần bảo mấy nhân viên đi tiết lộ chút tin tức là Lạc Văn Bân sẽ tự biết phải làm gì.

Chuyện ở karaoke Vương Triều lần trước, bản thân cô ta có động tay động chân vào nên mới bị tìm ra bằng chứng.

Nhưng lần này thì khác.

Cô ta hoàn toàn tách biệt bản thân ra khỏi vụ này, sẽ không có ai ngờ được cô ta đang thuận nước đẩy thuyền bên trong.

Gia thần nghe thấy cô ta nói vậy, cũng chỉ gật đầu: “Thuộc hạ quay về trước, nếu đại tiểu thư còn việc gì xin cứ dặn dò.”

Tu Nhan lạnh nhạt xua xua tay: “Đi đi.”

Sau khi gia thần cáo lui, trong căn hộ chung cư một người chỉ còn lại mình Tu Nhan.
Ánh mắt cô ta sáng bừng, vẻ mặt lạnh lẽo.

Kể từ khi Doanh Tử Khâm cho Truyền thông Sơ Quang bóc mẽ hết những chuyện Giải trí Thiên Hành đã làm thì tất nhiên cô ta cũng mất cả công việc lẫn người quản lý.

《 Thanh xuân 101 》là hạng mục đầu tư trọng điểm của Giải trí Thiên Hành, nhóm chín người bọn họ là nhóm nhạc có thời hạn.

Thời hạn một năm đã đến, bây giờ cũng đã giải tán. Cộng thêm việc 《 Thanh xuân 202》cực kỳ nổi tiếng, nổi tiếng cả ra nước ngoài, cho nên giờ đây căn bản không còn ai chú ý đến cô ta nữa.

Ông cụ Tu không hề cho cô ta bất kỳ sự hậu thuẫn nào trong giới giải trí, dù sao những gia tộc lớn như nhà họ Tu cũng tuyệt đối không cho phép con cháu tiến vào đây.

Chơi bời thì được nhưng những cái khác thì miễn bàn.

Đồng thời, Tu Nhan cũng rất hối hận.
Từ hè năm ngoái cô ta đã nghe nói đến việc Truyền thông Sơ Quang đổi CEO. Cũng tức là vào thời điểm cô ta gặp Doanh Tử Khâm, Doanh Tử Khâm đã là CEO của Truyền thông Sơ Quang.

Nếu vào lúc ấy, cô ta hạ mình đi kết giao với Doanh Tử Khâm, thì bây giờ đã lấy được hợp đồng hạng A của Truyền thông Sơ Quang rồi.

Nhưng có hối hận cũng vô ích.

Bạn của Tu Vũ, cũng tức là kẻ địch của cô ta.

Cô ta nhất định phải trừ bỏ.

***

Không ngoài dự liệu của Tu Nhan, Lạc Văn Bân biết được chuyện của nhà họ Doanh và chương trình tìm người thân “Tình vạn dặm” xong, lập tức bảo nhân viên đi liên hệ với nhà họ Doanh.

Mới hai ngày ngắn ngủi, cảnh sát và kiểm sát viên vẫn còn đang thanh lý tài sản của Giải trí Thiên Hành.

Bên phía tòa án cũng chưa mở phiên, tuy Lạc Văn Bân không thể ra được nhưng ít nhất vẫn có thể liên lạc với người khác.
Lúc người nhân viên kia đi liên hệ với nhà họ Doanh cũng ẩn ý nhắc đến tiếng tăm của nhà họ Tu.

Nếu như bọn họ có thể tham gia chương trình tìm người thân “Tình vạn dặm” đồng thời chương trình kết thúc thành công thì sẽ lọt vào mắt xanh của nhà họ Tu.

Chung Mạn Hoa mấy hôm nay ăn không ngon, ngủ không yên.

Nhận được cuộc điện thoại này, bà ta cũng không kìm được mà kinh ngạc: “Nhà họ Tu?”

Trong hiểu biết của đại chúng, nhà họ Tu thấp hơn nhà họ Mục và nhà họ Nhϊếp một bậc, nhưng cũng là đại hào môn đứng đầu Đế đô.

Nhà họ Doanh bọn họ còn phải đi móc nối với nhà họ Nguyên thì may ra mới có cơ tiến thêm một bậc, giao lưu được với những gia tộc bậc nhất Đế đô này.

Vậy mà bây giờ lại có thể móc nối quan hệ thẳng với nhà họ Tu ư?

“Chúng tôi cũng hiểu tâm trạng của Doanh phu nhân, bệnh của ông Doanh rất nghiêm trọng, các vị lại không tìm được gan thích hợp.” Đầu dây bên kia vẫn tiếp tục nói: “Hơn nữa lùi một bước mà nghĩ, cho dù Doanh tiểu thư không thích hợp, thì cô ấy quen biết rộng như vậy, kiểu gì cũng có người có thể giúp được các vị.”
Nghe đến đây, Chung Mạn Hoa do dự một lúc, rồi cũng đồng ý. Bệnh tình của Doanh Chấn Đình không thể chậm trễ thêm một giây phút nào nữa.

Tuy các bác sĩ đều nói, nhóm máu của Doanh Tử Khâm quá đặc thù, về cơ bản sẽ không có khả năng tương thích với Doanh Chấn Đình.

Nhưng thử một lần thì có mất gì? Thử một lần cũng đâu có vấn đề gì đâu, hơn nữa đúng là bà ta không tìm được Doanh Tử Khâm.

Bà ta chỉ cần lên chương trình “Tình vạn dặm” này nhận sai, cuối cùng sẽ có thể cứu vãn quan hệ với Doanh Tử Khâm.

Giữa mẹ và con gái nào có chuyện làm kẻ thù cả đời?

“Đơn vị chế tác của chương trình “Tình vạn dặm” đặt tại Đế đô, số sau sắp bắt đầu rồi.” Bên kia lại nói: “Người muốn lên chương trình này rất nhiều, mong Doanh phu nhân nắm bắt cơ hội, nếu bỏ lỡ thì có thể ông Doanh sẽ không cứu được nữa đâu.”
Nghe đến đây, Chung Mạn Hoa hoàn toàn hạ quyết tâm, bà ta phải lên chương trình “Tình vạn dặm” cho bằng được.

Bà ta gọi điện, bảo Doanh Thiên Luật tới trông Doanh Chấn Đình, còn mình đi đặt vé máy bay tới Đế đô.

***

Một bên khác.

Trong một căn hộ chung cư.

“Thiếu gia.” Vân Sơn xuất hiện không một tiếng động, ôm quyền hành lễ với người đàn ông ngồi trước bàn máy tính, lúc này mới thấp giọng nói: “Bên phía nhà họ Doanh có động tĩnh rồi, Chung Mạn Hoa đã rời khỏi thành phố Hồ, đi Đế đô.”

Đôi mắt đào hoa của Phó Quân Thâm hơi nheo lại: “Đi Đế đô vào lúc này?”

Bọn họ vẫn luôn giám sát chuyện nhà họ Doanh, chỉ có điều không nhúng tay vào.

Thậm chí bọn họ đã phát hiện ra từ lâu, lần suy gan cấp tính này của Doanh Chấn Đình là do Tỉnh Hồng Trinh giở trò.

Doanh Chấn Đình sống hay chết đều là báo ứng tự ông ta gây ra, chẳng có liên quan gì đến bọn họ cả.
Nhưng chỉ cần nhà họ Doanh không xem Doanh Tử Khâm như công cụ, hoặc kịp thời thể hiện sự hối cải thì Phó Quân Thâm đều sẽ đi cứu.

Thế nhưng không.

Thậm chí việc Tỉnh Hồng Trinh động tay động chân khiến Doanh Chấn Đình bị suy gan cấp tính, bà ta không chỉ nhắm đến Doanh Chấn Đình mà còn có Doanh Thiên Luật.

Chỉ cần khiến Doanh Thiên Luật xảy ra chuyện trong quá trình làm phẫu thuật ghép gan, khiến anh ta chết trên bàn mổ thì nhà họ Doanh có thể nói là đã tuyệt hậu.

Sau khi Doanh Chấn Đình tỉnh lại, cho dù có bất mãn với Doanh Nguyệt Huyên thế nào, cũng chỉ có thể giao toàn bộ tài sản nhà họ Doanh cho Doanh Nguyệt Huyên.

Chỉ đáng tiếc, Doanh Thiên Luật và Doanh Chấn Đình lại không hề tương thích.

Tính toán của Tỉnh Hồng Trinh không hề vô ích, chỉ e vẫn còn chiêu khác. Cho nên bọn họ đã cử mấy người đến bên cạnh Doanh Thiên Luật.
Bọn họ sẽ bảo vệ Doanh Thiên Luật, còn Chung Mạn Hoa và Doanh Chấn Đình thì đừng mơ. Tất cả đều là tội nghiệt bọn chúng tự mình gây ra. Nợ máu trả bằng máu, đây là nhân quả.

“Đúng, Chung Mạn Hoa đi Đế đô là vì muốn tham gia một chương trình tìm người thân.” Vân Sơn tiếp tục báo cáo: "Bà ta muốn lên chương trình này tìm Doanh tiểu thư, bảo Doanh tiếu thư quay về hiến gan cho Doanh Chấn Đình.”

Ánh mắt Phó Quân Thâm chợt lạnh hẳn đi.

Trong mắt anh ánh lên sự chết chóc.

Khí thế đột ngột xuất hiện này quá mức mạnh mẽ khiến Vân Sơn buộc phải lùi về phía sau mấy bước, trong lòng không khỏi kinh hãi.

Anh ta biết võ lực của Phó Quân Thâm rất cao, nhưng có thể dễ dàng nhìn thấy, gần đây hình như lại cao lên không ít.

Mấy trưởng lão của nhà họ Lâm cũng không có được thứ uy thế này. Mà mấy trưởng lão đó, tu vi cổ võ cũng phải trên trăm năm rồi.
“Thiếu gia, nhà họ Doanh đúng là hết lần này đến lần khác khiến em mở mang tầm mắt.” Vân Sơn rất tức giận: "Anh nói xem đều là người làm cha mẹ, sao lại có loại không xứng làm cha mẹ thế cơ chứ?”

Có cha mẹ thì mang hy vọng đến cho con, còn có loại cha mẹ thì chỉ muốn kiếm lợi trên người con.

“Chẳng có gì lạ.” Phó Quân Thâm thu lại sát khí trên người, lạnh nhạt nói: “Tôi có thể hỏi cậu một câu có liên quan đến tâm lý học, cậu trả lời rồi sẽ hiểu thôi.”

Vân Sơn gãi gãi đầu: “Thiếu gia, anh nói đi, nhưng mà chưa chắc em đã hiểu đâu.”

Anh ta là một người thô lỗ, bảo anh ta đi trùm bao tải đánh người thì còn được. Chứ mấy câu hỏi hàn lâm quá, anh ta thật sự nghe không hiểu đâu.

“Cậu là một người bình thường, trước mặt cậu có hai người, cậu nhất định phải đấm mỗi người một cái, không thể không lựa chọn.” Phó Quân Thâm cầm thìa khuấy, hương trà mông lung che phủ đối mắt anh: “Một người thật thà lương thiện, một kẻ ác bá từng gϊếŧ người, cậu đâm ai?”
Vân Sơn không chút do dự, buột miệng nói luôn: “Tất nhiên là người thật thà, không, em…”

“Cậu xem, đây chính là suy nghĩ thật sự của con người.” Phó Quân Thâm thờ ơ nhấc mí mắt: “Trong mắt bọn họ, Yểu Yểu chính là người thật thà đó, có thể tùy tiện bắt nạt, điều này đã trở thành một suy nghĩ cố hữu rồi.”

“Cho dù người thật thà đó chẳng làm gì sai, cũng vẫn sẽ chọn cô ấy.”

“Hình như đúng là thế thật.” Vân Sơn im lặng một lúc: “Thiếu gia, chúng ta phải làm sao?”

“Không phải bọn họ cần gan thay thế à? Được thôi.” Phó Quân Thâm cười cười, ánh mắt lạnh nhạt: “Đâu phải chỉ có mình Yêu Yểu là con gái của Doanh Chấn Đình, bọn họ còn có một cô con gái yêu chiều bao năm nữa mà, cũng có thể đi kiểm tra độ tương thích, đâu thể nhất bên trọng nhất bên khinh thế được.”
Vân Sơn ngẩn người, rồi chợt bừng tỉnh: “Đúng thế, vẫn còn Doanh Nguyệt Huyên, cô ta cũng là con gái của Doanh Chấn Đình.”

Phó Quân Thâm thản nhiên: “Chỉ đẻ không nuôi, lại gần như suýt lấy mạng của Yểu Yểu, giờ bảo em ấy cứu người, làm gì có chuyện tốt như thế?”

“Bọn chúng cũng chẳng có cửa động vào Doanh tiểu thư được đâu.” Vân Sơn gật đầu, hỏi ý: “Thiếu gia, thế cái chương trình tìm người thân kia bảo đài truyền hình tắt luôn nhé?”

“Em đoán là Chung Mạn Hoa muốn lên chương trình là để bán thảm, trói buộc đạo đức, chỉ sợ làm tổn hại đến danh tiếng của Doanh tiểu thư.”

“Không cần, cứ tiếp tục đi, như mong muốn của bọn chúng.” Phó Quân Tham vấn về cổ áo, môi cong lên, ý cười lạnh lùng: “Muốn công khai thi công khai, tôi sẽ không để danh tiếng của Yểu Yếu bị tổn hại.”
Anh ngừng một lúc rồi thản nhiên nói: “Nhưng mà phải đi nói với đài truyền hình một tiếng, đổi trình tự thực hiện, chuyện này bảo phía Truyền thông Sơ Quang làm là được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK