*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- Chương 489: Kỷ gia, thật to gan. -
Ông ta cũng đã tính toán kỹ thời gian mới từ bên dưới chạy lên phòng ở tầng trên, cố ý đợi đến lúc này, ngủ cũng không dám ngủ.
Sự chú ý của Kỷ gia chủ vẫn còn đặt vào buổi đấu giá, nghe thấy câu này cũng chỉ phẩy phẩy tay, không mấy tập trung: “Đi đi.”
Được sự cho phép, Kỷ Nhất Nguyên lúc này mới đứng dậy, đi ra trước cửa.
Ông ta mở cửa, còn chưa kịp trưng ra vẻ mặt kích động thì đã bị ba thân hình nặng trịch đập thẳng vào mặt.
Cơ thể của Kỷ Nhất Nguyên nào được như cổ võ giả, lúc nào cũng phù trũng, cho nên ông ta ngay lập tức bị đè bẹp dí trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Đến khi nhìn thấy Kỷ Thiên Hạo và hai tên đội trưởng đội thị vệ toàn thân đẫm máu, ánh mắt Kỷ gia chủ lạnh đi, tức giận dị thường: “Kẻ nào dám hỗn xược ở nhà họ Ky?”
Cô gái vén rèm cửa bước vào, bên hông còn đeo một thanh hội kiếm, không khác gì hiệp khách thời cổ đại.
Ánh mắt cô ấy lạnh lẽo: “Nhà họ Kỷ, gan lớn thật đấy.”
Lúc Kỷ gia chủ, chủ mẫu cùng mấy tên hộ vệ nhìn thấy cô ấy, cả đám lập tức biến sắc.
Nguyệt Phất Y!
“Tiểu thư Phất Y!” Kỷ gia chủ đứng bật dậy, cơ thể còn hơi run lên, thái độ thay đổi ngay tức khắc: “Tiểu thư Phất Y, cô làm vậy là có ý gì? Bọn, bọn nó có chỗ nào đắc tội với cô? Tôi đền tội cho cô.”
Kỷ Thiên Hạo không phải là con trai của Kỷ gia chủ mà là cháu của ông ta.
Đến cả đám háo sắc nhà họ Lâm mà Nguyệt Phất Y cũng dám xử lý, huống hồ là nhà họ Ký?
Sao lại trùng hợp thế cơ chứ?
Kỷ gia chủ đổ mồ hôi hột: “Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm, tiểu thư Phất Y, Thiên Hạo chẳng qua chỉ nói mồm thế thôi, người nó đến tìm chính là người nhà họ Kỷ chúng tôi, tuyệt đối không có chuyện bắt cóc gì ở đây cả.”
“Vãn bối dám hỗn xược thế này là vì trưởng bối không dạy dỗ cho tốt.” Nguyệt Phất Y một tay nhấc bổng Kỷ gia chủ lên cao: “Tôi xử lý một gia chủ như ông, lão tổ tông và các trưởng lão nhà các người cũng sẽ không so đo với tôi đâu.”
Cho dù là nhà họ Lâm thì cũng có thể đổi gia chủ bất cứ lúc này, chỉ cần có người phù hợp.
Thực lực chân chính của một gia tộc là các tổ tông lui về ở ẩn phía sau.
Chỉ cần không phải là chuyện lớn liên quan đến sự tồn vong của gia tộc thì các lão tổ tông đều sẽ không ra mặt.
Tuy nhà họ Kỷ chỉ là một gia tộc tầm trung nhưng mạnh hơn nhiều so với nhà họ Dư thu phục trước đó, thực lực của lão tổ tông lại càng mạnh.
Nguyệt Phất Y là đệ nhất cao thủ trong lớp trẻ, nhưng đặt trong cả giới cổ võ thì còn xa mới đủ.
Thời gian không thể đại diện cho tất cả, nhưng quả thật cũng là một đòn chí mạng.
Kỷ gia chủ còn chưa kịp mở miệng đã bị Nguyệt Phất Y ném xuống từ tầng hai.
Đột nhiên có vật rơi từ trên cao xuống khiến quan khách ở tầng một đều đờ cả người, nhà đấu giá cũng kinh ngạc đến đờ đẫn.
Doanh Tử Khâm và Lăng Miên Hệ vừa quay về thì nhìn thấy ngay cảnh tượng này.
Lăng Miên Hề: “Uầy!”
Doanh Tử Khâm cúi đầu, nhìn Kỷ gia chủ nằm vật trên sân khấu đấu giá, tứ chi co quắp lại với nhau, vẻ mặt đau đớn.
Cô nhướng mày: “Phân Cân Thác Cốt thủ?”
Phân Cân Thác Cốt thủ là một môn võ có từ thời cổ đại, bây giờ trong Cầm Nã thuật cũng có.
Đây là chiêu số cơ bản nhất trong cổ võ, chỉ có điều dùng nội kình để thi triển, thương thế sẽ càng nặng hơn.
Kỷ gia chủ đã ngoài năm mươi tuổi, tuy so với cổ võ giả vẫn được xem là còn trẻ nhưng Nguyệt Phất Y ra tay nặng như thế, Kỷ gia chủ cũng coi như đã bị phế rồi.
Lăng Miên Hề cũng chẳng quan tâm đến sống chết của Kỷ gia chủ, cô ấy có chút tò mò, quay đầu sang: “Doanh Doanh, sao em lại dịch dung thế? Còn cải trang thành con trai nữa?”
Doanh Tử Khâm lãnh đạm: “Phiền.”
Cô không sợ phiền đến mình mà sợ phiền đến người bên cạnh.
Thay đổi dung mạo cũng tiện ra tay trong giới cổ võ.
Lăng Miên Hề tỏ vẻ nghiêm túc: “Đúng là phiền thật.”
Một nguyên nhân nữa khiến cô ấy không tham gia sinh tử đấu là bởi vì nhà họ Lăng ở trong giới cổ võ không mạnh bằng ba nhà Lâm, Tạ, Nguyệt.
Nếu như thật sự phải đối chọi với ba nhà này thì nhà họ Lăng không bảo vệ nổi cô ấy, cho nên cô ấy phải thu mình lại, không thể đem đến phiền phức cho nhà họ Lăng.
Ví dụ như mấy nhân vật thế hệ tổ tông của nhà họ Tạ có thể thẳng tay gϊếŧ chết thiên tài của một vài gia tộc.
Cho dù có gϊếŧ, những gia tộc kia vì thực lực không bằng nhà họ Tạ, không có cách nào đi so đo.
Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, bởi vì giới cổ võ vốn đã là nơi cá lớn nuốt cá bé.
Toàn bộ hội trường buổi đấu giá im phăng phắc.
“Làm phiền các vị rồi.” Nguyệt Phất Y điểm chân, cũng nhảy từ tầng hai xuống: “Chư vị tiếp tục đi.”
Dứt lời, cô ấy ôm kiếm rời khỏi hội trường đấu giá.
Mãi năm phút sau, các quan khách mới hoàn hồn, ai nấy đều có phần kích động.
“Tiểu thư Phật Y?”
“Tiểu thư Phật Y, nữ thần của tôi.”
“Nữ thần của cậu không phải là tiểu thư Thanh Gia ư? Đổi rồi à?”
“Không không không, tiểu thư Thanh Gia vẫn là lợi hại nhất.”
Động tĩnh lớn như vậy, các gia tộc ở tầng trên đương nhiên cũng đều nghe thấy.
“Nguyệt Phất Y cũng đến tham dự buổi đấu giá ư?” Tam trưởng lão ngẩn người, vẻ mặt dè chừng.
Địa vị của Nguyệt Phất Y ở nhà họ Nguyệt cũng chính là địa vị của Lâm Thanh Gia trong nhà họ Lâm.
Hơn nữa thiên phú của cô ấy quá cao, có rất nhiều người muốn gϊếŧ cô ấy.
Lâm Thanh Gia ở bên cạnh đã cầm được viên Sinh Cốt đan, đang nghiên cứu.
Dễ thấy viên Sinh Cốt đan này là một loại thuốc đã có niên đại năm trăm năm, cứng như đá, muốn phân tích hết toàn bộ thành phần không phải chuyện đơn giản.
Lâm Thanh Gia xoay vần Sinh Cốt đan trong tay, chẳng bao lâu sau, ánh mắt lại trở nên lơ đãng.
Tam trưởng lão để ý thấy, lông mày nhíu lại, rất lo lắng: “Thanh Gia, hôm nay có phải cháu có chuyện gì không? Sao cứ thất thần mãi thế?”
“À, không có.” Ánh mắt của Lâm Thanh Gia trấn tĩnh lại, cô ta khẽ mỉm cười: “Xin lỗi, gần đây hơi lao lực quá, mong tam trưởng lão lượng thứ cho.”
“Nếu mệt thì nghỉ ngơi nhiều vào.” Tam trưởng lão gật đầu, rất yên lòng: “Mấy hôm nay cháu đều chạy qua chạy lại giới cổ y dạy bọn họ luyện thuốc, đúng là tiêu hao không ít sức lực.”
Lâm Thanh Gia được người của mọi tầng lớp lứa tuổi yêu mến là bởi vì cô ta rất lương thiện, không yêu cầu cao.
Là một người hành y nhưng trước nay cô ta không yêu cầu gì cả. Chỉ cần đến tìm cô ta chữa bệnh, cô ta có thời gian thì sẽ ra tay cứu chữa. Cũng bởi vì Lâm Thanh Gia từng cứu sống không ít người cho nên đã giúp nhà họ Lâm chiêu mộ được không ít môn khách tài giỏi, nhờ thế mà tạm thời vượt qua nhà họ Tạ và nhà họ Nguyệt.
Phần sau của buổi đấu giá đúng là không có đồ cô ta cần nữa, Lâm Thanh Gia đứng dậy, ôm quyền nói: “Vậy cháu đi trước đây.”
Tam trưởng lão gật đầu: “Tình trạng cháu không tốt, bảo hộ vệ đưa cháu về.”
Lâm Thanh Gia gật đầu, cất kỹ Sinh Cốt đan, đi ra khỏi gian phòng.
Đi được mấy bước, ánh mắt cô ta chững lại, dừng lại mấy giây.
Hộ vệ thắc mắc: “Tiểu thư Thanh Gia?”
“Tôi nhìn nhầm.” Lâm Thanh Gia thu hồi ánh mắt: “Đi thôi.”
***
Trong gian phòng Chúc Ảnh Dao Hồng.
Phó Quân Thâm đón Doanh Tử Khâm qua.
“Trong giới cổ võ hơi lạnh.” Anh cầm một chiếc áo khoác lên: “Đừng để bị cảm.”
Doanh Tử Khâm để mặc anh đắp áo khoác lên người mình, lười nhác nói: “Chính anh có tin được câu mình vừa nói không?”
Nếu cổ võ giả còn bị ảnh hưởng bởi chút nhiệt độ này thì khỏi cần tu luyện được rồi.
“Thói quen.” Phó Quân Thâm xoa đầu cô, khóe miệng cong lên: “Bất kể em có lợi hại thế nào, anh vẫn chiều chuộng em, có phải không, bạn nhỏ?”
Doanh Tử Khâm ngẫm nghĩ, đột nhiên hỏi: “Tu vi của anh bao nhiêu?”
“Hửm?” Phó Quân Thâm ngước mắt lên: “Lâu lắm rồi không đo, nhưng trăm năm là chắc chắn.”
Doanh Tử Khâm tựa vào lưng ghế, không nói gì.
Tu vi của cô hiện giờ đúng là quá thấp, không so được với cô ngày trước. Có điều trong vòng một năm rưỡi có thể khôi phục được đến trình độ này đã là rất nhanh.
Phó Quân Thâm quay đầu sang, nhướng mày lên: “Yểu Yểu, em nhìn anh như vậy là sao? Anh chọc giận em rồi?”
“Em thù người giàu.”
Được!
Vân Sơn cố gắng bịt miệng lại, nhỏ giọng hỏi Vân Vụ: “Em ba, dạy anh với, sao em nín cười được vậy?”
Bụng của anh ta đang quặn thắt lại đây.
Vân Vụ mặt liệt quay sang nói với anh ta: “Anh hai, anh có thể bảo Doanh tiểu thư cắt giúp dây thần kinh trên mặt, là sẽ không có cảm giác gì nữa.”
Vân Sơn: “..”
Thế cũng tàn nhẫn quá rồi, thôi xem như anh ta chưa hỏi.
Phó Quân Thâm chỉ cười: “Còn xem nữa không?”
Doanh Tử Khâm lắc đầu: “Không xem nữa, chẳng còn gì thú vị.”
“Ừm, vậy đi thôi.” Phó Quân Thâm thay một bộ đồ khác, đi ra khỏi gian phòng, gỡ mặt nạ xuống, lại quay về dáng vẻ là một cậu ấm phong lưu, ăn chơi trác táng.
Toàn thân không có gì xao động, nhìn có vẻ tầm thường vô hại.
Hai người xuống lầu.
Vân Sơn và Vân Vụ rất thức thời, không hề đi theo.
Dưới tầng một, lúc này chợt truyền đến tiếng xôn xao.
Có người kinh ngạc hộ lên một tiếng: “Tiểu thư Thanh Gia!”
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu lên, mắt phượng hơi nheo lại, nhìn qua.
Hai mắt chạm nhau với Lâm Thanh Gia.
- Chương 490: Mời thần y, An Nhu Cẩn mất thì mất. -
Không cần phải nghi ngờ, Lâm Thanh Gia quả thật rất xinh đẹp.
Tướng mạo của An Nhu Cẩn vốn đã cực đẹp rồi, lại cộng thêm gen của Ôn Phong Miên, đứa trẻ ra đời đều có nhan sắc tuyệt đỉnh.
Lâm Thanh Gia có ba phần giống An Nhu Cẩn, bảy phần giống Ôn Phong Miên.
Đường nét của cô ta không mềm dịu, đáng thương như An Nhu Cẩn mà hơn hẳn ở sự ôn hòa nhã nhặn.
Chỉ bằng một cái nhìn, Doanh Tử Khâm cũng không cần phải bấm quẻ cũng biết Lâm Thanh Gia là con gái ruột của Ôn Phong Miên, cũng là chị ruột của Ôn Thính Lan.
Bước chân của cô hơi chững lại.
Phó Quân Thâm quay đầu nhìn qua, cũng nhìn thấy cô ta, đôi mắt đào hoa nheo lại đầy lãnh đạm: “Bên phía bác trai ấy hả?”
“Đúng thế.” Doanh Tử Khâm không có cảm xúc gì: “Xem ra người An Nhu Cẩn lấy là gia chủ nhà họ Lâm, chẳng trách khi đó lại đối xử với Tiểu Lan như vậy.”
Bây giờ cô cũng đoán ra được rồi.
Vào năm Ôn Thính Lan năm tuổi, An Nhu Cẩn lại quay về một chuyến, nhốt cậu trong căn phòng tối đóng chặt là vì muốn làm bệnh tình của cậu nặng thêm.
Làm vậy là để đề phòng sau này Ôn Phong Miên quay về nhà họ Kỷ, xuất hiện tại Đế đô.
Ai cũng biết với trình độ y học như hiện nay, chứng tự kỷ và chướng ngại nhân cách rất khó trị.
Tất nhiên, chuyện này đối với bậc thầy thôi miên, đứng thứ hai trên bảng xếp hạng các đại sư thôi miên của NOK như Dụ Tuyết Thanh mà nói chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Bằng không tình hình của Ôn Thính Lan đúng là vô phương cứu chữa.
Vẻ mặt Phó Quân Thâm lãnh đạm: “Bà ta có thể gả vào nhà họ Lâm là nhờ phúc của con, mất thì mất thôi, người không có thực lực thì không có địa vị trong giới cổ võ, không cần đắn đo gì hết.”
Lâm Thanh Gia có thiên phú siêu việt, chuyện này ai cũng biết, siêu việt đến mức Lâm Cẩm Vân cam tâm tình nguyện cưới An Nhu Cẩn.
Các vị tổ tông và trưởng lão của nhà họ Lâm coi trọng Lâm Thanh Gia, nhà họ Tạ cũng không dám động vào, nhưng An Nhu Cẩn, vị chủ mẫu của nhà họ Lâm thì chỉ như cái bình hoa. Cũng giống như Lâm quản gia khi đó, có thể thay thế bất cứ lúc nào.
Nhà họ Lâm trước giờ đều hiểu chuyện được mất.
Doanh Tử Khâm gật đầu: “Ừm, đợi Tiểu Lan kết thúc học kỳ này, em sẽ hỏi xem ý thằng bé thế nào."
Có những chuyện, cô muốn hỏi ý kiến của Ôn Thính Lan. Ôn Thính Lan nghĩ thế nào thì cô sẽ làm thế ấy. Cô còn có thể phát trực tiếp cho Ôn Thính Lan xem.
Chỗ cửa ra tầng một, ánh mắt của Lâm Thanh Gia không hề dừng lâu, mà dần di chuyển xuống dưới.
Cô ta cúi xuống, nhìn người đang không ngừng co giật trên mặt đất, nhíu mày: “Chuyện gì thế này?”
Người vừa phát ra tiếng kêu kinh ngạc là một vị võ giả đi cùng với người đang nằm trên mặt đất, anh ta rất lo lắng: “Không biết nữa, cậu ta đang ăn đồ ăn thì đột nhiên ngã xuống, tiểu thư Thanh Gia, xin cô hãy cứu lấy cậu ta."
“Tôi nhất định sẽ báo đáp!”
Lúc này, càng có nhiều quan khách để ý đến chỗ này.
Mấy vị cổ y đức cao vọng trọng cũng dời ánh mắt nhìn sang.
Về mặt y thuật, bọn họ đều tin tưởng Lâm Thanh Gia.
Thành tựu về mặt cổ y của Lâm Thanh Gia vượt trên tu vi cổ võ của cô ta. Hơn nữa cô ta không giống với một vài cổ y khác, kiêu căng làm giá, còn phải xem xem người có đáng để bọn họ cứu hay không.
“Đừng lo.” Lâm Thanh Gia thăm dò mạch tượng người bệnh, lôi ra ba cây trâm bạc từ trong ống tay áo: “Tình hình của anh ta không nghiêm trọng lắm.”
Nói rồi, cô ta cắm một cây châm vào huyệt Trung đình của người kia.
Mọi người xung quanh đều nín thở, ánh mắt hừng hực.
Thủ pháp châm cứu này…
Doanh Tử Khâm ngước mắt lên, dường như đang nghĩ ngợi điều gì.
Ngân châm độ huyệt.
Ngân châm độ huyệt là phiên bản đơn giản hóa của kim châm độ huyệt, cũng không hao tổn tinh thần nhiều như kim châm độ huyệt.
Hồi đó cô cứu chữa cho Thịnh Thanh Đường đã dùng đến kim châm độ huyệt một lần, thế lực lúc đó không chống đỡ nổi.
Cổ y cứu người, có lúc còn tiêu hao nhiều nội kình hơn cổ võ giả đánh một trận sinh tử đấu.
Phó Quân Thâm thì không xem, thấy cô bé ngẩn ra bèn nói: “Thấy hứng thú?”
Doanh Tử Khâm uể oải: “Có chút.”
Cô rất có hứng thú với sư môn của Lâm Thanh Gia.
Cổ y đúng là đã phát triển lên nhiều, cũng sinh ra không ít hệ phái.
Chỉ cần có một điểm khởi đầu, với năng lực sáng tạo của con người, đương nhiên sẽ mở rộng đến vô cùng.
Phó Quân Thâm giơ tay lên vuốt ve tóc của cô, mùi trầm hương phỉ thúy nhàn nhạt vương lại sau tai cô như có làn gió xao động: “Bạn nhỏ.”
“Hửm?”
“Em cải trang thành nam thế này, làm anh không tiện ôm em.”
“Thì để đề phòng anh mà.”
Giọng nói của hai người rất nhỏ, tu vi cổ võ về cơ bản lại cao hơn những người xung quanh nên không ai nghe thấy bọn họ nói chuyện.
Phó Quân Thâm không kìm được bật cười, lồng ngực hơi rung lên, mấy phút sau mới bất lực nói: “Ừm, là anh cam tâm tình nguyện.”
Bởi vì tình huống đột ngột phát sinh khiến buổi đấu giá phải tạm thời dừng lại.
Các đại gia tộc trên tầng hai cũng đều chú ý đến.
Trong gian phòng Ngọc Lâu Xuân.
Đôi mắt của người đàn ông trung niên nheo lại: “Đó là con gái của Lâm gia chủ?”
“Chính là tiểu nữ.” Lâm Cẩm Vân điềm nhiên: “Y thuật của nó bình thường, đã để ngài Taylor chê cười rồi.”
“Nếu như này mà còn bình thường thì e không còn ai dám nói mình biết y học nữa.”
Người đàn ông trung niên không hiểu mấy về trung y và cổ y. Nhưng ông ta thấy sau khi ba cây châm của Lâm Thanh Gia được cắm xuống, vẻ đau đớn trên mặt bệnh nhân dần giảm đi, thì biết ngay trình độ y học của Lâm Thanh Gia không tầm thường.
Không thể không thừa nhận, nếu có thêm sự xuất hiện của giới cổ y thì trình độ y học của châu Âu tụt hậu so với nước Hoa.
Tất nhiên là phải loại trừ các thầy độc dược.
Chỉ đáng tiếc 90% số thầy độc dược đều thoắt ẩn thoắt hiện, tính tình thì đều cổ quái.
Bọn họ chỉ thích hạ độc, không thích cứu người.
Vốn dĩ cũng xem như có chút manh mối về thầy độc dược số ba, kết quả khoảng thời gian trước tên này lại biến mất trên hải vực thuộc địa phận của gia tộc Bevin, chạy đến trung tâm virus quốc tế.
Người của trung tâm virus quốc tế bận trăm công nghìn việc, càng không thể mời được.
Người đàn ông trung niên suy tư rất lâu: “Lâm gia chủ, không biết tôi có thể mời cô ấy đến châu Âu một chuyến được không? Khám bệnh cho một người bạn cũ của tôi, bên phía chúng tôi không ai giải được, đến cả thầy độc dược số ba cũng không được.”
Lâm Cẩm Vân cau mày: “Vậy phải xem ý của nó thế nào."
Ai biết được gia tộc Taylor có ý định bắt cóc Lâm Thanh Gia, uy hϊếp nhà họ Lâm hay không?
“Lâm gia chủ yên tâm, sao tôi có thể làm hại thầy thuốc được?” Người đàn ông trung niên đương nhiên biết Lâm Cẩm Vân đang đắn đo điều gì, ông ta cười cười: “Thầy thuốc có tấm lòng như cha mẹ, cho dù là thời buổi chiến tranh ngày trước cũng tuyệt đối không ra tay với thầy thuốc.”
Có ai có thể đảm bảo cả đời không bị bệnh cơ chứ?
Nếu bọn họ dám động vào Lâm Thanh Gia thì đừng nói là lão tổ tông của nhà họ Lâm sẽ đích thân ra mặt, trực tiếp đánh thẳng đến tổng bộ châu Âu, mà cả giới cổ y cũng sẽ làm điều tương tự.
Đến lúc đó, châu Âu đừng hòng mà mời được một vị cổ y nào sang nữa.
Lâm Cẩm Vân vẫn không chịu nhượng bộ: “Lát nữa tôi sẽ bảo nó lên đây, gia chủ Taylor tự hỏi là được.”
Tầng dưới.
“Được rồi.” Lâm Thanh Gia đã chữa trị xong, lau mồ hôi, cầm giấy bút bên cạnh, viết mấy vị thuốc: “Uống thuốc đúng giờ, một tháng là khói”
Vị cổ y giả kia nhận lấy đơn thuốc, đỡ bạn của mình lên, mừng rỡ vô cùng: “Cảm ơn tiểu thư Thanh Gia, thật cảm ơn cô.”
Một vị cổ y đã có tuổi vuốt vuốt râu: “Y thuật của tiểu thư Thanh Gia đúng là càng lúc càng cao rồi.”
“Đúng thế.” Một vị cổ y khác nói: “Trong số những người đồng trang lứa, không có ai so được với cô ấy cả.”
“Giới cổ y có người thừa kế, con đường này không cô độc, lão phu cũng thấy mừng.”
“Anh Phó, đã lâu không gặp.” Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Lâm Thanh Gia bước lên phía trước: “Sức khỏe của anh dạo gần đây thế nào? Có cần giúp gì không?”
Nghe thấy câu này, Phó Quân Thâm từ từ ngước mắt lên, quay đầu sang bên cạnh: “Anh không quen cô ta.”
Doanh Tử Khâm liếc anh một cái, nhướng mày.
Cái giọng điệu như oán phụ này là sao?
Hội trường tầng một cũng im phăng phắc, bầu không khí tràn ngập sự ngượng ngùng vô hình.
Lâm Thanh Gia còn chưa lên tiếng, một thanh niên ở bên cạnh đã cất giọng mỉa mai: “Phó Quân Thâm, Thanh Gia hỏi anh tử tế mà thái độ của anh như vậy là sao?”
“Anh đừng tưởng mình đánh được một nhà họ Mộng thì có thể coi trời bằng vung nhé, cũng đừng tưởng tu vi cổ võ của người vượt xa người đồng trang lứa là có thể hỗn hào, nhà họ Lâm bọn ta thiếu gì cao thủ, hay là mời một vị tổ tông ra đây, xem ngươi có đánh lại không?”
Nụ cười bên môi Lâm Thanh Gia thu lại: “Im miệng!”
Người thanh niên lập tức im bặt, nhưng vẫn cười lạnh.
Khi đó, Phó Quân Thâm ở giới cổ võ gần như là dùng cả tính mạng để luyện tu vi.
Lần nào cũng đi giữa ranh giới của sự sống và cái chết, cho nên tu vi của anh rất cao, mọi người đều biết. Ít nhất cũng phải trên năm mươi năm, trong số những người cùng tuổi, e là chỉ có Nguyệt Phất Y và mấy vị cổ võ giả bẩm sinh mới có được tu vi này.
Nhưng đồng thời, trong người Phó Quân Thâm cũng tồn tại không ít vết thương ngầm.
Loại vết thương ngầm này là vết thương chí mạng đối với cổ võ giả.
Một khi bộc phát, hậu quả sẽ là nội hình tiêu tán hết, kinh mạch đứt đoạn.
Quan trọng nhất là, Phó Quân Thâm không có chỗ dựa gì trong giới cổ võ.
Nếu sau lưng anh có một vị cổ võ giả tu vị cỡ hai trăm năm thì có thể còn đáng được xem trọng một chút.
Người thanh niên hiểu rất rõ, Lâm Thanh Gia cũng là vì tính khí tốt, có tấm lòng lương y như từ mẫu nên mới hỏi một câu.
Phó Quân Thâm căn bản không thể lọt vào mắt cô.
“Nói năng không có chừng mực, quay về chịu phạt.” Lâm Thanh Gia liếc nhìn người thanh niên, rất lạnh nhạt nói một câu khách sáo: “Anh Phó, đã đường đột rồi.”
Cô ta đi theo người thanh niên lên tầng, không nhìn Phó Quân Thâm thêm lần nào nữa, đi tìm Lâm Cẩm Vân.
Sau khi sự cố được giải quyết xong, buổi đấu giá lại tiếp tục tiến hành.
Nhưng cũng có không ít người vẫn tiếp tục nhìn Phó Quân Thâm, xì xào to nhỏ.
“Chính là hắn đấy, hồi đó đánh con cháu chi chính của nhà họ Mộng thành người thực vật, đến giờ vẫn còn chưa tỉnh lại.”
“Nếu không phải vì dung mạo của cậu ta quá xuất chúng thì chắc tôi đã quên rồi.”
“Dung mạo xuất chúng có ích gì, còn gây chuyện nữa thì chết ngày nào không biết ấy chứ…”
Doanh Tử Khâm đã đi ra bên ngoài: “Anh nổi tiếng thật đấy.”
Phó Quân Thâm một tay đút túi quần: “Từng đánh kha khá người, thanh danh không tốt lắm.”
Những lời này, bây giờ cô đã không còn tin nữa rồi.
“Anh quả thật không quen cô ta, chỉ đụng mặt lúc bị trọng thương ở giới cổ y, anh mắc bệnh sạch sẽ, không thích người khác giới chạm vào mình.” Phó Quân Thâm vuốt vạt áo, thản nhiên nói: “Cho nên không để cho bọn họ chữa.”
Bởi vì nội kình cổ y nhu hòa, nội kình cổ võ bá đạo, cho nên cổ y nhiều nữ, cổ võ nhiều nam, đây là đạo lý ai cũng biết.
Không phải không có nam cổ y, chỉ ít thôi, hơn nữa không gian phát triển về mặt y thuật cũng không rộng bằng nữ cổ y.
Doanh Tử Khâm nghiêng mặt qua: “Em cũng là người khác giới.”
“Ừm, em thì được.” Phó Quân Thâm hơi trầm ngâm.
Sau đó, anh giơ tay lên, chậm rãi cởi hai cúc áo, để lộ một phần xương quai xanh: “Cứ thử tự nhiên, anh giúp em.”
***
Tầng trên.
Lâm Thanh Gia ôm quyền hành lễ với Lâm Cẩm Vân: “Bố.”
“Đến rồi à?” Lâm Cẩm Vân đặt chén xuống: “Gia chủ Taylor có chuyện muốn nhờ con giúp.”
Lâm Thanh Gia nhìn về phía người đàn ông trung niên.
“Tôi muốn mời tiểu thư Thanh Gia đi châu Âu một chuyến.” Người đàn ông trung niên chậm rãi mở miệng: “Không biết tiểu thư Thanh Gia có từng nghe nói đến bệnh tình của gia chủ Bevin trở nặng hay không?”
Lâm Thanh Gia thản nhiên: “Chưa từng quan tâm.”
Người đàn ông trung niên cũng không tức giận: “Bệnh của gia chủ Bevin rất kỳ quái, thầy độc dược số ba cũng không giải được, vốn dĩ đã khá lên nhiều, ai ngờ gần đây lại xảy ra vấn đề, muốn thử cổ y một lần xem sao.”
“Bệnh nan y?” Lâm Thanh Gia lúc này đã có hứng thú: “Vậy tôi có thể đi một chuyến.”
“Tốt.” Người đàn ông trung niên rất vui mừng: “Vậy mời tiểu thư Thanh Gia nghỉ ngơi ít ngày, sau đó tôi sẽ đưa cô đi châu Âu.”
Chỉ cần ông ta mời Lâm Thanh Gia đến, chữa khỏi bệnh cho gia chủ Bevin, gia chủ Bevin sẽ rất cảm kích ông ta, gia tộc Taylor lại có được một hậu thuẫn lớn.
***
Buổi đấu giá kéo dài đến tận buổi chiều ngày thứ ba.
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, nhóm người Lăng Trọng Lâu cũng quay về.
Người hầu bắt đầu chuẩn bị tiệc tối.
Doanh Tử Khâm dựa vào ghế bập bênh ngoài sân phơi nắng.
Ngoài phòng ở của các vị tổ tông đã ẩn cư, nơi nào trong nhà họ Lăng cũng có lắp đặt wifi và máy phát tín hiệu.
Vô cùng tiện lợi.
Doanh Tử Khâm nhận được điện thoại của Lita Bevin.
Cô nghe Lita nói xong, vẻ mặt hơi cứng lại: “Lại nghiêm trọng rồi?”
Không phải chứ?
Lúc Lita rời khỏi nước Hoa, cô đã tìm hiểu về bệnh tình của gia chủ Bevin, cũng đưa một bình thuốc cho Lita.
Lượng thuốc đủ dùng trong ba tháng, sau ba tháng, theo lý mà nói gia chủ Bevin có thể khỏe mạnh lại rồi.
Nhưng bây giờ đã gần được một năm, sao đột nhiên lại trở nặng cơ chứ?
“Đúng, lại nghiêm trọng rồi.” Lita đè nén sự lo lắng trong lòng: “Tôi làm theo cách cô nói, mỗi ngày đều cho bố tôi uống, đúng là ông ấy cũng khỏe lại rồi, nhưng tháng trước, tình hình sức khỏe lại đột nhiên chuyền biến xấu.”
Doanh Tử Khâm hơi nheo mắt lại, lạnh nhạt nói: “Giặc trong nhà khó phòng, có kẻ đã động tay động chân.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Lita hít sâu một hơi: “Cô có thời gian đến châu Âu một chuyến không? Tôi chắc chắn sẽ trả đủ tiền công, một trăm rương vàng cũng được… Ywen, anh cướp điện thoại của em làm gì?”
“Lita, em đừng có mời tay lang băm gì đó mà em quen ở nước Hoa nữa, nếu là thầy độc dược trên bảng NOK thì anh không nói làm gì.” Đầu dây bên kia, truyền đến giọng nói của một chàng trai trẻ, giọng điệu có ý cảnh cáo: “Chú Taylor đã đi mời cổ y rồi, cổ y đều rất kiêu ngạo, nếu em chọc giận cổ y, không ai khám bệnh cho bố nữa thì phải làm sao?”
----
Dilys: Mọi người 2.9 vui vẻ
ヽ(≧◡≦)八(o^ ^o)ノ
Tối tiếp tục (´ε` )